Một cặp nam nữ đi về phía bên này, nhìn qua thấy tuổi không lớn, ngang lứa với Kiều Đông Hải, cũng hai bốn hai lăm. Người đàn ông tướng mạo bình thường, nhưng cách ăn mặc rõ ràng rất tỉ mỉ, giá trị xa xỉ. Người phụ nữ đang khoác tay hắn thì rất xinh đẹp, nàng mặc một bộ váy ngắn, bộ dạng trưởng thành quyến rũ nhưng trang điểm hơi đậm.
Sau lưng cặp nam nữ còn có hai người đàn ông thân thể vạm vỡ, vẻ mặt không chút biểu cảm, cả hai luôn giữa khoảng cách với cặp nam nữ, rõ ràng là vệ sĩ.
Người đàn ông nở nụ cười nhìn Kiều Đông Hải, hắn giống như rất vui sướng, còn người phụ nữ thì ánh mắt có vẻ né tránh, có chút mất tự nhiên.
- Lâm Tử Hào!
Kiều Đông Hải nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ, trong mắt bùng ra hận ý khắc cốt ghi tâm.
- Đông Hải, đã năm năm rồi chúng ta chưa gặp lại rồi nhỉ?
Lâm Tử Hào vẫn rất tươi cười, hắn giống như khong quan tâm sự phẫn nộ và cừu hận của Kiều Đông Hải:
- Yên Nhi nói những năm này đã không còn gặp mặt anh, bây giờ chúng ta xa cách lâu ngày gặp lại, không bằng cùng vào uống vài ly tâm sự.
- Lâm Tử Hào, giữa chúng ta không có gì để nói.
Kiều Đông Hải lạnh lùng nói.
- Được rồi, tôi cũng không bắt buộc, nhưng tối mai tôi sẽ mời một tiệc rượu, cũng muốn gặp mặt vài bạn bè cũ, anh là bạn tốt của tôi, anh nhất định phải tới.
Lâm Tử Hào mỉm cười nói.
Kiều Đông Hải cắn răng nói:
- Anh yên tâm, tôi sẽ tới.
- Vậy thì tốt, tối mai gặp lại.
Lâm Tử Hào cười cười, hắn ôm người phụ nữ thon thả đi vào Đêm Giai Nhân.
Kiều Đông Hải dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Tử Hào và người phụ nữ đang tay trong tay, hai tay hắn xiết chặt, thân thể hơi run, điều này chứng tỏ hắn đang cố gắng nhẫn nhịn.
- Người này có cừu oán với anh sao?
Hạ Thiên dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu.
Kiều Đông Hải không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, hắn đột nhiên thở hắt ra một hơi, khoảnh khắc này giống như khôi phục lại bình thường. Hắn lắc đầu ra vẻ tùy ý nói:
- Chúng ta về thôi.
Hạ Thiên cũng không thích xen vào chuyện người khác, tuy hắn cảm thấy tám phần tên Lâm Tử Hào kia có cừu oán với Kiều Đông Hải, nhưng Kiều Đông Hải không nói thì hắn cũng không quan tâm, dù sao cũng không phải cừu oán của mình.
Gặp mặt Lâm Tử Hào rõ ràng ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của Kiều Đông Hải, hắn lên xe mà không nói lời nào, sau khi đưa Hạ Thiên quay về tòa nhà Kiều gia thì hắn lập tức bỏ đi.
Hạ Thiên trở lại phòng ngủ của Kiều Tiểu Kiều, lúc này Kiều Tiểu Kiều tất nhiên vẫn còn đang ngủ, vì vậy hắn mở máy tính lên mạng. Khi hắn vừa vào QQ thì nhận được tin tức của Tiểu Yêu Tinh.
- Đại sắc lang, tặng hoa đến bây giờ mới về nhà sao?
Sau tin nhắn là một mặt cười lăn lộn.
Hạ Thiên có vẻ không hiểu:
- Tặng hoa cái gì? Anh đây không tặng hoa.
- Sao lại thế? Anh không phải là nhân công của cửa hàng hoa Hinh Hinh sao? Tôi đưa đến cho anh nhiều nghiệp vụ như vậy, sao anh lại không đi tặng hoa?
Tiểu Yêu Tinh cảm thấy rất khó tưởng.
- Thì ra là em làm.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu, hắn đã biết nguyên nhân Tôn Hinh Hinh bị đưa vào đồn cảnh sát, bây giờ hắn nghe thấy Tiểu Yêu Tinh nói như vậy thì biết ngay hacker chính là nha đầu này.
- Tức chết tôi, sao anh không đi tặng hoa? Em muốn hack anh!
Tiểu Yêu Tinh rất tức giận, lúc này biết âm mưu không thực hiện được vì thế mới phát tiết lên máy tính của Hạ Thiên, vì vậy màn hình máy tính của hắn lại là màu đen.
- Nha đầu chết tiệt kia, Yêu Tinh chết tiệt, đừng để anh túm được em.
Hạ Thiên nổi giận, nha đầu chết tiệt, mỗi lần tức tối là làm máy tính đen ngòm, như vậy còn thiên lý nữa không?
- Con bà nó, tôi ghét mấy thằng hacker!
Hạ Thiên mắng rất bất bình, nếu nói về đánh nhau thì hắn là cao thủ, mà Tiểu Yêu Tinh thì ngu như heo, không biết đánh đấm. Nhưng nếu nói về kỹ thuật máy tính thì hắn là
"gà" mà Tiểu Yêu Tinh là cao thủ, địa vị hai người tương phản quá rõ rệt, điều này làm Hạ Thiên lần đầu tiên sinh ra cảm giác vô lực.
Bực bội, đúng là bực bội.
Hạ Thiên chưa từng bực bội như hôm nay, Tiểu Yêu Tinh làm máy tính hắn đen ngòm mà cũng không khôi phục lại như những ngày trước đó. Hạ Thiên là gà, tất nhiên hắn không có biện pháp nào để cứu vãn tình hình, vì vậy cũng không thể lên mạng, chỉ có thể đi ngủ sớm.
Trước kia Hạ Thiên có một thói quen tốt, chỉ cần muốn ngủ thì sẽ ngủ được ngay, vì vậy hắn thường ngủ sớm dậy sớm. Nhưng tối nay hắn rất buồn bực, khó thể vỗ giấc, mà nhìn thấy Kiều Tiểu Kiều ngủ ở bên cạnh như một cô bé thì hắn lại càng bức bối. Ngủ không được cũng không sao, nhưng khi chồng không ngủ được mà vợ ngủ ngon ở bên cạnh, không bực bội mà được sao?
- Vẫn là thần tiên tỷ tỷ tốt, khi mình không ngủ được thì thần tiên tỷ tỷ chắc chắn sẽ không ngủ.
Hạ Thiên phát hiện ra mình rất nhớ thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên cũng không biết mình ngủ từ khi nào, nhưng hôm nay tỉnh dậy đã hơn mười giờ, mà Kiều Tiểu Kiều thì không còn ngủ trên giường, nàng đã thức dậy và bận rộn bên chiếc máy tính như cũ.
Hạ Thiên đi đến sau lưng Kiều Tiểu Kiều, hắn nhìn chằm chằm vào máy tính một lúc lâu mà sinh ra cảm giác chóng mặt. Hắn vẫn không hiểu nàng đang làm gì, mà Kiều Tiểu Kiều thì rất tập trung, nàng không cảm giác được sau lưng có người.
- Kiều tiểu thư!
Đúng lúc này Kiều Phượng Nhi đẩy cửa đi vào.
Kiều Tiểu Kiều cuối cùng cũng quay đầu, sau đó nàng nhìn thấy Hạ Thiên:
- Chồng, anh đã thức dậy rồi à?
Kiều Tiểu Kiều nhìn Kiều Phượng Nhi rồi phân phó:
- Phượng Nhi, đưa bữa sáng đến cho chồng chị.
- Vâng, Kiều tiểu thư!
Kiều Phượng Nhi lên tiếng, nàng cũng không lập tức bỏ đi mà nói tiếp:
- Kiều tiểu thư, Lâm đại thiếu gia đến.
- Lâm đại thiếu gia sao?
Kiều Tiểu Kiều nhíu mày:
- Lâm Tử Hào sao?
Kiều Phượng Nhi gật đầu:
- Đúng vậy, đúng là anh ta, anh ấy đang chờ dưới lầu một, chị có muốn gặp không?
Kiều Tiểu Kiều có chút do dự, sau đó nàng khẽ gật đầu:
- Trước tiên mời anh ấy vào phòng khách, tôi sẽ sang.
- Vâng, Kiều tiểu thư!
Kiều Phượng Nhi lập tức đi ra.
- Vợ, Lâm Tử Hào kia rốt cuộc là thằng nào?
Hạ Thiên hỏi một câu.
Kiều Tiểu Kiều có chút kinh ngạc:
- Chồng, anh chưa từng gặp anh ấy sao?
- Vừa gặp tối qua, hình như thằng này có cừu oán với đại ca của em.
Hạ Thiên trả lời.
Vẻ mặt Kiều Tiểu Kiều trở nên phức tạp:
- Chuyện của hắn và đại ca có chút phức tạp, nhưng anh cũng đừng quan tâm, cứ để đại ca tự giải quyết là được.
Hạ Thiên nghe thấy Kiều Tiểu Kiều nói như vậy cũng không tiếp tục truy vấn, ngay sau đó có người đưa bữa sáng lên. Trước tiên Hạ Thiên đi đánh răng rửa mặt, sau đó dùng điểm tâm, mà Kiều Tiểu Kiều thì đến phòng khách.
Lâm Tử Hào đã chờ sẵn ở phòng khách, Kiều Hoàng Nhi đứng ở trong phòng. Khi thấy Kiều Tiểu Kiều tiến vào thì Lâm Tử Hào đứng dậy đón chào, lúc này Kiều Hoàng Nhi lặng lẽ lui ra.
- Tiểu Kiều, vài năm không gặp, chẳng biết còn nhớ Lâm đại ca không?
Lâm Tử Hào nhìn Kiều Tiểu Kiều, trong ánh mắt tràn đầy hương vị cưng chiều.
Kiều Tiểu Kiều nhìn Lâm Tử Hào, vẻ mặt cũng có chút khác thường. Đây là một đại ca đối xử với nàng như em ruột, nhìn qua cũng không có gì thay đổi, dù vài năm không gặp nhưng bộ dạng bây giờ cũng giống như trước đó, không có gì khác biệt.
- Lâm đại ca, Tiểu Kiều có thể quên nhiều người nhưng cũng không quên được anh.
Kiều Tiểu Kiều cười thản nhiên, nàng rất khách khí chào hỏi Lâm Tử Hào:
- Lâm đại ca, mời ngồi trước.
Kiều Tiểu Kiều khách khí làm trong lòng Lâm Tử Hào bùng lên cảm giác mất mát. Hắn biết rõ tiểu cô nương khôn khéo nhu nhược mỗi lần nhìn thấy hắn thì lập tức phóng đến đã biến mất, bây giờ Kiều Tiểu Kiều là một thiếu nữ thiên tài trong giới tài chính, là người cầm lái cho số tiền vài trăm tỷ của Kiều gia.
Lâm Tử Hào lại ngồi xuống, hắn khẽ thở dài:
- Tiểu Kiều, vài năm không gặp em cũng đã lớn lên, giữa chúng ta cũng trở nên xa lạ.
Kiều Tiểu Kiều ngồi xuống đối diện Lâm Tử Hào, nàng bảo trì khoảng cách không thân và cũng chẳng lạnh nhạt, nàng khẽ nói:
- Lâm đại ca năm xưa rất quan tâm Tiểu Kiều, trước nay Tiểu Kiều vẫn luôn khắc ghi trong lòng, trong lòng em thì Lâm đại ca vĩnh viễn là đại ca.
Lâm Tử Hào nhanh chóng xóa bỏ những điểm thất lạc, hắn cười cởi mở:
- Tiểu Kiều, có những lời này của em thì anh thấy đã đủ.
Lâm Tử Hào dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Tiểu Kiều, nghe nói em đãc có chồng, khi nào thì giới thiệu cho anh.
- Thật ra Lâm đại ca cũng đã gặp anh ấy rồi.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười.
Lâm Tử Hào giật mình:
- Anh đã gặp rồi sao?
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười:
- Đúng vậy, chồng nói cho em biết tối qua các anh đã gặp nhau, lúc ấy còn có cả đại ca của em.
- Là cậu ấy?
Lâm Tử Hào chợt ngẩn ngơ, hắn cố nhớ về một người ở bên cạnh Kiều Đông Hải vào tối hôm qua, nhưng hắn lập tức phát hiện mình không có ấn tượng gì với người này,vì lúc đó hắn còn tưởng rằng đối phương là người hầu của Kiều Đông Hải.
- Thật ra anh ấy cũng đang ở đây, vừa mới ngủ dậy, còn đang dùng điểm tâm. Nếu Lâm đại ca muốn gặp thì em có thể đi gọi anh ấy đến.
Kiều Tiểu Kiều còn nói thêm.
Lâm Tử Hào hơi trầm ngâm, sau đó hắn lắc đầu:
- Cũng không cần, Tiểu Kiều, tối nay anh có một bữa tiệc, hy vọng em và chồng cùng đến, đến lúc đó anh có thể được nhìn thấy cậu ấy.
- Vâng, em nhất định sẽ đến.
Kiều Tiểu Kiều đáp ứng.
Lâm Tử Hào đứng dậy cáo từ:
- Tiệc rượu còn cần phải chuẩn bị, anh về trước.
- Lâm đại ca, em tiễn anh xuống dưới.
Kiều Tiểu Kiều cũng đứng lên, nàng tự mình tiễn Lâm Tử Hào xuống lầu một.
Từ khi Kiều Tiểu Kiều đến ở trong tòa nhà Kiều gia thì Lâm Tử Hào là người đầu tiên được hưởng đãi ngộ thế này, tất nhiên cũng đưa đến rất nhiều suy đoán.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Người này là ai? Kiều tiểu thư tự mình tiễn xuống lầu, thể diện lớn vậy sao?
- Không biết, chẳng lẽ là bạn trai của Kiều tiểu thư?
- Ngu ngốc, Kiều tiểu thư có bạn trai rồi, căn bản không phải như vậy.
- Biết đâu Kiều tiểu thư đá thằng kia rồi?
- Đừng đoán mò, người đó là Lâm Tử Hào, là đệ nhất thiếu gia Giang Hải năm xưa.
Cuối cùng cũng có người biết chuyện lên tiếng.