HỔ DUYẾN

Một trận tiếng vang loang choang, một chiếc xe đẩy chứa đầy hàng hóa, không biết sao lại lao thẳng vào gian hàng "Dư thị đậu hoa", đụng lật bàn ghế bên ngoài, cũng va đổ cả thùng sữa đầu nành và không ít chậu nồi bát muôi gáo, Dư Thẩm đau lòng ở trong phòng không bị thương mà liên tục giậm chân, "Ôi! Thằng nào tạo nghiệt đây hả?!"

Đại Trụ không bị đâm cũng vội vàng dựng đồ đạc dậy, nhìn xung quanh, tốt, tốt, tuy là kinh sợ khách nhân, nhưng chung quy cũng không ai bị thương, vốn muội muội là người đứng mũi chịu sào cũng được Dạ lão đại kéo ra, không hổ là làm bộ khoái, tay chân nhanh nhẹn!

"Không có chuyện gì chứ, Cầm nhi cô nương?" Tiểu cô nương này hình như bị kinh sợ rồi, cả người đều dựa vào người bản thân. Nâng Cầm nhi, Thiệu Ngạn Mục không khỏi mà lắc đầu buồn cười, tiểu cô nương không chịu đựng được chuyện này.

Thiệu Ngạn Mục nghĩ như thế lại không thấy được nguyên nhân Cầm nhi cô nương bị người ta ôm vào trong lòng, từ lâu đã xấu hổ đỏ mặt, khẽ nhỏ giọng mà nói: "Không, không có chuyện gì, đa tạ Dạ Đại ca cứu giúp."

"Cảm ơn cái gì chứ, cô không có chuyện gì là tốt rồi!" Thiệu Ngạn Mục một chút cũng chưa từng chú ý tới ái muội trong lời của bản thân, trái lại nới lỏng tay, tìm lên tên hoàng đế dính người kia.

Đã thấy Triệu Lẫm Hoán chật vật đứng ở một đống bàn ghế đổ nghiêng đổ tây, còn vẻ mặt thì ủy khuất, không kiềm nổi đi tới bên cạnh Ngạn nhi, nghi hoặc hỏi thăm: "Em làm sao vậy, sao không né tránh?" Võ công Lẫm Hoán không kém, huống hồ thời gian va chạm dài, Ngạn nhi không phải là người thấy sớm nhất sao?

Triệu Lẫm Hoán nắm giữ hai tay Thiệu Ngạn Mục, không vui vẻ chút nào trợn trừng mắt, trong miệng còn lên án: "Ngạn, em sao có thể như vậy? Anh, anh dốc lòng nghĩ cách đẩy em ra, nhưng em lại..." Ngạn nhi lại không để ý mình một chút, còn chạy tới cứu người khác, hay vẫn có ý với cố gái kia, không chỉ hại mình "Anh hùng cứu anh hùng" không thành, bản thân còn bị phủ toàn bụi đất!

Thoáng cái ghen tuông bốc lên, vểnh đôi môi, vạn phần ủy khuất u oán nhìn Thiệu Ngạn Mục.

"... Ha ha! Hóa ra anh ghen ha!" Thiệu Ngạn Mục cười ha ha, tuy rằng Lẫm Hoán không nói hết, nhưng bản thân tất nhiên hiểu được ý của Hoán, tâm vốn cũng có chút áy náy, có thể thấy được Triệu Lẫm Hoán một bộ ủy khuất như vậy rất buồn cười.

"Ngạn... em, em..." Triệu Lẫm Hoán tức giận không ngớt, đối với lời Ngạn mà nói là không thương tiếc, càng không thèm trách mắng, vô tâm với bản thân.

Dư Thẩm bên kia đã chất vấn người bán hàng rong đẩy xe: "Ai~ Tôi nói tiểu huynh đệ làm cái gì vậy, sao đẩy mạnh xe vào hàng tôi, xem xem làm ra cái gì!"

"Xin lỗi, xin lỗi!" Người bán hàng rong thu dọn đồ vật của bản thân, liên tục cúi đầu xin lỗi Dư Thẩm, "Thím, tôi cũng không biết đường rất tốt, sao lại trồi lên tảng đá "... xem, chính là thứ này. Cái này đây, tôi không cẩn thận vướng lên, xem cũng đổ, lúc đó mới đổ vào cửa hàng đại thẩm."

Người bán hàng rong giải thích, mọi người suy nghĩ, cũng không trách tội anh ta, chỉ là sắc mặt Dư Thẩm nhìn không được tốt lắm. Người bán hàng rong cũng cơ linh, biết lúc nào phải bồi thường bao nhiêu, thế là sờ soạng một hồi bên người, cuối cùng lấy ra ít tiền bạc, hết sức thương tiếc liếc nhìn, lúc này mới đến gần Dư Thẩm, nói: "Thím, bà xem, tôi có chừng này tiền..."

Nói vừa dứt lời, dị biến xảy ra!

Vù! Vù! Tiếng xé gió bén nhọn gấp gáp nổi nên!!

"Hoán ──!" Thiệu Ngạn Mục hô to một tiếng, một tay kéo Triệu Lẫm Hoán té ngã xuống phía dưới thân thể, một tay kia nắm đấm hướng thẳng người bán hàng rong. Xung quanh đồng thời vút ra ba hắc y nhân nhất tề rút kiếm đánh tới người bán rong.

Té ra người bán rong khi đi qua cạnh Triệu Lẫm Hoán, bất ngờ giống như ảo thuật lấy ra một cây cung, bắn hai tên về phía Triệu Lẫm Hoán!

Thiệu Ngạn Mục cảm thấy khác thường đầu tiên, cũng gần hai mũi tên khiến Ngạn Mục căn bả không có thời gian ra tay ngăn cả, không suy nghĩ nhiều liền nghiêng người che trở Triệu Lẫm Hoán, Triệu Lẫm Hoán chưa kịp nghĩ chỉ thoáng sửng sốt liền xoay chuyển toàn thân, rất nhanh đổi vị trí hai người, hai tên bắn tới cắm phập vào sau lưng Lẫm Hoán!

Người bán hàng rong kia một phát thuận lời đã muốn nhanh chóng thoát đi, sau đó lại bị các hộ vệ bao vây lối thoát. Mới cùng hộ vệ qua mấy chiêu, người bán hàng rong chỉ biết bản thân vô vọng chạy thoát, không nói nhiều, lập tức nuốt độc tự sát.

Một bước ngặt này trong thời gian cực nhanh đã kết thúc, đợi bách tính xung quanh phản ứng lại, tất nhiên bị sợ hãi liên tục gào thét.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi