Hạ Thiên nhìn tên đàn ông xăm hình, sau đó hắn nhìn Liễu Mộng:
- Chị Mộng, người này đang nói chuyện với ai vậy?
Liễu Mộng cười hì hì:
- Hình như là với cậu.
- Này, chị có quen biết hắn sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực.
- Không!
Liễu Mộng cầm lấy một xâu thịt dê, sau đó lại hỏi ngược lại:
- Cậu biết hắn sao?
- Tôi cũng không biết.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Người này có phải bị bệnh không? Tôi không biết hắn, chị cũng không, như vậy mà gọi tôi là anh bạn, hơn nữa còn nói nể mặt, như vậy là sao?
- À, đúng là có bệnh.
Liễu Mộng chăm chú gật đầu.
Dù tên đàn ông xăm hình rồng có chút ẩn nhẫn nhưng cũng bị những lời đối thoại kia làm cho tức chết, hắn cười lạnh một tiếng:
- Nếu anh bạn không nể mặt thì đừng trách tôi không nể mặt.
Tên đàn ông xăm hình rồng vung tay nói:
- Anh em, lên.
Đám thanh niên đã sớm kích động, lúc này nghe thấy lời nói của đại ca thì không chút do dự, tên cầm ghế, tên cầm chai bia, mỗi người đẹp chụp lấy một món
"hàng" phóng về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên vung tay lên, mấy cây tăm chợt phóng đi.
- Á...Á... ....
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, mỗi tên thanh niên đều có một cây tăm găm vào mu bàn tay. Tên đàn ông xăm hình rồng không bị tăm đâm vào tay, nhưng hắn lại thảm hơn một chút, có hai cây tăm đâm vào lưng bàn chân.
- Đừng làm phiền anh, đếu không lần sau tăm sẽ đâm vào cuống họng.
Hạ Thiên tùy ý nói một câu, hắn cũng không quay đầu lại mà tiếp tục ăn thịt dê.
- Long ca, làm sao bây giờ?
Một tên thanh niên bụm lấy mu bàn tay, hắn dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Hạ Thiên.
Tên đàn ông xăm hình rồng cắn răng rút hai cây tăm dưới chân ra, vẻ mặt hắn tái nhợt nhưng không kêu đau, không thể không nói hắn có vài phần khí độ.
- Đi.
Tên đàn ông hình xăm biết mình gặp phải cao nhân, tuy trong lòng rất uất ức nhưng cảm thấy cách tốt nhất là bỏ đi cho nhanh.
Hai tên thanh nhiên ôm lấy tên đầu đinh đã bị Hạ Thiên đánh trước đó, đám người leo lên hai chiếc xe rồi nhanh chóng rời khỏi quán nướng. Lúc này Liễu Mộng rất vui vẻ, lần này ông chủ nhà hàng chỉ có thể đặc biệt phục vụ cho hai người bọn họ.
Nhưng vẻ mặt ông chủ nhà hàng lại rất khốn khổ, như vậy thì quá tốt, tất cả đều đã chạy đi, làm hắn tổn thất vài trăm đồng.
Đối với Hạ Thiên và Liễu Mộng thì đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ xen vào chuyện lớn. Sau đó rõ ràng không còn ai đến gây phiền phức, không côn đồ đến báo thù, cũng không có cảnh sát đến điều tra. Liễu Mộng vẫn ngồm ngoàm ăn uống, may mà nàng cũng không ăn quá nhiều, nếu không chiếc bụng nhỏ sẽ nứt ra.
Khi Hạ Thiên và Liễu Mộng quay về khu dân cư Học Phủ Danh Uyển thì đã là mười hai giờ khuya.
- Cô cô, cô mới đi đâu về vậy?
Liễu Vân Mạn vẫn còn ở đây, khi thấy Liễu Mộng thì nàng vội hỏi:
- Cháu tìm cô cả ngày, bà nội cũng tìm cô.
- Đúng vậy, Hạ Thiên, sáng sớm hai người đã ra ngoài mà điện thoại không liên lạc được, rốt cuộc hai người đi đâu?
Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh cũng hỏi.
- Điện thoại không liên lạc được sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn lấy điện thoại ra xem, màn hình tối đen, vì vậy mà không khỏi lầm bầm:
- Chẳng lẽ lại hết pin?
- Không phải là hết pin, là chị tắt nguồn.
Liễu Mộng cười hì hì, nàng duỗi lưng mệt mỏi:
- Oa, mệt mỏi quá, đi ngủ thôi.
- Cô cô, trước tiên cô phải gọi điện thoại cho bà nội đã.
Liễu Vân Mạn có chút bất đắc dĩ, cô cô sao lại giống hệt như một cô gái nhỏ thế này?
- Cháu gọi đi, cô phải đi ngủ.
Liễu Mộng đi về phía phòng ngủ của Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, cậu cũng nhanh chóng đi ngủ thôi.
Hạ Thiên nghe thấy Liễu Mộng nói như vậy thì cũng muốn đi vào, nhưng đúng lúc này lại bị Tôn Hinh Hinh giữ chặt tay:
- Hạ Thiên, cậu phải nói cho rõ ràng, rốt cuộc hôm nay hai người đi đâu? Làm gì?
Hạ Thiên đành phải giải thích với Tôn Hinh Hinh, mà Liễu Vân Mạn thì gọi điện báo cho bà biết cô cô vẫn bình an. Đến khi Hạ Thiên vào phòng ngủ thì phát hiện Liễu Mộng đã ngon giấc, điều này làm hắn rất bức bối, đêm nay cũng không thể song tu với Liễu Mộng.
- Này, tiểu bại hoại, thức dậy.
Sáng sớm hôm sau Hạ Thiên bị Liễu Mộng đánh thức.
Hạ Thiên mở to mắt, hắn thấy Liễu Mộng đang cầm lấy một sợi tóc quét tới quét lui trên mặt mình giống như đang quét rác.
Khi thấy Hạ Thiên tỉnh lại thì Liễu Mộng cũng không tiếp tục làm loạn, nàng nhanh chóng nhảy xuống giường:
- Tiểu bại hoại, nhanh lên, chúng ta đi mua xe.
- Tiểu Mạn, Tiểu Mạn.
Liễu Mộng vừa đánh thức Hạ Thiên thì vội vàng chạy đến căn phòng bên cạnh gõ cửa ầm ầm, một lúc sau Tôn Hinh Hinh và Liễu Vân Mạn đi ra phòng khách với vẻ mặt vẫn còn rất ngái ngủ.
- Cô cô, bây giờ mới sáu giờ, cô làm gì thế?
Liễu Vân Mạn có chút dở khóc dở cười, cô cô này đúng là tràn đầy sinh lực, tối qua về nhà lúc mười hai giờ, bây giờ còn chưa đến sáu giờ đã thức dậy. Nhưng cô cô tinh lực tràn đầy thì người khác cũng không phải giống như vậy.
- Cô muốn đi mua xe nhưng không biết xe gì tốt, cháu chỉ cô nhé?
Liễu Mộng có mười phần lý do:
- Cháu biết lái xe chắc chắn sẽ hiểu điều này.
- Cô muốn mua xe sao?
Liễu Vân Mạn có chút sững sờ:
- Nhưng cô không biết lái xe, cô mua xe làm gì?
- Mua xe chơi trò "xe điện đụng".
Liễu Mộng cười hì hì nói.
Liễu Vân Mạn lại càng mơ hồ:
- Cô cô, cô muốn chơi xe điện đụng sao?
- Không phải.
Liễu Mộng nhanh chóng giải thích kế hoạch của mình.
Cuối cùng Liễu Vân Mạn cũng không còn cảm giác buồn ngủ, mà Tôn Hinh Hinh cũng chính thức tỉnh táo. Điều này...Kẻ nào nghĩ ra ý kiến kia vậy? Mua một chiếc xe rồi chạy ra đường chơi trò
"xe điện đụng", điều này...Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm sao?
Mất gần một buổi sáng thì Tôn Hinh Hinh và Liễu Vân Mạn mới thuyết phục được Liễu Mộng từ bỏ kế hoạch
"xe điện đụng" điên rồ kia, mà lý do được đưa ra chính là không có chiếc xe nào có thể đụng thắng tất cả xe của mọi người trên đường. Liễu Mộng cũng không từ bỏ kế hoạch, nếu nàng có thể tìm được một chiếc xe đâm ngã tất cả xe của mọi người trên đường thì nhất định phải áp dụng kế hoạch.
Nguồn: http://truyenfull.vnCũng may mà không có loại xe này, Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không, đợi đến khi Liễu Mộng có được xe thì sẽ là một sát thủ siêu cấp, sẽ không biết có bao nhiêu người gặp nạn.
Tôn Hinh Hinh thì dạy bảo Hạ Thiên:
- Sao cậu có thể đồng ý với lời đề nghị đó của chị Mộng?
- Tôi cảm thấy điều đó rất thú vị.
Hạ Thiên nói bằng giọng vô tội.
- Thú vị sao?
Tôn Hinh Hinh cực kỳ tức tối:
- Cậu có biết làm vậy sẽ sinh ra tai nạn chết người không?
- Không sao, chúng tôi có thể đụng vào những chiếc xe không có người.
Hạ Thiên cũng không quan tâm.
Liễu Mộng lại phản đối:
- Như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa, phải húc xe có người.
- Thôi.
Liễu Vân Mạn hô lớn:
- Cô cô, sau này không nhắc đến vấn đề này nữa, còn nữa, Hạ Thiên, cậu và cô cô không được học lái xe.
Liễu Vân Mạn dừng lại một chút rồi nhìn Liễu Mộng:
- Cô cô, bà nội nói cô về nhà một chuyến, cháu sẽ đưa cô về.
- Cô không đi.
Liễu Mộng không tình nguyện:
- Cô muốn đi chơi với Hạ Thiên.
- Cô cô, nếu cô không về thì bà sẽ rất tức giận.
Liễu Vân Mạn lập tức lôi Ninh Tố Nga ra hù dọa.
- Được rồi.
Liễu Mộng cuối cùng cũng phải đồng ý, sau đó nàng nhìn Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, tối nay chị sẽ đến tìm cậu.
- Chị Mộng, đi sớm về sớm.
Hạ Thiên cũng không muốn rời xa Liễu Mộng.
Liễu Mộng đột nhiên phóng vào lòng Hạ Thiên, nàng chủ động hôn hắn rồi kéo tay Liễu Vân Mạn:
- Tiểu Mạn, chúng ta mau trở về gặp mẹ, sau đó cô sẽ quay lại.
- Hạ Thiên, Hinh Hinh, hai chúng tôi đi trước đây.
Liễu Vân Mạn thấy cô cô vội vã thì cũng không có cách nào, vì vậy mà cũng không kịp ăn sáng, chỉ biết đưa cô cô đi ngay. Hơn nữa Liễu Vân Mạn cũng hy vọng nhanh chóng đưa cô về nhà, nếu không thì đêm nào cũng ngủ với Hạ Thiên, không biết lúc nào sẽ lòi ra thêm vài đứa em họ nữa.
Ba bà vợ đi mất hai, tất nhiên Hạ Thiên sẽ không quá vui sướng, nhưng dù sao bâ giờ cũng còn một vợ ở nhà. Sau khi ăn sáng xong thì Hạ Thiên cùng Tôn Hinh Hinh đến cửa hàng hoa.
Phương Hiểu Như đã ở trong cửa hàng, mà hôm nay cũng có mặt tên mập, điều này vượt qua suy đoán của Hạ Thiên.
- Mập, sao chú lại đến đây?
Tôn Hinh Hinh dùng giọng đùa vui nói:
- Sao chú không đi làm đại ca?
- Chuyện đại tẩu nhắn nhủ còn chưa làm xong, em nào dám đi ôm đồm chuyện khác?
Tên mập ra vẻ nịnh nọt:
- Đại ca, anh đến rồi, anh nói em lập trang web cho đại tẩu, em đã làm xong.
- Nhanh vậy sao?
Tôn Hinh Hinh có chút kinh ngạc.
- Đại tẩu, thật ra lập những trang web thế này là không khó, em còn tìm vài đứa bạn hỗ trợ, tìm công ty mua tên miền. Bây giờ chỉ cần chụp ảnh úp lên, đặt giá cả, như vây có thể chính thức hoạt động.
Tên mập chuẩn bị rất đầy đủ, hắn còn cầm đến một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, một cái laptop, nghe nói cũng đã mua tên miền, đặt host, nếu theo đúng dự kiến thì ngày mai sẽ hoạt động.
Tôn Hinh Hinh cũng rất coi trọng kế hoạch lập trang web, tất nhiên nàng muốn mở rộng cửa hàng, muốn khuếch trương phạm vi tặng hoa, cũng không giới hạn quanh đại học Giang Hải, có thể mở rộng khắp thành phố Giang Hải. Nếu thật sự mở rộng cửa hàng thì thành phẩm sẽ gia tăng, bây giờ đặt hoa trên mạng đã là chuyện thông thường, cũng không cần lo người ta không tiếp nhận cách làm ăn này.
Ngày hôm nay khá bận rộn với Tôn Hinh Hinh, nàng và Phương Hiểu Như liên tục gói hoa, phối hợp hoa theo nhiều kiểu khác nhau, sau đó để cho tên mập chụp ảnh, úp lên web. Cuối cùng còn phải lấy cái tên dễ nghe, đặt giá tiền, như vậy coi như cơ bản hoàn thành.
Cửa hàng bán hoa có bốn người, ba người bận rộn túi bụi còn Hạ Thiên thì chẳng có gì làm. Hắn ngồi mãi mà cảm thấy nhàm chán, vì vậy quyết định đi làm chuyện chính, đó chính là làm giấy chứng minh.
Hạ Thiên bắt chuyện với Tôn Hinh Hinh rồi bắt taxi đến cục công an, khi đang chuẩn bị đến đội cảnh sát hình sự số sáu tìm Lãnh Băng Băng thì nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát từ trong cục phóng ra.
- Cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên tranh thủ thời gian chào hỏi, hắn thấy người lái xe chính là Lãnh Băng Băng.
Hạ Thiên chưa chào thì không sao, khi vừa mở miệng thì xe lập tức tăng ga phóng đi như bay.