HỘ HOA CAO THỦ TẠI ĐÔ THỊ


Lâm Tử Hào nhìn Mộc Hàm và Hạ Thiên, lúc này hắn rất bình tĩnh, hắn cười nhạt một tiếng:

- Đông Hải, cậu cho rằng, cậu để Mộc Hàm tiếp cận tôi, sau đó để em rể của mình và cô ấy đóng kịch hay, như vậy có thể đả kích tôi sao?

Lâm Tử Hào nói ra lời này làm không ít người giật mình, thì ra là thế, thì ra Kiều Đông Hải chủ mưu. Nghĩ lại cũng đúng, nếu không sao có thể cướp đi vị hôn thê của Lâm Tử Hào?

- Diễn trò sao?

Kiều Đông Hải cười ha hả:

- Nếu tôi thật sự diễn trò thì sao không để chính mình cướp đi vị hôn thê của anh? Lâm Tử Hào, đến bây giờ anh vẫn còn đắp đất lên mặt mình sao? Đáng tiếc là quá muộn, anh cho rằng mình rất lợi hại, anh tưởng rằng mình là đệ nhất thiếu gia Giang Hải, nhưgn tôi nói cho anh biết, bây giờ anh cóc là gì cả, cũng chỉ là một thằng đàn ông đáng thương bị người ta cướp mất hôn thê mà thôi.

- Đại ca, đừng nói nữa.

Một giọng nói nhu hòa chợt vang lên, người mở miệng là Kiều Tiểu Kiều. Sau đó nàng quay đầu nhìn Lâm Tử Hào nói lời xin lỗi:

- Lâm đại ca, xin lỗi, chúng tôi đã gây phiền phức cho anh rồi.

Sau đó Kiều Tiểu Kiều đi đến bên cạnh Hạ Thiên, nàng kéo tay hắn:

- Chồng, chúng ta về trước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Được.

Hạ Thiên lập tức đồng ý, hắn vốn cũng không hứng thú gì với bữa tiệc rượu này, hắn vừa kéo Kiều Tiểu Kiều vừa ôm Mộc Hàm nghênh ngang ra khỏi cửa.

Lâm Tử Hào muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng nhịn được, vì hắn biết bây giờ Hạ Thiên và Mộc Hàm bỏ đi là lựa chọn tốt nhất, nếu còn tiếp tục ở lại thì hắn càng thêm nhục nhã.

- Lâm Tử Hào, hôn thê của anh đêm nay sẽ nằm trên giường của người đàn ông khác. Đáng tiếc, chỉ cần nhìn anh thì biết chưa từng chạm qua người vị hôn thê kia phải không? Ha ha ha... ....

Kiều Đông Hải cười lớn, ngay sau đó hắn đi theo nhóm người Hạ Thiên.

Cơ thịt trên mặt Lâm Tử Hào chợt co rút, hắn cố nén mở miệng vì có quá nhiều cố kỵ, không phải vì Hạ Thiên và Kiều Đông Hải, mà chính là vì vị hôn thê quyến rũ cao quý và yêu mị kia.

- Danh Dương, cậu ở dưới chung vui với mọi người, tôi lên lầu có chuyện.

Sau khi nhóm người Hạ Thiên rời khỏi đại sảnh thì Lâm Tử Hào khẽ nói một câu với Cao Danh Dương, sau đó hắn lên lầu.

Tiệc rượu vẫn tiếp tục được tiến hành nhưng bầu không khí đã rất quỷ dị.

Mộc Hàm bây giờ rất oán hận nha đầu Yêu Yêu, nếu không phải Yêu Yêu nhàm chán và gây chuyện, tự dưng rước đến một Hạ Thiên võ công biến thái thì nàng sẽ không phiền phức như lúc này.

Đáng tiếc hôm nay nha đầu Yêu Yêu không có ở đây, nếu không Mộc Hàm thật sự có xúc động đánh cho một trận.

- Bây giờ cậu có thể bỏ chị ra được chưa?

Khi ra khỏi biệt thự thì Mộc Hàm nói với Hạ Thiên, người này vẫn còn ôm eo nàng.

- Chị là vợ tôi, sao tôi phải buông chị ra?

Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Mộc Hàm:

- Có phải chị vẫn còn muốn làm hôn thê của Lâm Tử Hào hay không? Có tin tôi tiếp tục tét đít không?

- Không phải, chồng à, bây giờ người ta còn muốn làm như vậy nữa sao?

Mộc Hàm dùng giọng nũng nịu nói, nàng biết Hạ Thiên là người thích mềm không thích cứng, vì vậy chỉ có thể dùng chiêu này để đối phó mà thôi.

Hạ Thiên lúc này không tin Mộc Hàm:

- Chị cũng đừng gạt tôi, đêm nay chị phải tham gia tiệc rượu với Lâm Tử Hào, sao còn chuyện gì để làm?

- Chồng, cũng không lừa cậu, bây giờ chị cũng chỉ lộ mặt trong tiệc rượu mà thôi, ngay sau đó còn phải đi ngay.

Mộc Hàm nở nụ cười quyến rũ, điều này làm cho Hạ Thiên cảm thấy thất thần.

- Mộc Hàm tỷ tỷ, em thấy chị có vẻ chưa có gì quá vội, thôi thì thế này, chúng ta về nhà trước rồi nói sau.

Kiều Tiểu Kiều đột nhiên mở miệng nói.

- Tiểu Kiều nói không sai, chúng ta về nhà trước.

Hạ Thiên tỏ vẻ tán thành.

Mộc Hàm thấy tình thế tấn công nhu tình mật ngọt không có hiệu lực thì cũng chẳng còn biện pháp nào khác, nàng chỉ đành phải gật đầu đồng ý. Nhưng sự thật thì cũng giống như những gì Kiều Tiểu Kiều đã nói, nàng cũng không quá vội vã.

- Tiểu Kiều, Hạ Thiên, ba người về trước, anh đi tìm một chỗ uống rượu.

Kiều Đông Hải nói với nụ cười trên môi, đến bây giờ hắn vẫn rất hưng phấn.

- Đại ca, anh cẩn thận một chút.

Kiều Tiểu Kiều có chút bất đắc dĩ, nàng biết rất rõ ân oán giữa Kiều Đông Hải và Lâm Tử Hào, nhưng trước đó nàng cũng không biết ai đúng ai sai. Hơn nữa Kiều Tiểu Kiều cũng thấy đám phụ nữ kia không xứng với Kiều Đông Hải, đặc biệt là Lâm Yên Nhi, tuy bây giờ cô ta là ca sĩ có tiếng nhưng sinh hoạt cá nhân quá bết bát.

Nếu nói về phương diện khác thì nàng cũng thấy Kiều Đông Hải nói không sai, Kiều gia có tiền, không quan tâm đến vấn đề một cô gái thích làm ngôi sao ca nhạc. Nếu Kiều Đông Hải thật sự thích Lâm Yên Nhi, có Kiều gia cho cô gái này hậu trường vững chắc thì chắc chắn sẽ phát triển mạnh trong ngành giải trí. Hơn nữa trước đó Lâm Yên Nhi thích làm ngôi sao ca nhạc, nhưng nếu cô gái này được gả vào Kiều gia, được hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý thì chưa chắc thích làm ngôi sao.

- Tiểu Kiều, anh không sao, ngược lại ba người các em cần phải cẩn thận.

Kiều Đông Hải cười ha hả, hắn leo lên xe của mình rồi nhanh chóng khởi động chạy đi như bay.

Ba người Hạ Thiên, Kiều Tiểu Kiều, Mộc Hàm cũng nhanh chóng vào chiếc Volvo của Tiểu Kiều, mà tình hình vẫn là Tiểu Kiều lái xe, Mộc Hàm và Hạ Thiên ngồi ở phía sau.

- Chồng, anh có thể nói cho em biết sao lại quen Mộc Hàm tỷ tỷ hay không?

Kiều Tiểu Kiều vừa lái xe vừa nói.

Gần đây Hạ Thiên không giấu diếm gì Kiều Tiểu Kiều, tất nhiên hắn sẽ nói rõ quá trình một năm một mười. Mộc Hàm ở bên cạnh nghe Hạ Thiên nói mà gương mặt đỏ hồng, trong lòng không ngừng oán giận Hạ Thiên, lưu manh này đáng chết, sao lại nói ra những chuyện này?

Thậm chí Mộc Hàm bị Hạ Thiên thấy rõ tất cả từ đầu đến chân cũng bị nói ra, thậm chí vị trí đặc biệt nhất giống như sân bóng không cỏ cũng bị Hạ Thiên nói cho người thứ ba. May mà người này là phụ nữ, nếu không Mộc Hàm sẽ phải liều mạng.

Kiều Tiểu Kiều lẳng lặng nghe xong toàn bộ quá trình, nàng không chen vào lời nào, chỉ chuyên tâm lái xe. Sau khi Hạ Thiên nói xong thì nàng mới mở miệng:

- Mộc Hàm tỷ tỷ, những gì chồng nói là thật đấy chứ?

- Thật!

Mộc Hàm chỉ có thể gật đầu, Hạ Thiên không nói dối, cũng không thêm mắm dặm muối, thật như tình cảnh trước đó. Nhưng đây chính là vấn đề làm nàng tức tối, Hạ Thiên nói quá thật.

Mộc Hàm khựng lại rồi còn nói thêm:

- Kiều tiểu thư, thật ra tôi cũng không biết Hạ Thiên đã có hôn thê, những chuyện giữa tôi và cậu ấy không nên nói... ....

- Đét... ....

Mộc Hàm còn chưa nói dứt lời thì đã cảm thấy cặp mông tê rần.

- Cậu.

Mộc Hàm rất xấu hổ:

- Sao lại đánh mông chị?

- Mộc Hàm tỷ tỷ, nếu chị đã đồng ý làm vợ của Hạ Thiên thì không nên đổi ý, vì vậy sau này chị không nên nói ra những lời như vậy.

Kiều Tiểu Kiều khẽ cười:

- Nếu không chồng nhất định sẽ tét đít chị.

- Kiều tiểu thư, em không nói giỡn đấy chứ?

Mộc Hàm có chút đau đầu:

- Chẳng lẽ Hạ Thiên không phải hôn phu của em sao?

- Không phải, thật ra em đã gả cho anh ấy rồi, vì vậy không còn là hôn phu gì cả.

Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng:

- Mộc Hàm tỷ tỷ, bây giờ em có thể giới thiệu chính thức cho chị biết, em là vợ nhỏ đầu tiên của Hạ Thiên, mà chị thì rất may mắn, chị là vợ bé thứ hai.

Mộc Hàm bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, mấy ngày nay có phải mình đang mơ, nếu không vì sao nàng lại gặp phải một tên có võ công biến thái hầu như không thể gặp trên đời, sau đó lại nghe nói Kiều Tiểu Kiều làm vợ nhỏ cho người khác. Càng kỳ quái là Kiều Tiểu Kiều còn nói Mộc Hàm nàng rất may mắn, có thể làm vợ bé thứ hai cho Hạ Thiên. Có lầm không đấy? Dù là ở thủ đô, chỉ cần Mộc Hàm nói một câu sẽ có hàng tá con nhà quan đổ xô đến rước về nhà, bây giờ nàng lại phải làm một bà vợ nhỏ số hai cho Hạ Thiên, như vậy mà còn kêu là may mắn sao?

- Kiều tiểu thư, chị đang mơ hay là em đang nói đùa vậy?

Mộc Hàm xoa thái dương, nàng dùng giọng giống như đang thật sự mơ ngủ.

- Mộc Hàm tỷ tỷ, sau này cũng đừng xưng hô như vậy nữa, chị cứ gọi em là Tiểu Kiều.

Kiều Tiểu Kiều mỉm cười:

- Chị Hàm, em có thể chân thành nói cho chị biết, em không nói giỡn, còn chị có phải nằm mơ hay không, chị cứ để cho chồng đánh mông lần nữa là biết.

- Đét!

Hạ Thiên rất phối hợp, bàn tay lại rơi xuống hai bờ mông căng tròn của Mộc Hàm.

Trên mông truyền đến cảm giác đau đớn, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường, điều này đã chính xác nói cho Mộc Hàm biết dây không phải nằm mơ, đang là hiện thực. Nhưng tất cả những lời nói của Kiều Tiểu Kiều làm nàng cảm thấy không thực tế, trong xã hội hiện đại này sao có thể phát sinh những sự việc thái quá như vậy.

Kiều Tiểu Kiều tiếp tục nói:

- Chị Hàm, em biết rõ những gì mình nói bây giờ làm chị sinh ra mê hoặc, nhưng em có thể nói rõ cho chị biết, một ngày nào đó chị sẽ hiểu, gặp được chồng chính là may mắn nhất trong đời.

May mắn lớn nhất sao? Vận rủi lớn nhất mới đúng ấy chứ?

Mộc Hàm cảm thấy rất đau đầu, nàng không biết nên giải quyết điều này thế nào. Cho đến bây giờ nàng có thói quen dùng súng giải quyết vấn đề, nhưng vấn đề lúc này không thể dùng súng giải quyết, điều này là khó khăn rất lớn.

- Chị Hàm, Lâm Tử Hào không phải hôn thê chính thức của chị đấy chứ?

Kiều Tiểu Kiều hỏi lại một câu.

Mộc Hàm nở nụ cười ngốc nghếch, sau đó nàng không nhịn được phải hỏi ngược lại một câu:

- Sao em lại hỏi như vậy?

- Vì em thấy chị rời khỏi anh ta mà rất bình tĩnh, không chút đau lòng, vì vậy em thấy chị căn bản không thích anh ta.

Kiều Tiểu Kiều dùng giọng không nhanh không chậm nói.

Mộc Hàm lắc đầu:

- Không, thật ra hắn cũng xem như hôn thê chính thức của chị.

- Phải không đấy?

Kiều Tiểu Kiều cảm thấy bất ngờ với đáp án của Mộc Hàm, nhưng nàng cũng không truy vấn mà lại hỏi một vấn đề khác:

- Chị Hàm, chị không phải là một người bình thường, chị có thể nói cho em biết chị làm gì không?

Kiều Tiểu Kiều hỏi vấn đề này cũng không kỳ quái, vì Hạ Thiên vừa nói cho nàng biết thân thủ của Mộc Hàm không tệ, hơn nữa còn mang theo súng bên người, cách dùng súng cũng rất tuyệt. Đặc biệt là nàng chỉ cần một lần điện thoại đã làm cho cảnh sát phải bỏ đi, tất cả đã chứng minh thân phận của Mộc Hàm là không tầm thường.

Mộc Hàm trầm ngâm một lúc lâu mà không trả lời vấn đề này, giống như nàng có gì đó bí mật khó thể nói ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi