HÌNH NHƯ MÈO CỦA CẬU BỊ NGỐC


Bảo Bảo
Chuyển ngữ: Hoon
Chỉnh sửa: Diên
Cuối cùng La Chú vẫn kiên cường giữ vững phẩm hạnh của mình, không nhảy lên chiếc giường trông có vẻ rất ấm áp và thoải mái kia.

Hắn gần như nằm trên bệ cửa sổ cả đêm, chìm sâu vào dòng suy nghĩ của bản thân.

Chẳng nhẽ từ rày về sau đêm nào hắn cũng trải qua ở đây?
Hắn quay đầu nhìn về phía người nằm trên giường, thị lực của mèo về đêm rất tốt, hắn có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt người kia.

Mời mọc không được đáp lại, Đường Ngật hơi thất vọng.

Có điều tâm trạng ấy không duy trì được bao lâu, cậu dụi mắt, nằm xuống trùm kín chăn, không lâu sau đã say giấc đẹp.

Lông mi dài rũ xuống, lông mày đẹp đẽ trời sinh, chóp mũi hơi tròn.

Cằm trốn sau lớp chăn, chỉ còn đôi môi lộ bên ngoài.

Trên đôi môi đang khép lại kia có môi châu nho nhỏ xinh đẹp, nhưng mỗi khi cậu mím môi vì hồi hộp thì môi châu kia lại trốn mất tích.

Lớn lên ngoan ngoãn, an tĩnh điềm đạm.

Đây là ấn tượng của Đường Ngật trong lòng La Chú, chính là con nhà người ta trong truyền thuyết.

La Chú cảm thấy phán đoán của mình lúc đầu hơi sai, Đường Ngật không phải là sinh viên của trường đại học kia.

Học sinh phải về ký túc xá trước giờ giới nghiêm để còn điểm danh, đôi khi cũng có mấy người dọn ra ngoài nhưng đa số đều ở chung với người yêu, còn một số nhỏ là muốn tận hưởng cảm giác ở chung với bạn bè.

Hầu như không ai ở trọ một mình bên ngoài.

Cô gái nói chuyện điện thoại với Đường Ngật kia chưa bao giờ xuất hiện ở nhà cậu vào buổi tối, còn ban ngày thì La Chú không biết, dù sao hắn cũng chỉ ở đây buổi tối.

Căn phòng này không có vết tích của người khác sống ở đây.


La Chú nhìn đồng hồ treo tường thì thấy kim giờ chưa chạy đến số mười.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Đường Ngật không giống thanh niên bây giờ lắm.

Thời gian hắn xuất hiện ở đây cũng không cố định, không theo quy luật gì.

Chỉ biết là sau khi đồng hồ báo thức vang lên vào lúc bảy giờ sáng thì hắn sẽ tỉnh lại trong cơ thể của mình.

Không trễ nải công việc nhưng ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến lịch trình hằng ngày của hắn.

Phần tài liệu kia vẫn chưa xem xong, hắn đã nghỉ tập thể hình vài ngày rồi, trong bệnh viện có mấy con chó nặng ba bốn chục ký, không tập thể hình bế sao nổi…
Làm một con mèo nhỏ không làm được gì ngoài việc dựa đầu vào cửa sổ ngẩn người nhìn ra ngoài đến khi mặt trời mọc, sợ rằng con người không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy.

La Chú nhảy xuống khỏi cửa sổ, nhìn về phía laptop trên mặt bàn với điện thoại trên tủ đầu giường, nghĩ thầm ít nhất cũng phải kiếm gì làm mới được.

Hắn nhảy lên bàn, nhấc chân trước, thử mở laptop lên.

Không được, không đủ sức.

Nhảy từ mặt bàn lên tủ đầu giường, La Chú cũng không hy vọng bao nhiêu, không có mật mã thì khỏi xài điện thoại.

Đệm thịt mềm mại ấn hai cái lên màn hình điện thoại, La Chú kinh ngạc phát hiện điện thoại di động của Đường Ngật không cài mật khẩu.

Màn hình sáng lên, thứ hiện ra là giao diện nhắn tin được xài lần cuối.

La Chú không phải người tò mò chuyện riêng tư của người khác, hắn không cố ý xem lịch sử trò chuyện của Đường Ngật với người khác, chỉ là hắn vô tình thấy logo quen thuộc của bệnh viện thú y và cái tên cũng quen thuộc không kém mà thôi.

Đây là tài khoản wechat chính thức của bệnh viện thú y Yêu Pet, Đường Ngật trước khi ngủ còn lo lắng cho mèo nhỏ của cậu.

La Chú nhìn sang Đường Ngật đang ngủ say, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.

Làm việc trong bệnh viện thú y, có thể nhìn thấy rất nhiều người yêu thương chăm sóc thú cưng của mình, cũng thấy rất nhiều kẻ chưa chuẩn bị sẵn đã nuôi thú cưng dẫn đến việc sau khi nuôi xong lại hối hận rồi bỏ rơi thú cưng của mình.

Xem ra Đường Ngật không phải vế sau.


Lịch sử trò chuyện không có gì đặc biệt, tất cả đều xoay quanh Đường Phú Quý, từ ngữ ít ỏi, câu từ chả có gì thú vị.

Bệnh viện thú y Yêu Pet: Xin chào chủ nhân Phú Quý nha, tui là linh vật chính thức của bệnh thú cưng Yêu Pet, Bảo Bảo.

Có chuyện muốn hỏi cứ gọi Bảo Bảo một tiếng là tui xuất hiện ngay!
Một viên Đường: Xin chào Bảo Bảo.

Bệnh viện thú y Yêu Pet: Nếu bạn muốn tiêm vắc xin cho Phú Quý thì tuần sau ghé lại nè.

Một viên Đường: Được.

Một viên Đường: Bảo Bảo, tôi gọi Phú Quý nhưng nó không để ý đến tôi, có phải tai nó có vấn đề không?
Bệnh viện thú y Yêu Pet: Đừng lo lắng nha, hôm nay bác sĩ La đã kiểm tra rồi, tai Phú Quý khỏe mạnh bình thường.

Tai mèo có rất nhiều cơ, thính giác cao gấp ba lần con người nhưng khi nghe cái nó không muốn nghe, nó sẽ giả vờ không nghe thấy á.

Một viên Đường: Ồ.

Bệnh viện thú y Yêu Pet: Nếu còn vấn đề gì nữa cứ hỏi tự nhiên nha, tui luôn online chờ nè [trái tim].

La Chú nhìn từ “Ồ” lẻ loi kia, hắn có thể nhìn ra được cô đơn lạc lõng trong nó.

Có lẽ cậu nhận nuôi con mèo này là vì muốn có ai đó bầu bạn.

Thời gian dài không chạm vào nên màn hình sáng được một chốc rồi tắt ngúm.

La Chú không mở lại nữa mà nhảy xuống khỏi tủ đầu giường rồi quay về cửa sổ.

Mấy con mèo khác làm gì vào buổi tối? Lúc không có ai để ý đến mình thì tự chơi mình ên ư?
La Chú thường xuyên nghe được vài chủ nhân ngọt ngào phàn nàn rằng cứ bốn năm giờ sáng sẽ bị mấy chú mèo dính người đánh thức.


Mấy đứa mèo nhỏ không tự lập ấy thường sẽ được chiều chuộng hơn, được chủ nhân dung túng ngoài mặt tỏ vẻ ghét bỏ nhưng vẫn mở hai mắt nhập nhèm tìm nó ôm vào lòng.

Hắn vĩnh viễn không thể làm một con mèo tiêu chuẩn được, La Chú nghĩ thầm.

Nghịch ngợm nhảy lên giường, La Chú dùng đệm thịt hơi lạnh vỗ nhẹ vào mặt Đường Ngật.

Người đang ngủ say hơi nhíu mi, rụt người vào trong chăn chỉ chừa bên ngoài mỗi cái mũi.

La Chú ngồi xuống cạnh gối cậu, hứng thú nhìn khuôn mặt ngủ say của người trước mặt, nâng chân chạm vào chóp mũi của Đường Ngật.

Cảm giác được chóp mũi hơi ngứa, Đường Ngật hơi cúi đầu, chóp mũi cọ nhẹ vào chăn.

Mái tóc vốn ngoan ngoãn bị cọ xù lên tản mát trên gối, dáng vẻ ngoan ngoãn không còn nhưng lại mang đến một cảm giác khó tả khác.

La Chú như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, hắn vô thức nhìn chằm chằm Đừng Ngật hồi lâu.

Trong đầu cứ như không nghĩ gì nhưng lại có vẻ như đang suy tư gì đó.

Hắn không nhớ rõ nữa.

Ban ngày lúc La Chú đi làm tinh thần không tốt lắm, họng hơi đau, đầu óc cứ mơ mơ màng màng.

Mấy ngày liên tục tỉnh dậy trên mặt bàn với sô pha, người thì không đắp chăn nữa, có lẽ là bị cảm rồi.

La Chú cầm bình giữ nhiệt đi ra đại sảnh rót nước.

Trong lúc cột nước bốc khói chảy vào bình, hắn chợt nhìn thoáng qua Tiểu Cảo đang chỉnh sửa bảng biểu sau bàn tiếp tân.

“Tiểu Cảo.” La Chú gọi cô một tiếng, Tiểu Cảo lập tức cười tươi rói nhìn sang.

“Chủ nhân của Phú Quý kết bạn với wechat bệnh viện đúng không?”
Tiểu Cảo – người quản lí wechat bệnh viện gật đầu: “Đúng rồi.”
“Ừ.” La Chú nói “Nếu em rảnh thì gửi thêm cho cậu ấy mấy tài liệu phổ cập kiến thức đáng tin đi.”
La Chú nói xong, xách chai giữ nhiệt về phòng khám.

Tiểu Cảo rất ngạc nhiên, bác sĩ La vậy mà chủ động dặn dò loại chuyện này, lạ ghê.

Thường bác sĩ chỉ nói chuyện với thú cưng với chủ nhân thôi, nào có ai rảnh đâu đi làm ba chuyện này!
Nhưng mà bác sĩ La đã lên tiếng rồi thì cô cũng không thể ngó lơ được, lập tức lấy điện thoại ra làm ngay.


Bệnh viện thú y Yêu Pet: Chủ nhân của Phú Quý ơi, mỗi ngày học tập một ít kiến thức liên quan đến thú cưng của mình để có thể chăm sóc bảo bối nhà bạn tốt hơn nhé [Link]
Điện thoại trong túi run hai cái, Đường Ngật đang xếp lại kệ sách không lấy ra xem ngay.

Rất ít người liên lạc với cậu giờ này, chắc là mấy tin nhắn quảng cáo gì đấy.

.

Truyện Tổng Tài
Mà kể có là giờ nghỉ thì ngoại trừ Diệp Vũ Vi với ba mẹ ra cũng hầu như không ai liên lạc với cậu.

Xếp xong cuốn sách cuối cùng, Đường Ngật lấy điện thoại nhìn thoáng qua thì có hơi bất ngờ, là tin nhắn của bệnh viện thú y Yêu Pet.

Đường Ngật nhớ rõ, người bảo cậu thêm bạn với wechat bệnh viện là cô gái tên Cảo Thi Tình kia.

Da trắng mắt to, đáng yêu, hoạt bát hướng ngoại.

Bên đó gửi cho cậu một ít tài liệu phổ cập kiến thức về thú cưng, đúng thứ cậu đang cần.

Bệnh viện thú y tận tâm quá, Đường Ngật cười cười, gõ gõ màn hình trả lời tin nhắn.

Một viên Đường: Cảm ơn Bảo Bảo.

La Chú đang về phòng làm việc bỗng nhiên quay người lại: “Có phải em bảo khách hàng gọi mình là Bảo Bảo không?”
Sao anh biết? Tiểu Cảo nổi da gà, suýt thì theo phản xạ giấu điện thoại ra sau lưng: “À… vâng, đúng vậy.

Có vấn đề gì sao?”
Tuy người quản lí wechat là cô, cô có quyền lớn nhất nhưng nếu bác sĩ La đã nhắc nhở thì vẫn nên sửa theo ý hắn.

La Chú nhìn cô vài giây, không nói gì, trở về phòng khám.

Này kỳ lạ quá, bác sĩ La trước giờ tuy không dịu dàng dễ làm thân như bác sĩ Nhan nhưng cũng không… không… Tiểu Cảo không biết nên dùng từ gì để diễn tả, nói tóm lại, thái độ của hắn hơi lạ.

Mà khởi nguồn của cái sự lạ này xuất hiện sau khi chủ nhân của Phú Quý đến!
Người khác không sao, chỉ có mỗi cậu ấy là phá lệ được bác sĩ La chú ý.

Có biến!
Tiểu Cảo lấy nhân cách mình ra để đảm bảo, chắc chắn có vấn đề!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi