HÌNH NHƯ MÈO CỦA CẬU BỊ NGỐC


Anh thật giống Đường Phú Quý
Chuyển ngữ: Diên
La Chú cùng Đường Ngật đối diện vài giây, nuốt ngụm nước nguội đã ngậm đến ấm xuống bụng, nói: “Sao thế? Cốc của nó anh không được dùng à?”
“À không không, anh không ngại thì cứ dùng.” Đường Ngật xua tay, nhìn theo cốc thủy tinh trên tay mình thì chợt nhớ ra gì đó.

Cậu quay người đi tới bên hộc tủ, mở cửa ra lấy một cái hộp rồi quay lại.

Thấy Đường Ngật quay lưng đi, La Chú giơ tay lấy lông mèo trong miệng ra, nhặt tờ giấy quấn lại rồi ném vào sọt rác, tiện tay đẩy cái cốc nọ ra xa chút.

Đường Ngật xoay người lại, mở hộp ra: “Mới nãy em quên mất, em cũng mua một cốc cho anh này.”
“Mua cho anh?” La Chú ngạc nhiên, nhận lấy cái hộp rồi cầm thứ bên trong ra.

Là một chiếc cốc sứ màu trắng giống hệt hai cái cốc trên bàn kia.

Thân cốc vẽ họa tiết trang trí đơn giản, mực đen phác họa một thân cây cành lá mơn mởn, lá cây màu xanh đậm nhạt khác nhau.

Đường Ngật cười ngại ngùng: “Em không biết anh thích họa tiết thế nào nên chọn một cái em thấy đẹp.

Cốc của anh bị mẻ mất một góc, lâu rồi không thấy anh đổi cái mới nên mua cho anh một cái, chưa kịp đưa.”
Cái cốc cậu nói đến là cái cốc chuyên dụng của La Chú ở bệnh viện thú y, là cái cốc thứ tư kể từ khi hắn tới đó làm việc.

Vành cốc bị mẻ một miếng nhỏ xíu, là do một con mèo nhỏ tới tiêm đụng phải làm rớt gây ra cách đây không lâu.

Con mèo nhỏ kia rất hoạt bát, nhìn nhỏ xíu mà sức lực không nhỏ tí nào, chân ngắn nhưng sức bật nhảy kinh người.

Vừa mới được thả ra khỏi lồ ng là lập tức nhảy nhót khắp nơi, làm đổ ngã không ít thứ.

Cái cốc của La Chú may mắn còn sống sót sau vụ tai nạn kia, để lại vết sẹo quang vinh.


May mà vẫn còn dùng được với cả hắn không có thời gian đi mua cái mới nên cứ để đấy, không ngờ Đường Ngật lại để tâm tới nó.

La Chú vuốt v e mặt sứ trơn bóng, nhìn chăm chú Đường Ngật, cảm giác như thể thứ hắn đang vuốt không phải cốc sứ mà là khuôn mặt cậu.

Đường Ngật bị La Chú nhìn đến hơi sợ: “Anh không thích à?”
“Em lừa anh.” La Chú nói.

Đường Ngật đột nhiên bị chỉ trích sợ đến lùi ra sau vài bước, cuống quýt xua tay: “Em không lừa anh!”
“Em có.” La Chú nói tiếp, “Em luôn miệng nói không biết anh thích gì, nhưng mỗi món quà em tặng anh, anh đều thích vô cùng.”
Hai má Đường Ngật hồng lên: “À….

Sao anh lại nói thế…”
La Chú càng thêm nghiêm túc: “Sao lại không được nói thế? Anh còn muốn hỏi em đây, lần nào em mua đồ cũng lựa được thứ mà anh thích nhất để mua, sao em giỏi thế?”
Đường Ngật ngại đến mức muốn bịt cả tai lại, cầm lấy cái cốc mới trong tay hắn đi vào nhà bếp, ý định dùng tiếng nước chảy trôi đi cuộc nói chuyện vừa rồi.

La Chú chắp tay sau lưng đi theo cậu, cậu càng không nghe thì hắn càng muốn nói.

Tâm trạng bất ổn dẫn đến động tác trên tay cũng không vững vàng.

Đường Ngật vừa thất thần một cái, lật cốc lại, phần đáy cốc tiếp xúc với dòng nước bắn tóe lên hết cả mặt và người cậu.

Cậu híp mắt, thò tay vặn hụt mấy lần.

La Chú nhanh tay lẹ mắt khóa vòi nước lại, lúc này Đường Ngật mới lui ra sau, chật vật lau mặt.

La Chú cố nhịn cười, đưa tay lấy đi cái cốc trong tay cậu: “Để anh rửa cho, em đi lau mặt đi.”
Làm sai ngay trước mặt La Chú, Đường Ngật không vui lắm.

Cậu cũng muốn mình thành thục cẩn trọng có trách nhiệm như La Chú, có lẽ chuyện này hơi xa vời quá nhưng cậu hi vọng ít nhất ở trước mặt hắn, bản thân có thể biểu hiện ra vẻ đáng tin cậy.


Thế nhưng cậu cứ luôn làm sai một ít chuyện.

Đường Ngật lấy ống tay áo lau nước trên mặt, ủ rũ đi ra ngoài.

Một vết xước dài màu hồng khiến Đường Ngật dao động.

Cậu dừng bước, nhìn về cánh tay bên dưới lớp tay áo được vén lên của La Chú: “Bác sĩ La, tay anh bị thương à?”
La Chú liếc một cái, chỉ là vết cào ngoài da thôi, qua loa trả lời cậu là không sao đâu.

Trên cánh tay ấy có vết thương cũ mới đan xen lộn xộn, không chỉ có hắn như vậy mà hầu hết bác sĩ y tá trong bệnh viện thú y đều như thế.

Bởi vì bị thương quá nhiều nên chỉ cần xác định là chó, mèo rõ nguồn gốc, an toàn thì bọn họ đều bỏ qua mấy vết thương nhỏ đó.

“Chờ lát nữa em bôi thuốc cho anh.”
Đường Ngật hiếm khi dùng đến giọng điệu không cho từ chối, La Chú nhanh chóng rửa cốc sạch sẽ rồi bỏ qua một bên, cùng đi bôi thuốc.

Sau đó hai người chợt nhận ra, giờ bôi thuốc xong lát nữa đi tắm chẳng phải phí công ư? Thế nên La Chú đi tắm trước.

Hắn quyết định tới nhà cậu qua đêm quá vội vàng nên không chuẩn bị gì, đành phải mặc quần áo của Đường Ngật.

La Chú chính là kiểu mặc quần áo thì nhìn gầy, cởi ra là có da có thịt.

Hên sao hình thể hai người không chênh lệch quá nhiều, chịu khó một tí cũng mặc vào được.

Chỉ là mặc đồ xong không tiện ra gặp người khác, Đường Ngật cầm quần áo La Chú thay ra bỏ vào máy giặt, sáng mai đổi lại.

Mà nói ra cũng may đối phương là Đường Ngật, hoàn toàn không nghĩ nhiều với lời La Chú nói.


Nếu là người khác thì có khi bởi vì không chuẩn bị gì mà từ chối.

Đây cũng là điều khiến La Chú thích Đường Ngật, cậu tin tưởng hắn vô điều kiện.

Thuốc bôi trên cánh tay có lẽ có một số thành phần làm dịu mát da, lúc Đường Ngật cẩn thận bôi lên, hơi thở phất qua cánh tay bôi thuốc có cảm giác lành lạnh.

La Chú bôi thuốc xong ngồi trước bàn, Đường Ngật bảo hắn dùng máy tính một lát nên hắn không khách sáo nữa, mở một phần tài liệu nghiên cứu ngồi xem.

Chờ Đường Ngật tắm xong đi ra, hơi nước theo cậu thoát ra khỏi phòng tắm, khuếch tán trong phòng.

La Chú không quay đầu lại nhưng tâm tư đã không còn nằm trên tài liệu nữa, sau gáy cảm nhận được một ít hơi nước dán tới, cảm giác lành lạnh trên tay dường như còn lưu lại.

Đồng hồ ở góc phải màn hình máy tính hiển thị đã là mười giờ rưỡi, quả nhiên hắn không biến thành mèo.

Đường Ngật lau khô chân rồi ngồi xếp bằng trên giường, từ giường tới bàn chỉ cách một cái tủ đầu giường, cậu nhìn La Chú, vô thức mỉm cười.

La Chú nghiêng đầu nhìn cậu, hơi ngạc nhiên và tò mò.

“Anh ngồi trước máy tính như này, em đột nhiên cảm thấy anh thật giống Phú Quý.” Đường Ngật nói, “ Nó cũng thường ngồi ở đó nhìn chằm chằm màn hình, thứ nó xem cũng y hệt như anh đang xem vậy.”
La Chú lập tức tắt tài liệu đi, gập máy tính lại, không nói một lời đi tới bên giường.

Trong ánh mắt trợn tròn của Đường Ngật, hắn đè cậu ngã xuống giường, mình thì nằm đè lên người cậu, ngực kề ngực.

“Thế này có phải càng giống hơn không?”
Khoảng cách gần sát sẽ khiến âm thanh nghe vào tai thay đổi.

Đường Ngật không thể nói rõ được thay đổi như thế nào, bản năng tìm tốt tránh xấu nhanh chóng lắc lắc đầu: “Không giống, không giống tí nào hết!”
La Chú nghiêng người nằm xuống bên cạnh cậu: “Em cứ thử nói anh giống Phú Quý lần nữa xem.”
Đường Ngật nằm thẳng đơ, hai tay ép sát bên người, giả bộ mình là một thanh gỗ vô hại.

La Chú nhìn đồng hồ, thấy đến giờ ngủ của Đường Ngật rồi, không chọc cậu nữa.

Hắn đã tìm được điểm mấu chốt, chỉ cần ở bên cạnh Đường Ngật thì hết thảy sẽ bình thường.

Nhưng đến giờ phút này rồi trong lòng La Chú không có mấy kích động, chủ yếu là tiếc hận sao không nhận ra điều này sớm hơn.


Bên này La Chú thả cho Đường Ngật một con đường nhưng Đường Ngật lại vì lần đầu tiên ngủ chung với người khác mà hưng phấn không ngủ được.

Cậu nằm yên được một chốc, liếc sang La Chú đang yên tĩnh thì bắt đầu nghịch.

Cậu thu tay lại, nhấc nửa người lên nằm nhoài lên ngực La Chú: “Bình thường Phú Quý toàn nằm lên người em như thế này.”
La Chú: “… Anh thấy hình như tối nay em không muốn ngủ nữa.”
Đường Ngật vội vàng tụt xuống khỏi người hắn, nằm nghiêng đối mặt với tường: “Em ngủ đây, bác sĩ La ngủ ngon.”
Nhìn bóng lưng kia, La Chú do dự một lát rồi quyết đoán thò tay ôm lấy người: “Ngủ ngon.”
Sau năm ngày điều trị, Khỏe Mạnh đã hết sốt, cũng không nôn nữa, tinh thần khá hơn nhiều.

Mèo con vừa thấy có người tới là kêu ầm lên.

Trải qua ba ngày không ăn không uống, sau khi khôi phục khẩu vị thì rất tích cực ăn uống, dáng vẻ hoàn toàn khác biệt so với lúc đưa đến, thật quá may mắn.

Bởi vì bệnh nặng mới khỏi nên La Chú cho nó ăn hạt cho mèo, Đường Ngật tích cực chủ động cho Khỏe Mạnh ăn, cậu thích nhìn dáng vẻ thú cưng nỗ lực ăn no bụng.

Cậu đổ hạt đầy thành một ngọn núi nhỏ trong bát, lén lút nhìn La Chú một cái rồi cho thêm một miếng thịt đông lạnh hình trái xoan đặt lên chóp, sau đó, bàn tay tội ác đưa về phía chim cút đông lạnh.

“Đừng cho nhiều như thế, em cho heo ăn à?” La Chú nói, “Nhiều đồ khô rắn như vậy dạ dày nó không chịu nổi đâu.”
Heo…
Đường Ngật nghe tới đây thì mỉm cười, mặt mày cong cong, còn lộ cả hàm răng trắng ngà.

La Chú không còn gì để nói, làm chi tự nhiên nhắc tới heo không biết.

Quay người cầm lấy cái cốc nhựa màu sắc rực rỡ, La Chú vẽ một vòng tròn quanh cốc, nói tiếp: “Cho ngần này là được rồi.”
Đường Ngật thành thật làm theo lời La Chú cho Khỏe Mạnh ăn.

Lúc đi cùng La Chú xuống tầng một thì nhìn thấy Vương Băng Ngu đang nói chuyện với một người trông quen quen.

Cậu nhớ lại một chút, nhớ ra tên của người đó, là Chung Ứng Hoa.

Là cái người chào hàng “Bia thứ hai giảm giá 50%’..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi