HÌNH NHƯ TÔI THÍCH NAM PHỤ RỒI


Lúc nghĩ rằng Lâm Hữu Kỳ đã có bạn gái, Lâm Hiểu Ninh thật sự đã bị đả kích không hề nhẹ.
Trong nguyên tác, Lâm Hữu Kỳ vẫn luôn lạnh lùng, từ đầu đến cuối tiểu thuyết không hề rung động với bất cứ ai dù chỉ một lần.

Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh thật sự cảm thấy khó tin nếu Lâm Hữu Kỳ thật sự có bạn gái.
Nhưng so với khó tin thì Lâm Hiểu Ninh còn buồn bã nhiều hơn.
Cô mới trở thành bạn với Lâm Hữu Kỳ không lâu.

Lý do làm bạn ban đầu chỉ là vì cảm thấy thương anh, muốn anh cũng có một người bạn để tâm sự, chia sẻ.

Nhưng mới có vài ngày làm bạn.

Lâm Hiểu Ninh lại nhận ra bản thân với Lâm Hữu Kỳ giống như có một sợi dây liên kết nào đó.

Mặc dù tính cách không hẳn là hợp nhau, ngược lại còn rất hay cãi nhau, nhưng Lâm Hiểu Ninh lại cảm thấy rất hạnh phúc khi được làm bạn với Lâm Hữu Kỳ.
Có nhiều lúc, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy dường như mình và Lâm Hữu Kỳ đã có thể gọi nhau là “bạn thân”.

Bởi vì hai người ngày ngày ăn tối cùng nhau, học bài cùng nhau, đến trường cùng nhau, khoác vai nhau.

Hôm nay, hai người còn cùng nhau ăn trưa nữa.
Lâm Hiểu Ninh nhận ra rằng không biết từ lúc nào, mình và Lâm Hữu Kỳ đã trở nên thân thiết như thế này rồi.

Và cô cảm thấy rất thoải mái, rất vui vẻ với mối quan hệ giữa cô và Lâm Hữu Kỳ như bây giờ.

Thậm chí cô còn nghĩ: Nếu một ngày mình và Lâm Hữu Kỳ không còn thân thiết như bây giờ nữa thì chắc mình sẽ đau lòng nhiều lắm!
Thế nhưng, Lâm Hiểu Ninh cũng biết rằng có một ngày, mối quan hệ giữa mình và Lâm Hữu Kỳ sẽ thay đổi.

Đó là khi một trong hai người có người yêu.

Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh nghĩ ngày đó còn lâu mới đến.

Bởi vì hiện tại, cô chỉ hứng thú với học tập, không có ý định tiến đến chuyện tình cảm.

Còn Lâm Hữu Kỳ thì lạnh lùng như vậy, đến cuối tiểu thuyết còn không rung động với ai thì làm sao mà dễ dàng có bạn gái được.
Lâm Hiểu Vậy đã nghĩ như vậy nhưng hôm nay vẫn hiểu lầm rằng Lâm Hữu Kỳ có bạn gái.
Lúc hiểu lầm, Lâm Hiểu Ninh đã khó chịu, đã tức giận.

Và rồi, cô đã nghĩ: Vậy là từ nay mình và Lâm Hữu Kỳ sẽ không thể như trước nữa rồi.

Có lẽ mình sẽ không cùng cậu ta đi học nữa, vì cậu ta phải đến đón bạn gái cùng đi học.

Cậu ta sẽ không khoác vai mình nữa, bởi vì bạn gái của cậu ta sẽ ghen.

Cậu ta cũng sẽ không ăn trưa cùng mình, vì có lẽ bạn gái cậu ta cũng học cùng trường với cậu ta, cho nên cậu ta sẽ cùng ăn với bạn gái.

Còn tối đến, cậu ta sẽ không cùng mình học bài, bởi vì cậu ta còn phải cùng bạn gái trò chuyện, nhắn tin.
Lâm Hiểu Ninh nghĩ như vậy nên đã rất buồn.
Lúc này, Lâm Hữu Kỳ lại hỏi: “Nếu tôi có bạn gái thì sao?”
Lâm Hiểu Ninh mím môi, tay vẫn ôm chặt lấy Lâm Hữu Kỳ từ phía sau.
Im lặng một hồi lâu, cô mới từ từ buông tay rồi lùi lại vài bước, sau đó đáp: “Nếu cậu có bạn gái thì tôi phải giữ khoảng cách với cậu rồi! Tôi sẽ cảm thấy không vui nếu bạn trai mình quá thân thiết một một bạn nữ khác.

Vì vậy, tôi cũng sẽ không quá thân thiết với cậu nếu cậu có người yêu.

Nếu không, bạn gái cậu sẽ ghen.

Tôi không muốn bản thân phải ghen với người khác, nên tôi cũng không muốn người khác phải ghen vì mình.”
Nghe Lâm Hiểu Ninh nói vậy, trái tim Lâm Hữu Kỳ bỗng nhói lên một cơn.

Lâm Hiểu Ninh nói cô sẽ cảm thấy không vui nếu bạn trai mình quá thân thiết với một cô gái.
Vậy là cô sẽ có bạn trai sao?
Lâm Hiểu Ninh nói rằng cô sẽ không quá thân thiết với anh nếu anh có người yêu.
Vậy nếu cô có người yêu, anh cũng không được thân thiết với cô ư?
Lâm Hữu Kỳ càng nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu, khổ sở.

Anh đột nhiên quay người lại, mặt đối mặt với Lâm Hiểu Ninh, sau đó nói: “Tôi sẽ không có người yêu.

Cậu cũng sẽ không có.

Chúng ta cứ như thế này không phải tốt sao? Yêu đương làm gì chứ? Thời gian dùng để lo chuyện yêu đương thì chúng ta chuyên tâm học tập, rèn luyện bản thân.

Nếu có thời gian rảnh thì chúng ta cùng nhau đi chơi.

Chỉ hai chúng ta là được rồi, không cần thêm bất cứ ai xen vào giữa hai chúng ta cả.”
Lâm Hiểu Ninh nghe đến đây thì cảm thấy lời nói của Lâm Hữu Kỳ dường như có gì đó không thích hợp lắm với mối quan hệ giữa cô và anh.

Nhưng chưa kịp phát hiện ra là không thích hợp ở chỗ nào thì Lâm Hữu Kỳ lại nói:
“Tôi cảm thấy bây giờ cậu và tôi nên tập trung vào chuyện học tập, còn mai sau thì tập trung vào công việc, giống như mẹ nuôi của chúng ta vậy.

Mẹ nuôi không yêu đương, không kết hôn, bây giờ sống rất vui vẻ, hạnh phúc, chẳng thiếu thứ gì cả.

Cậu và tôi cũng nên giống như mẹ nuôi, không yêu đương, không kết hôn.

Nếu cậu thích trẻ con thì chúng ta sẽ nhận nuôi vài đứa, giống như là mẹ nuôi nhận nuôi chúng ta vậy.”
Lâm Hiểu Ninh nghe Lâm Hữu Kỳ nói thì cảm thấy tương lai mà anh muốn hướng tới cũng khá là tốt.


Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh vẫn cảm thấy có gì đó rất là lạ.
Lâm Hữu Kỳ lại hỏi: “Cậu có đồng ý không?”
“Đồng ý cái gì?” Lâm Hiểu Ninh ngơ ngác hỏi.
Lâm Hữu Kỳ liền đáp: “Đương nhiên là đồng ý không yêu đương, không kết hôn rồi.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, nói: “Tôi cảm thấy chuyện tương lai thì để sau đi! Chúng ta vẫn còn trẻ, không nên nghĩ xa vời như vậy.

Ai biết sau này cuộc sống sẽ biến đổi như thế nào.

Có thể bây giờ tôi và cậu không muốn kết hôn, nhưng nếu mai sau lại gặp được người thích hợp thì sao?”
“Thích hợp?” Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, “Tôi cảm thấy chẳng có bất cứ ai thích hợp với cậu và tôi cả.

Chúng ta cứ sống như bây giờ là được rồi.”
Lâm Hiểu Ninh liền nói: “Bây giờ cậu cảm thấy cuộc sống này tốt, nhưng chắc gì mai sau đã cảm thấy tốt.”
“Tại sao lại không thấy tốt chứ?” Lâm Hữu Kỳ nói, “Cuộc sống bây giờ rất thoải mái.

Chúng ta có tiền, thích mua gì thì mua, thích đi đâu chơi thì đi, làm gì có chỗ nào mà không tốt đâu.”
“Thì… Cậu đang định không yêu đương, không kết hôn còn gì.

Nhưng lỡ mai sau cậu thích ai đó thì sẽ cảm thấy hối hận khi đã quyết định không muốn yêu đương thì sao? Khi cậu thích một người mà không ở bên cạnh người đó thì dù có tiền cũng chẳng thấy vui đâu.”
Lâm Hữu Kỳ lại nói: “Tôi sẽ chẳng thích ai cả.”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy vậy thì thở dài, sau đó liền bảo: “Làm sao cậu có thể dám khẳng định là cậu sẽ không thích ai chứ? Hơn nữa cứ coi như là cậu không thích ai đi.

Nhưng tôi thì sao? Tôi nghĩ mai sau tôi có thể sẽ thích một người nào đó.

Vì vậy nên tôi làm sao có thể đồng ý với cậu là mình sẽ không yêu đương được?”
Không ngờ rằng, Lâm Hữu Kỳ sau khi nghe Lâm Hiểu Ninh nói vậy thì lại chất vấn: “Không phải cậu nói cậu thích tôi sao?”
Lâm Hiểu Ninh: “...”
Lâm Hữu Kỳ: ‘Cậu đã nói là thích tôi nhất cơ mà? Sao bây giờ lại nói rằng mai sau sẽ thích người nào đó?”
Lâm Hiểu Ninh nghe câu hỏi của Lâm Hữu Kỳ thì đã bắt đầu bực mình.

Thế nhưng, cô vẫn cố gắng bình tĩnh giải thích: “Thích cậu là thích kiểu bạn bè yêu quý nhau.


Còn thích kiểu kia là… Tình cảm nam nữ.”
Tình cảm nam nữ?
Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, nói: “Tình cảm nam nữ thì có gì tốt chứ? Mẹ nuôi chúng ta đâu có cần tình cảm nam nữ đâu.

Hơn nữa lỡ cậu không cẩn thận, lại thích phải người như Lâm Tuấn Trì thì thế nào?”
Lâm Tuấn Trì đang ngồi trong phòng đột nhiên hắt hơi một cái.
Ở phía bên này, Lâm Hữu Kỳ cảm thấy lo sợ rằng Lâm Hiểu Ninh sẽ có ý định yêu đương nên đang ra sức thuyết phục: “Không phải ai yêu đương cũng được hạnh phúc.

Hiện tại, đa số đàn ông đều không phải người tốt.

Cậu cứ nhìn Lâm Tuấn Trì là biết.

Hơn nữa cậu là người của nhà họ Lâm, nên rất có thể người muốn ở bên cạnh cậu chỉ là vài tài sản của nhà họ Lâm mà thôi.”
Lâm Hiểu Ninh: “...”
Lâm Hữu Kỳ: “Cứ cho là người ta không nghĩ đến gia tài của nhà họ Lâm thì cũng là vì thích khuôn mặt của cậu chứ chắc gì đã là thích tính cách của cậu.

Cậu đanh đá như thế, ngoài tôi ra thì làm gì có ai dám thích cậu chứ?”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói rằng người ta chỉ thích khuôn mặt của cô thì cảm thấy cực kỳ bực mình.

Thế nhưng, nghe đến câu sau, Lâm Hiểu Ninh lại ngẩn người.
Ngoài tôi ra thì làm gì có ai dám thích cậu chứ?
“Lâm Hữu Kỳ… Cậu nói vậy nghĩa là… Cậu thích tôi sao?”
Lâm Hữu Kỳ nghe Lâm Hiểu Ninh hỏi vậy thì mới ngây người.

Vừa rồi, anh chỉ nhất thời mới buột miệng nói thôi.

Bây giờ nhớ lại câu nói đó, anh cảm thấy miệng mình đúng là nhanh hơn não.

Thế nhưng…
Sự thật đúng là như vậy.
Đúng là anh cũng thấy thích Lâm Hiểu Ninh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi