HÌNH NHƯ MÈO CỦA CẬU BỊ NGỐC


Cô giáo tốt nhất
Chuyển ngữ: Diên
Mắt thấy La Chú đầy mặt ngờ vực sắp hưng binh vấn tội, Đường Ngật vội vã nói sang chuyện khác: “Bác sĩ La, anh về lại bệnh viện thú y chưa? Bên đó thế nào, có bận không? Không có anh không sao chứ?”
La Chú sao có thể không nhận ra chút tâm tư đó của cậu, nhưng vốn hắn cũng không định làm căng nên thuận theo cậu, trả lời: “Nếu thiếu anh mà không được thì cái bệnh viện này đừng mở ra làm gì.

Bệnh viện thú y là một bộ máy hoàn chỉnh, không nên để xảy ra tình trạng thiếu một người thì không vận hành được.”
Đường Ngật vuốt v e mèo con trong lòng: “Nói cũng đúng.

Vậy thì làm phiền anh rồi, bác sĩ La.

Không chỉ làm lỡ thời gian của anh mà còn phiền anh tới đón em xuất viện.”
“Thế em định đền bù cho anh sao đây?” La Chú nói nửa thật nửa đùa.

Đường Ngật ngẩn người, nghiêm túc suy nghĩ mà nghĩ không ra, hỏi thẳng: “Anh muốn đền bù như thế nào?”
La Chú trầm ngâm chốc lát, chỉ vào môi mình: “Hôn ở đây.”
Đường Ngật liếc cửa phòng, trong mắt lộ vẻ căng thẳng.

La Chú ngẩng cằm lên: “Có bắt em đền ngay bây giờ đâu, ghi nợ nhé, nào có thời gian anh sẽ tìm em tính sổ.”
Đường Ngật ỉu xìu núp sâu vào gối, đôi mắt đen láy nhìn La Chú, mím môi không nói lời nào.

La Chú thả nhẹ một câu: “Khỏe Mạnh được dì Trác nhận nuôi rồi.”
“Thật ạ?!” Đường Ngật lập tức hào hứng trở lại, đỡ người ngồi dậy, “Tâm trạng dì Trác đã đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn rồi, có Khỏe Mạnh thì hẳn là sẽ bớt đi được một ít nỗi buồn.” La Chú nói.

Mấy ngày sau khi Mao Mao sống thọ chết tại nhà, Khỏe Mạnh cũng khôi phục lại khá tốt, cộng thêm tin tức của một số người cứu trợ mèo hoang, bệnh viện thú y Yêu Pet đã đăng luôn thông báo một số thú cưng chờ nhận nuôi.

Phạm vi khách hàng của bệnh viện thú y Yêu Pet có hạn nên muốn lan rộng tin tức cần thời gian nhất định.


Khỏe Mạnh giờ còn chưa tới trạng thái tốt nhất để về nhà mới nên bệnh viện định là đăng trước, chờ tới khi có người để ý đến nó thì đã chăm sóc được cho nó càng khỏe mạnh hơn.

Dì Trác và chú Trần thấy được thông báo ấy trong vòng bạn bè, chú ý tới Khỏe Mạnh trong số những thú cưng đó.

Họ nhớ ra con mèo nhỏ lông trắng đen này hình như nằm viện cùng lúc với Mao Mao.

Một con chó lông vàng đi tới phần cuối cuộc đời, một con mèo bò sữa chưa được hai tháng tuổi bệnh tình nguy kịch, trong cùng một đoạn thời gian ấy cùng được một bệnh viện thú y chạy chữa.

Mao Mao dần dần suy yếu, Khỏe Mạnh từ từ khỏe lên.

Dì Trác càng nghĩ càng thấy điều này như tượng trưng cho một sự thay đổi sinh mệnh mới, bên này xuống thì bên kia lên, như một giai đoạn trong tự nhiên tuần hoàn.

Có lẽ bản thân nó đã là một loại duyên phận tuyệt không thể tả.

Qua hôm sau, dì Trác lập tức cùng chú Trần đi tới bệnh viện, bày tỏ mình muốn nhận nuôi Khỏe Mạnh.

Đối với tất cả mọi người thì đây chính là kết quả tốt nhất.

dì Trác là khách quen cũ, hai bên có sự tin tưởng lẫn nhau, phía bệnh viện giao mèo cho họ rất yên tâm, cũng biết được chuyện buồn của họ lúc trước nên càng hi vọng mèo nhỏ có thể mang đến an ủi cho hai người.

Hai mắt Đường Ngật sáng lấp lánh: “Tốt quá, Khỏe Mạnh có nhà rồi.

dì Trác và chú Trần tốt như vậy, nhất định sẽ rất yêu thương Khỏe Mạnh.”
La Chú lẳng lặng nhìn cậu, chợt nói: “Ba mẹ em cũng rất tốt, anh rất thích nhà của em.”
“Anh thích thì có thể đến thường xuyên hơn, ba mẹ em sẽ rất chào đón anh!” Nghe La Chú nói bm mình tốt, Đường Ngật cảm thấy vui cực kì.

So với biết tin Khỏe Mạnh có nhà mới còn vui hơn.


“Hôm đó anh gọi mẹ em là cô Lương, anh từng là học sinh của mẹ à?” Đường Ngật hỏi.

Thấy Đường Ngật nhắc tới chuyện này, La Chú chỉ cười cười: “Em cứ hỏi mẹ là biết mà.”
“Em muốn nghe anh kể hơn.” Đường Ngật nghiêng người sang, “Các thầy cô trước đây của em dạng gì cũng có, nhưng em không biết mẹ em làm giáo viên sẽ là dạng gì, chắc chắn không giống như ở nhà.”
La Chú nghiêm túc hồi tưởng lại một lát rồi lắc đầu: “Hình như không khác gì lắm đâu, trong trí nhớ của anh thì cô Lương là cô giáo tốt nhất mà anh từng gặp.”
“Òa…” Đường Ngật khoa trương cảm thán, La Chú nhịn không được gảy gảy lọn tóc trước trán cậu, bật cười.

“Cô Lương không quá nghiêm khắc, tôn trọng tất cả học sinh, không làm cao tỏ vẻ mà luôn có chừng mực, cũng không thân thiết quá.

Cô có đôi mắt khiến người ta cảm thấy cô có thể hiểu rõ tất cả.

Đó giờ cô luôn nhìn thấy nhưng không nói toạc ra, cơ trí lí tính, cũng có phẩm chất nhà giáo tốt và chuyên môn cao.

Đó là cô Lương trong ấn tượng của anh.”
La Chú rất ít khi đánh giá cao một giáo viên không phải giảng viên đại học như vậy, dù sao trong giai đoạn đó thì chuyên môn về kiến thức chưa nói tới trình độ chuyên nghiệp, như vậy nhân cách sẽ là một trong những điểm quan trọng để thu hút học sinh.

Có thể gặp được một giáo viên như vậy là một chuyện cực kì may mắn, rất nhiều người cả một đời cũng không gặp được.

“Em hiểu.” Mặt Đường Ngật hiện lên vẻ tôn kính, khẽ gật đầu: “Lúc em làm sai hay nói dối gì thì dường như mẹ đều biết cả, không thể lừa mẹ được.”
“Quan trọng nhất là,” La Chú nhìn Đường Ngật chăm chú, nói tiếp: “Trong suốt ba năm ấy cô Lương ủng hộ và hiểu cho anh rất nhiều, đã cho anh lời chỉ dẫn chính xác khi anh đứng trước một trong những ngã ba của cuộc đời.”
Lời chỉ dẫn ấy có ý nghĩa vô cùng to lớn với La Chú.

Đường Ngật nghe rất nghiêm túc, qua ngữ khí và vẻ mặt của La Chú thì có thể cảm nhận được hắn rất tôn kính vị giáo viên này.

“Cô vẫn luôn làm bạn với bọn anh đến khi thi đại học xong, thế nhưng vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp cuối cùng thì cô lại vắng mặt.” La Chú bình tĩnh lại.


“Cô Lương trong bức ảnh kia là sau khi chụp xong ghép vào, giả trân đến mức nhìn cứ như mấy bức ảnh chụp ma quái rởm.” Hắn cười cười không rõ cảm xúc, hơi bĩu môi.

Tuy rằng không biết La Chú đã trải qua những gì nhưng Đường Ngật cảm nhận được sự tịch mịch của hắn hiện giờ, cậu giang tay ra nói với La Chú: “Nào, ôm một cái.”
La Chú hít sâu một hơi, nghiêng người ngả vào lòng cậu.

Nếu như không gặp Tiểu Đường, có lẽ, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại cô Lương.

Tôn kính cô, tôn trọng sự thông minh của cô, La Chú không biết mình còn giấu chuyện yêu đương với Đường Ngật được bao lâu.

Không thể nào che giấu được yêu thích đối với một người, hi vọng Tiểu Đường có thể ngụy trang đến kín kẽ không một kẽ hở càng là một chuyện xa vời.

Vậy thì hắn chỉ có thể nghĩ sang hướng khác.

Ba mẹ Tiểu Đường sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra, quyền phán quyết nằm trong tay bọn họ, chỉ có thể hi vọng ngày đó sẽ tới muộn một chút, chừa lại đủ thời gian để bọn họ có thể chậm rãi tiếp thu.

La Chú không muốn Đường Ngật vì chuyện này cãi nhau không vui với ba mẹ, những chuyện khác cứ tạm gác lại đã, chỉ mong thế thôi.

Một thời gian sau, Đường Ngật biết La Chú thật sự đặt lời nói của mình vào lòng.

Ngày nào hắn cũng tới một lát, không phải hôm nào cũng ở lại ăn cơm mà chủ yếu là tới chăm sóc người bệnh.

Chân bị thương không thể gắng sức mà phải xoa bóp phần da thịt xung quanh chỗ bó thạch cao hàng ngày để thúc đẩy máu tuần hoàn, đồng thời làm vận động vừa phải xương khớp khác trên cơ thể nữa.

La Chú giúp Đường Ngật xoa bóp, ba mẹ cậu đứng xem mấy lần, những lúc khác là họ xoa bóp cho cậu.

Nghỉ ngơi vài tuần, La Chú thấy Đường Ngật đã khôi phục khá tốt, có thể xuống giường đi lại.

Hôm nào đẹp trời là hắn sẽ cõng cậu xuống dưới phơi nắng, dìu cậu đi dạo trong chung cư.

Bị thương ở chân cần nghỉ ngơi cho tốt, nhưng không nhất thiết phải ở trong nhà miết, có thể đi ra ngoài hoạt động thay đổi không khí.


Đường Ngật không đi được, La Chú cõng cậu đi.

Đường Ngật nằm trên lưng hắn hơi mất tự nhiên, vỗ vỗ vai hắn: “Bọn mình về đi, thế này anh sẽ mệt lắm.”
La Chú đáp: “Anh không mệt.”
“Ai cũng nhìn kìa, anh để em tự đi đi.” Đường Ngật thấy ngài ngại.

“Thế thì ai cũng thấy được em đang bị thương.”
La Chú không hề dao động, tiếp tục cõng cậu đi lại một lát rồi mới thả cậu xuống tự đi.

Thấy đã đến giờ, hắn cõng cậu lên nhà.

Chung cư lâu đời nên hàng xóm xung quanh toàn là các bác các thím, lớn tuổi rồi nên cũng thích ra ngoài đi dạo.

Chỉ một hai tuần sau gần như cả chung cư đều biết con trai ông Đường có đứa bạn tốt cực kì, ngày nào cũng tới đỡ đi bộ, phần ân tình này quả thực trời đất cũng phải cảm động.

Hôm nay La Chú tới sớm, ăn cơm tối xong ở lại trong nhà với Đường Ngật, ông Đường và bà Đường cùng nhau xuống đi dạo.

Đang đi tới vườn hoa trong chung cư thì từ xa thím Diêu đã trông thấy mẹ Đường, lanh lẹ tới gần: “Cô Lương đi dạo đấy à?”
“Vâng, thím cũng đang đi dạo đấy thôi.” Mẹ Đường cười nói.

“Thế Tiểu La đâu?”
Mẹ Đường đáp: “Về rồi, người ta cũng phải về nhà chứ.”
Thím Diêu: “Trong nhà có vợ chờ hả?”
Mẹ Đường lại cười: “Không có, người ta còn chưa kết hôn mà.”
“Tính tôi không lòng vòng nên tôi nói thẳng nhé, cô Lương không thích nghe thì cứ xem như tôi chưa nói gì.” Thím Diêu đảo mắt xung quanh một lượt, thấy ông Đường đã tụt ra sau bốn năm bước, hẳn là không nghe thấy bên này nói chuyện.

Bà tới gần hơn, nhỏ giọng nói: “Tiểu La đối xử tốt với Tiểu Đường nhà chị ghê, thấy thân thiết đến không giống bạn bè bình thường rồi ấy, bạn bè có ai ngày nào cũng tới được như cậu ấy chứ.

Theo tôi thì… có lẽ chị nên để ý chúng nó một tí, đừng có thân quá.”
Mẹ Đường đứng lại, vẫn cười cười như cũ: “À, thím nói chuyện này hả? Thì Tiểu La là người yêu của Tiểu Đường nên tới chăm vậy đó, sao thế? Có phải là người vừa cao vừa đẹp, đối xử tốt với Tiểu Đường, giống hệt với mẫu người thím muốn tìm cho con nhà thím phải không?”
Nhìn thím Diêu há miệng không nói nổi câu nào, mẹ Đường cười càng tươi, tiếp tục đi về phía trước..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi