HÌNH NHƯ MÈO CỦA CẬU BỊ NGỐC


Bánh bao nhỏ
Chuyển ngữ: Whi
Chỉnh sửa: Diên
Chiếc điện thoại di động trên bàn đột nhiên reo lên, có người gọi đến.

La Chú vẫn tập trung nhìn vào màn hình, hoàn toàn không thèm liếc qua chiếc điện thoại.

Hắn không xen vào chuyện riêng của người khác, cũng không có hứng thú nghe chuyện của người ta.

Hiện tại điều kiện khách quan không thể tránh được thì đành phải tự kiểm soát điều kiện chủ quan.

Đường Ngật cầm điện thoại lên, là Vũ Vi gọi video.

Cô biết lúc nào cậu làm việc lúc nào cậu nghỉ ngơi, giờ này hẳn là vẫn chưa ngủ.

Tiếp điện thoại, màn hình hiện lên một khuôn mặt đang đắp mặt nạ đen chỉ để lộ mắt và miệng, vì miệng không mở to được nên tiếng nói không rõ lắm: “Tiểu Đường, đang làm gì vậy, mèo con đâu?”
Là giọng nữ.

Đôi tai mèo vô thức hướng về phía phát ra âm thanh nhưng La Chú thu tai về trong chớp mắt, tự mắng mình một câu.

Là nam hay nữ thì cũng là bạn của Đường Ngật, có liên quan gì đến hắn chứ, lo mà tập trung nghiên cứu tài liệu.

Đường Ngật quay điện thoại về hướng màn hình máy tính: “Bác sĩ La cho tớ mấy tài liệu về thú y, tớ và Phú Quý đang đọc này.”
“Là tiếng nước ngoài hết à? Làm sao cậu hiểu được?” Diệp Vũ Vi thật sự không nghĩ ra, sao lại có bác sĩ thú y đưa cho khách hàng thứ tài liệu chuyên ngành này chứ!
“Chỉ đọc hiểu được một ít.” Đường Ngật hơi chột dạ, bởi vì một ít mà cậu nói đúng thật chỉ là một ít.

Cậu mỉm cười, ôm con mèo lên khoe, “Phú Quý nhìn nghiêm túc lắm, hình như nó đọc được đó.”
Diệp Vũ Vi cười ha ha mấy tiếng rồi hỏi: “Lúc sáng cậu có nói Phú Quý bị nấm mèo nhỉ?”
“Phải, tớ đưa Phú Quý đi khám.


Bác sĩ La nói… ừm, anh ấy nói…” Đường Ngật cố gắng nhớ lại những gì La Chú đã nói với mình, rốt cuộc cậu cũng nghĩ ra được mấy chữ, “Bác sĩ La nói có bánh bao nhỏ.”
“Bánh bao nhỏ?” Dù cách một lớp mặt nạ, Diệp Vũ Vi vẫn tỏ rõ nghi hoặc.

Là nấm Microsporum canis! La Chú không nhịn được meo một tiếng.
(*) Nấm 小孢子 xiǎo bāozǐ, Đường Ngật không nhớ được nên nhầm sang bánh bao nhỏ 小包子 xiǎo bāozi, hai từ này đọc gần giống nhau.

Đường Ngật vươn tay đặt điện thoại tới trước màn hình máy tính, gộp cả mèo nhỏ vào phạm vi của camera.

Động tác này làm cho cậu đổi thành xuất hiện phía sau mèo con, một tay cầm điện thoại, một tay ôm lấy nó.

Cảm giác bị người khác ôm từ phía sau khiến La Chú thấy không được thoải mái, hơi thở của người ta vây quanh cái mũi nhạy cảm làm hắn cứng đờ cả người, đành phải nhìn chằm chằm vào cô gái đắp mặt nạ trên điện thoại để dời sự chú ý.

Người nọ không thấy rõ mặt, chỉ biết là rất trẻ.

La Chú chỉ nhìn thấy hai mắt của cô, ánh mắt hắn bâng quơ liếc về ô cửa sổ nhỏ góc trên bên phải.

Trong camera, hắn bị Đường Ngật ôm gọn vào lòng.

Đường Ngật đang cúi xuống nhìn hắn, hơi nghiêng đầu, khóe miệng cong cong.

Đường Ngật chỉ chỗ lông bị cạo cho Diệp Vũ Vi xem: “Đây này, bác sĩ La đã cạo đi ít lông chỗ này rồi.

Anh ấy nói mèo bị nấm có thể tự hết, không có triệu chứng rõ ràng thì tạm thời không cần dùng thuốc.”
“Vậy cậu phải cẩn thận nha, hình như tớ có nghe là nấm mèo có thể lây cho người, ngứa lắm đó.

Cũng nên bôi thuốc cho chắc, nếu có chuyện gì phải nói với bác sĩ ngay, biết chưa?” Diệp Vũ Vi nói xong, tự thấy mình lại giở giọng điệu như mẹ già, cô vỗ mặt mình một cái, “Tới mặt nạ cũng không cản tớ nói nhiều được, tớ cũng phục tớ luôn.”
“Mấy thứ đó bác sĩ La cũng nói với tớ rồi, tớ đã mua nước khử trùng phun khắp nhà rồi.” Đường Ngật ngẩng lên nhìn vào màn hình, đôi mắt cong cong, “Tớ biết cậu rất quan tâm đ ến tớ, tớ thích nói chuyện với cậu mà.”
Diệp Vũ Vi không lạ gì kiểu nói chuyện của cậu, đối với cậu, thích chỉ là một thứ cảm giác đơn thuần.


Thích mèo thích chó, thích hoa dại ven đường cũng là kiểu thích như thế.

Lúc này, Diệp Vũ Vi bất giác lại nhớ đến lúc học cấp hai, thuở mà cô chìm trong sợ hãi với những nữ sinh thầm thích Đường Ngật.

Một cậu trai gọn gàng sạch đẹp, lại sống hiền lành nội tâm —— mà quan trọng nhất là vế trước, chắc chắn không thiếu người ngưỡng mộ.

Không ít người muốn tiếp cận cậu thông qua Diệp Vũ Vi, nhưng họ không biết rằng chính cô mới là bức tường thành vững chắc nhất.

Nhưng điều khiến cô vui mừng là, Đường Ngật thật sự xem bạn thân là bạn thân, hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác, thậm chí cậu cũng hiếm khi chủ động giao lưu với người khác, chưa từng bị ai dụ đi.

Mặc dù đến giờ vẫn chưa nghe nói cậu từng thích ai, nhưng Diệp Vũ Vi thấy đó cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn lao, cũng đâu có ai nói nhất định phải tìm đối tượng đâu.

Nếu có ngày cậu thật sự có người yêu, lúc đó cô mới phải nhọc lòng lo nghĩ.

Đây đại khái là lo lắng ưu phiền của mẹ già, con trai cũng cần tự bảo vệ tốt bản thân nha.

Diệp Vũ Vi không nhịn được cảm thán: “Nếu có anh chàng nào nói chuyện với tớ như vậy thì tớ cũng không phải là một cô gái trái tim sắt đá đâu.

Tiểu Đường, kiếp này tớ với cậu là chị em khác cha khác mẹ, kiếp sau có duyên hai ta phải là một đôi nhé.”
Đường Ngật lại cúi đầu xuống, trong mắt chỉ còn mèo nhỏ: “Chuyện kiếp sau đâu có ai biết trước, phải không Phú Quý?”
“Meo.” Đúng thế.

Cuối cùng La Chú cũng nhìn thẳng vào cô gái kia, bỗng nhiên hắn cảm thấy đắc ý một cách kì lạ.

Một cảm giác mơ hồ lướt qua rất nhanh, không cho hắn thời gian ngẫm nghĩ kĩ càng.

Hắn đặt móng chân trước lên tay Đường Ngật, ngẩng đầu dụi vào cằm Đường Ngật một cái.


Đường Ngật cúi đầu thấp hơn nữa, chạm mũi vào chóp mũi hơi lạnh của con mèo, cậu bật cười vô cùng vui vẻ.

La Chú giật mình trước hành động vô thức của mình, hồn bay phách tán luống cuống thu móng lại, hắn tự ép mình nghĩ sang chuyện khác, không suy xét đến ý nghĩa sâu xa trong hành động vừa rồi.

Nhất thời Diệp Vũ Vi không rõ mình ghen tị với mèo hay ghen tị Đường Ngật có mèo bên cạnh nữa.

Không được rồi, cô cũng phải kiếm một con mèo nhỏ về nuôi!
Liếc nhìn đồng hồ, Diệp Vũ Vi nhắc nhở: “Tiểu Đường, nửa tiếng nữa cậu ngủ đi nhé.

Tớ cúp máy trước đây, hôm khác nói tiếp.”
“Được, cậu cũng nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”
Đường Ngật đặt điện thoại xuống, sờ đầu mèo con một cái rồi lại vuốt lưng nó từ đầu tới đuôi.

Thoải mái, nhưng là sự thoải mái không đúng lắm.

La Chú tỉnh táo lại, kiên quyết nhảy ra khỏi vòng tay của Đường Ngật, cũng là nhảy ra khỏi cái bẫy vui sướng đơn giản mà nguy hiểm.

Hắn không thể đắm chìm trong sự thoải mái này, hắn phải đọc tài liệu!
Đường Ngật buồn ngủ rất đúng giờ, vừa đến lúc là cậu ngáp liền ba cái, chuẩn bị tắt máy tính lên giường nằm.

Nhưng cậu vừa đưa tay tới nút nguồn là vuốt mèo thò ra chặn lại, phải liên tiếp mấy lần Đường Ngật mới nhận ra.

“Mày không muốn tao tắt máy hả? Vậy tao không tắt, chúng ta giao ước rồi nhé, không được phá phách.” Có lẽ Phú Quý muốn có chút ánh sáng, cũng có thể là nó thích xem máy tính.

Đường Ngật quyết định chiều theo ý nó, cậu giơ ngón út lên ngoắc ngoắc với vuốt mèo.

Khóa bàn phím và touchpad xong rồi đẩy máy tính vào sâu trong bàn một chút, Đường Ngật mới yên lòng đi ngủ.

Mấy ngày sau, Đường Ngật không thấy Đường Phú Quý có triệu chứng rụng lông kết vảy gì, cậu đưa nó đến bệnh viện kiểm tra lại, xác định trước đó chỉ là lo lắng thái quá thôi vì hiện tại nhìn nó rất khỏe mạnh.

La Chú đoán là khoảng thời gian trước trời mưa không khí ẩm ướt nên lông mèo bị nấm nhẹ, nhưng đã khỏi ngay.

Vì lông bị vón cục lại nên cộm một cục ở trước ngực, bị Đường Ngật mò ra.


Nói chung, biết mèo con vẫn khỏe mạnh thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Anh sếp trẻ tuổi của bệnh viện thú y ôm con mèo mun nhà hắn ngồi trong phòng khách, con mèo mun nọ không sợ chó sợ người như mèo nhà khác, ngược lại nó còn ngồi xổm ngay giữa bàn, ngạo nghễ vô cùng.

Con mèo mun của Vương Băng Ngu tên là Than đại ca, thấy con gì cũng đánh, không cần biết đối thủ to lớn bao nhiêu, nó đều đánh tất.
(*) Gốc là 煤老板, đúng ra phải là ông chủ than đá vì nó mèo mun và là mèo của sếp Vương, nhưng mà mình thấy để vậy hơi kì nên mạn phép để là Than đại ca ;;
Nó đánh Chihuahua, đánh Golden Retriever, đánh Husky, đánh cả Alaska.

Nhưng với con người thì nó lại rất thân thiện, là kiểu mèo phò ai tới cũng cho vuốt v e, còn nó thì vừa dẹo dẹo bám lấy vừa kêu meo meo.

Đường Ngật không dám sờ con mèo khác trước mặt Phú Quý nên chỉ vuốt hai cái rồi thu tay.

Tiểu Cảo vẫn nhiệt tình đón khách, Đường Ngật phát hiện hình như cô nhận mặt khách nhờ vào thú cưng họ mang theo.

Mà hình như không chỉ có cô, những nhân viên khác của bệnh viện đều có thói quen đó.

Một người đàn ông bước vào, một tay ôm mèo một tay dắt theo con chó vàng.

“Chủ nhân của Hải Sâm!” Tiểu Cảo nhìn mèo nhận người, nhẹ nhàng chào hỏi, “Báo Biển đâu? Anh dắt theo…”
Cô còn chưa nói xong từ “chó” thì con chó vàng kia đã ló đầu ra, khuôn mặt vui vẻ của nó nhìn vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, chính là con Samoyed có nụ cười như thiên thần, Báo Biển.

“Tôi đưa con chó ngốc này sang cửa hàng bên cạnh trước.” Giọng nói của chủ nhân Hải Sâm đẫm mùi một chiếc chiếu cũ đã trải sự đời.

Đường Ngật nhớ đến lần đầu tiên gặp Báo Biển, lúc đó lông nó trắng như tuyết, bây giờ gặp lại thì bùn đất lấm lem trên người đã biến lông nó thành màu vàng rồi, hình như cậu cũng thấu hiểu được một chút cảm giác chiếu cũ của anh ta.

Sau khi cho Báo Biển vào tắm ở cửa hàng chăm sóc thú cưng bên cạnh, người đàn ông nọ quay trở vào, trên ống quần dính đầy bùn, tay ôm con mèo Dragon Li tên là Hải Sâm.

Đường Ngật nghe thấy Vương Băng Ngu gọi người đó là anh Dư: “Sao anh lại thế này?”
“À, cũng không có gì, chỉ là thấy trời đẹp nên sáng nay đưa chúng ra ngoại ô tản bộ.” Anh Dư vừa nói vừa cười xa xăm.

Chẳng qua là con chó ngốc nghếch kia giật ra khỏi sợi dây, nhảy vào vũng bùn lăn chừng mười vòng rồi chơi đuổi bắt với anh ta ba, bốn cây số thôi, không phải chuyện lớn gì.

Tinh thần suy sụp rồi, nhưng chưa đến mức suy sụp hoàn toàn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi