HỔ DUYẾN

Mơ hồ cảm giác rung rung khiến Thiệu Ngạn Mục cho dù không mở mắt ra, cũng tự biết đang ở trên xe ngựa, bên người không có những người khác, dưới thân cũng như trước lót tấm đệm dày. Thiệu Ngạn Mục quả thật bất đắc dĩ, bọn Lôi Địch sợ là thực sự đã coi bản thân làm người chết đợi đem đi.

Hồn thích, tuy rằng ngày ấy ở ngoài cửa không nghe bọn họ nói lên hiệu quả của thuốc này, nhưng xem dáng vẻ khẩn trương của Lôi Địch, phỏng chừng cũng là hạc đỉnh hồng gì đó, xem ra phủ kín là máu a vậy là một loại kịch độc. Hiện tại lo lắng chạy đi như thế, cũng là vì lấy giải dược rồi.

Có điều, Thiệu Ngạn Mục vẫn rất thích quan sát. Dù sao thân thể của chính mình chung quy bản thân vẫn là biết rõ ràng nhất, ngoại trừ suy yếu chút, hắn cũng không cảm thấy nơi đâu giống bộ dạng sắp chết. Hắn thật sự lo lắng chính là không biết hài tử trong bụng có thể chịu ảnh hưởng bên ngoài hay không. Thế giới này tựa hồ cũng không còn thiên tinh tộc họ, hắn cũng không có cách nào xin chỉ dạy của những người khác vấn đề liên quan đến hài tử, chỉ có âm thầm cầu khẩn tiểu gia khỏa an toàn.

Nhớ tới tộc nhân, Thiệu Ngạn Mục lấy tay đến bờ cổ, lấy ra khối ngọc bội vẫn mang theo, vừa cẩn thận quan sát, cứ rất kỳ quái, ngọc này vì sao lại có mùi vị thiên tinh tộc họ chứ?

Đang còn xuất thần, không nghĩ mã xa bất ngờ lắc lư dữ dội, tiếp theo tiếng đao kiếm đánh chém vang lên.

Bên trong xe ngựa Thiệu Ngạn Mục vội vàng ổn xuống thân thể, ngồi dậy nghĩ ra xem sự chuyện gì, Lôi Địch liền vén rèm vào.

"Ngạn Mục, ngươi ở chỗ này đợi, bên ngoài có vài phiền phức, lập tức giải quyết xong!" Lôi Địch vừa nói còn quan sát trên dưới Thiệu Ngạn Mục, tốt, không chịu ảnh hưởng vừa rồi.

"Được!" Thiệu Ngạn Mục cười cười, rất sảng khoái mà đáp ứng.

Trái lại Lôi Địch ngây ngốc, lấy lý giải của hắn đối với Ngạn Mục, vốn còn tưởng rằng hắn sẽ cự tuyệt đó.

Bên ngoài liều mạng đánh nhau rõ ràng rằng xu thế càng kịch liệt. Lại lần nữa liếc mắt nhìn Ngạn Mục, xác nhận hắn thực sự không có ý tứ muốn đi ra ngoài, cũng liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Lôi Địch rời khỏi, Thiệu Ngạn Mục thu liễm khuôn mặt cười nổi lên. Hắn có thể tinh tường cảm giác được vị trí mọi người vây quanh mã xa này thành một vòng đang đánh, bảo hộ hắn ở chính giữa.

Hắn xác thực bị làm cho ghét loại cảm giác trốn ở phía sau mọi người, nhưng vì để Lôi Địch an tâm hắn thật không ngại tung ra một lời nói dối.

Di chuyển đến cạnh cửa sổ xe ngựa, cẩn thận đẩy mành ra. Thật không may mắn, bên ngoài vừa đúng do Lôi Địch phụ trách.

Địch nhân tựa hồ phi thường rõ ràng sự lợi hại của Lôi Địch, cố ý phân năm người vây đánh hắn, nhưng ngay cả như vậy, Lôi Địch vẫn ứng phó rất nhẹ nhàng. Cảm giác được đường nhìn Thiệu Ngạn Mục, còn có thời gian rảnh trừng liếc mắt với hắn, bĩu môi ý bảo hắn nhanh chóng trốn trở về.

Thiết, thật nhỏ mọn, nhìn xem cũng không được! Tuy rằng bất mãn, nhưng Thiệu Ngạn Mục vẫn ngoan ngoãn mà rụt trở lại, hắn hiểu được gia khỏa này bá đạo lên thì không người nào có thể địch nổi. Hơn nữa không nhìn hắn bên này, hắn còn có bên kia coi được a. Nghĩ như thế, Thiệu Ngạn Mục cũng vừa lúc nhấc lên mành bên trái.

Đối diện ngoài cửa sổ rõ ràng là một thân áo đen Tần Linh. Thấy nàng trong lòng Thiệu Ngạn Mục càng không tư vị, bản thân mình lại có thể lưu lạc đến độ nữ nhân phải tới che chở.

Huống chi, ngày ấy ở ngoài cửa vừa thấy Tần Linh đến, Thiệu Ngạn Mục liền nhận ra nàng chính là "An Bình công chúa" trong cung! Thấy nàng xuất hiện ở bên Lôi Địch, còn xưng hắn làm chúa công, Thiệu Ngạn Mục tất nhiên là hiểu ra rất nhiều chuyện, chỉ là không biết An Bình công chúa thật sự đi đâu, e rằng là lành ít dữ nhiều rồi.

Vào giữa lúc Thiệu Ngạn Mục hoảng hốt lại nghĩ tới cái người giả trang Nguyệt Lan, không tự giác mà nắm chặt nắm đấm, Nguyệt Lan...

"A...!" Một tiếng kêu thảm, kéo đường nhìn Thiệu Ngạn Mục. Là giữa lúc Tần Linh sơ suất bị đối thủ của nàng đâm thương bụng.

Mắt thấy kiếm thích khách sắp hạ xuống, nhưng bản thân nàng lại còn đang lảo đảo thối lui về sau, Tần Linh không tự giác mà nhắm mắt lại.

Nhưng theo một tiếng động vang lên, kiếm thế nên đâm vào trên người bản thân chậm chạp không xuống. Tần Linh trợn mắt nhìn, đã thấy đối thủ bản thân ngược lại bị cái gì đó đánh ngã xuống đất ánh mắt hướng về thích khách đang oán hận nhìn lại, cư nhiên là nam nhân ngồi dựa vào cửa sổ. Không biết hắn làm sao làm được, còn rõ rệt đang thở gấp.

"Cẩn thận!" Thiệu Ngạn Mục lớn tiếng hô Tần Linh. Nàng còn đang phát ngốc gì, không thấy được thích khách kia lại đứng lên rồi sao? Hắn vừa nãy thực là rất vất vả mới thoáng chốc khống chế tăng giảm gió, thích khách lại bị ngả xuống đất cũng chỉ là lực bắn ngược quá lớn, còn không nắm chặt cơ hội!

Nghe được nhắc nhở Thiệu Ngạn Mục, Tần Linh lại lần nữa triền đấu cùng đối thủ. Nhưng thương nàng vừa rồi dù sao không phải thương nhỏ, còn đang không ngừng mà chảy máu, sợ rằng kiên trì không được bao lâu!

Thiệu Ngạn Mục nhíu mày, nỗ lực tập trung tinh lực thúc đẩy không khí xung quanh lưu động, hình thành từng đạo lưỡi gió bay đi hướng thích khách. Đáng tiếc hiện tại hắn có thể khống chế độ mạnh yếu lưỡi gió cũng không lớn, chỉ là đánh nhỏ nháo nhỏ, quấy rối phán đoán của thích khách mà thôi.

Mẹ nó, không khỏi trong lòng chửi lên, nữ nhân kia sắp chống đỡ không được rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi