HỘ HOA CAO THỦ TẠI ĐÔ THỊ


Hạ Thiên không cho Liễu Kỳ cơ hội nói chuyện, hắn nhìn sang Hàm Hàm rồi bổ sung thêm một câu:

- Thật ra tôi cũng không có hứng với vợ ông, nhưng tiểu nha đầu này quá phiền toái, vì giáo dục cô bé mà tôi cũng chỉ biết cướp vợ ông. Tất nhiên, nếu sau này nha đầu không tìm tôi gây phiền toái, tôi sẽ chẳng cướp vợ ông làm gì.

- Oa... ....

Hàm Hàm đột nhiên khóc rống lên:

- Mẹ, con không cần anh thần y bại hoại làm cha, con cũng không muốn làm vợ anh ấy, đừng để anh ấy mỗi ngày đều đánh mông con, hu hu hu... ....

- Bây giờ đã biết sợ rồi sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt đắc ý nhìn Hàm Hàm, thì ra cũng có cách đối phó với cô bé này.

Liễu Kỳ lại rất tức giận:

- Thằng kia, mày đùa giỡn vợ tao, còn đe dọa con gái tao, nếu tao không cho mày một bài học thì không phải là đàn ông.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Ông cũng không phải là đàn ông, là thám giám con bà nó rồi còn gì.

- Họ Hạ kia, mày đừng tưởng biết chút y thật là giỏi.

Liễu Kỳ bị đâm trúng chỗ đau thì dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi:

- Bây giờ tao nói cho mày biết, tao muốn sau này mày vĩnh viễn khỏi làm nghề y.

Liễu Kỳ nói xong những lời này thì nói với tên đàn ông tai to mặt lớn ở bên cạnh:

- Cục trưởng Trịnh, đây chính là người tôi đã nói với anh.

- Sao?

Tên đàn ông tai to mặt lớn nãy giờ cứ dán mắt lên ngực Mai Nhược Đình, bây giờ nghe Liễu Kỳ nói như vậy thì cuối cùng cũng chuyển tầm mắt lên người Hạ Thiên, hắn dùng giọng không quan tâm hỏi:

- Cậu chính là tên thần y lừa bịp hành y phi pháp phải không?

- Ông nói ai?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn người này. Lúc này tên đàn ông tai to mặt lớn đứng bên cạnh Liễu Kỳ đúng là phối hợp tuyệt đỉnh, một người gầy khô, một tên béo như heo.

- Này họ Hạ, vị này chính là cục trưởng Trịnh Thiên Thành cục y tế thành phố Giang Hải, cậu hành y phi pháp rơi vào trong tay anh ấy, bây giờ tự cầu phúc đi.

Liễu Kỳ đứng bên cạnh cười lạnh, vẻ mặt rất đắc ý.

Mà Trịnh Thiên Thành cũng mở miệng nói:

- Nghe nói cậu là Hạ Thiên phải không? Tiểu tử, dù cậu có bản lĩnh thật sự thì cũng đừng nên quá tham lam chứ? Cậu trị bệnh cho người ta thu vào và trăm ngàn hai vài triệu cũng không đáng gì, nhưng cậu lại muốn vài chục triệu, muốn nửa gia tài, như vậy khác gì quân xảo trá?

- Không muốn bỏ tiền thì không hết bệnh nan y, người chết đi còn dùng tiền được sao?

Hạ Thiên bĩu môi, tên mập giống như muốn giảng giải "lời hay ý đẹp" với hắn, bây giờ hắn giảng giải lại.

- Nói thì đúng là như thế, nhưng cậu hình như cũng chào giá quá cao thì phải?

Trịnh Thiên Thành híp mắt:

- Tiểu tử, nhìn bộ dạng thì biết cậu không có tiền, vì vậy vội vã kiếm tiền, nhưng muốn kiếm tiền thì cũng không nên làm như vậy, không thể trông cậy vào con bệnh để biến mình thành phú ông, đúng không? Thật ra cậu nên thoáng một chút, sau này giám đốc Liễu sẽ giới thiệu bệnh nhân, thu nhập của cậu sẽ ngày càng nhiều, cậu nói xem qua lại như vậy có tốt không?

- Này, ông nói chuyện có vẻ dễ nghe hơn con khỉ.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Đáng tiếc là tôi không muốn cứu khỉ, chỉ mong sao hắn bị bệnh chết nhanh một chút. Vì vậy hoặc là ông ta bỏ ra nửa gia sản, nếu không thì nằm chờ chết, ai bảo con khỉ kia dám nói tôi là kẻ lừa đảo, lúc đầu tôi còn muốn chữa bệnh miễn phí cho lão.

- Tiểu tử, giám đốc Liễu có chút không đúng, nhưng dù la thế nào thì cũng nể mặt tôi, tôi nói anh ta bỏ ra một triệu để cậu chữa bệnh, thế nào?

Trịnh Thiên Thành nói với vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt cứ miết lên ngực lại xuống mông Mai Nhược Đình. Đúng là không có biện pháp, ai bảo bây giờ Mai Nhược Đình ăn mặc phong tình và quyến rũ như vậy?

Hạ Thiên lập tức từ chối:

- Không được, cứu sống một triệu, cứu chết thu một nửa, đây là quy củ.

Trịnh Thiên Thành cuối cùng cũng mất hứng, hắn đường đường là cục trưởng, hắn thương lượng với tiểu tử kia lâu như vậy đã là nể tình, tiểu tử này còn chưa biết tốt xấu sao?

- Tiểu tử, cậu thật sự không muốn nể mặt nhau sao?

Vẻ mặt Trịnh Thiên Thành chợt trầm xuống.

- Tôi không quen ông, sao phải nể mặt ông?

Hạ Thiên hỏi ngược lại. Hắn nói nhiều với người này cũng không phải nể mặt, nếu người này muốn tranh cãi thì chiều, nếu không thích tranh cãi thì thôi.

- Ngu ngốc!

Trịnh Thiên Thành cuối cùng cũng nổi giận:

- Tốt, Hạ Thiên, tôi dùng thân phận cục trưởng cục y tế nói cho cậu biết, cậu hành y không bằng cấp, sau này nếu tiếp tục có hành vi chữa bệnh phi pháp thì tôi sẽ xử phạt, cậu thu phí mười ngàn thì tôi phạt một trăm ngàn, cậu thu phí một triệu thì tôi phạt mười triệu.

Hạ Thiên cảm thấy không vui, hắn trừng mắt nhìn Trịnh Thiên Thành:

- Ông uy hiếp tôi sao?

- Uy hiếp thì thế nào?

Thư Tịnh cười lạnh một tiếng:

- Nếu cậu biết điều thì nên ngoan ngoãn chữa bệnh cho giám đốc Liễu, nếu không sau này đi phụ hồ uống trà đá sống qua ngày đi.

- Ai nói chồng tôi sẽ đi phụ hồ?

Một giọng nói dễ nghe vang lên, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt vời xuất hiện bên cạnh Hạ Thiên. Thiếu nữ cũng ăn mặc tùy tiện như Hạ Thiên, nhưng khác biệt chính là loại tốt hơn, tuy không nhìn ra nhãn hiệu nhưng rõ ràng rất tinh tế.

- Là tôi, thế nào... ....

Trịnh Thiên Thành thuận miệng nói, nhưng ngay đó vẻ mặt chợt biến đổi, vì lúc này hắn nhìn rõ tướng mạo của thiếu nữ, ngay sau đó vẻ mặt xám như tro tàn, hắn lắp bắp:

- Kiều, Kiều tiểu thư... ....

Thiếu nữ này chính là Kiều Tiểu Kiều, nàng vừa mới dừng xe, đang xem xét lại y phục, vì vậy làm chậm trễ thời gian. Nào biết nàng vừa xuống xe thì có người dùng giọng uy hiếp nói Hạ Thiên chỉ có thể đi phụ hồ, tất nhiên nàng sẽ rất tức giận.

- Thì ra là cục trưởng Trịnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Gương mặt Kiều Tiểu Kiều chợt trở nên lạnh lẽo:

- Cục trưởng Trịnh, ông muốn chồng tôi đi phụ hồ sống qua ngày sao?

- Kiều tiểu thư, hiểu lầm, hiểu lầm rồi, vừa rồi tôi không biết cậu ấy là... ....

Trịnh Thiên Thành cuối cùng cũng kịp phản ứng, hắn liên tục giải thích, trong lúc vô tình đầu vã đầy mồ hôi. Hắn nào biết thằng khốn ăn mặc như phụ hồ kia chính là chồng của Kiều Tiểu Kiều, nếu hắn biết thì có một trăm lá gan cũng không gây phiền phức cho Hạ Thiên.

Kiều Tiểu Kiều cũng không có tâm tình nghe đối phương giải thích, nàng cắt ngang lời Trịnh Thiên Thành:

- Cục trưởng Trịnh, ông có tin bây giờ tôi có thể cho ông đi làm phụ hồ không?

- Tôi tin, tôi tin.

Trịnh Thiên Thành khom người mà đã muốn khóc đến nơi, tất nhiên hắn biết rõ năng lượng của Kiều gia.

- Đêm nay chúng tôi còn có chuyện, không so đo với các người. Nhưng tôi nói cho ông biết, nếu ông dám phạt chồng tôi, tôi sẽ cho ông rời khỏi cục y tế, nếu còn có người dám phạt thì tôi đổi cục trưởng mới, tôi đổi đến khi nào không còn ai to gan mới thôi.

Kiều Tiểu Kiều lạnh lùng nói.

- Kiều tiểu thư, tôi đảm bao sẽ không phát sinh chuyện này, thật ra đây chỉ là hiểu lầm. Hạ thần y chẳng qua đánh mất giấy chứng nhận mà thôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng bổ sung cho anh ấy, sau này sẽ không còn hiểu lầm phát sinh.

Trịnh Thiên Thành vội nói.

- Tốt, nếu ông làm tốt thì tôi sẽ xí xóa.

Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng, sau đó nàng kéo tay Hạ Thiên:

- Chồng, chúng ta vào thôi.

Hai người cùng nhau đi đến cửa biệt thự, lúc này cũng không có ai dám ngăn cản. Tuy đám tùy tùng Lâm gia chưa từng gặp mặt Hạ Thiên nhưng ai cũng biết thân phận của Kiều Tiểu Kiều, đây chính là điều mà Lâm đại thiếu gia đã dặn qua nhiều lần, người nào cũng được xem hình của Kiều Tiểu Kiều, đã sớm ghi nhớ hình ảnh của nàng, kẻ nào đứng ra ngăn cản thì chẳng phải không thích sống sao?

Mà tình cảnh vừa rồi cũng làm cho Mai Nhược Đình và Liễu Kỳ trợn mắt há mồm, bọn họ không có quan hệ nhưng biết rõ thân phận của Kiều Tiểu Kiều, nhưng dù là như thế thì bọn họ cũng không ngờ Hạ Thiên có quan hệ thân mật với nàng. Mà tiểu nha đầu Hàm Hàm đã ngừng khóc, nàng dùng ánh mắt mờ mịt nhìn bóng lưng của Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều.

Trịnh Thiên Thành cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, khi thấy Kiều Tiểu Kiều đi khuất tầm mắt thì thở phào nhẹ nhõm. May mà tâm tình Kiều Tiểu Kiều hôm nay khá tốt, hơn nữa Trịnh Thiên Thành hắn cái khó ló cái khôn, đề xuất sẽ giúp Hạ Thiên giải quyết vấn đề chứng nhận hành y, vì vậy có thể nói là tạo mối quan hệ với Kiều gia, xem như tìm được phúc lớn trong tai họa.

Nhưng Trịnh Thiên Thành cũng lập tức hiểu rõ một chuyện, tên khốn nạn Liễu Kỳ thiếu chút nữa đã mang đến cho hắn tai họa ngập đầu, vì vậy mà cực kỳ bực bội. Hắn đột nhiên xoay người dùng giọng nghiến răng nghiến lợi hỏi Liễu Kỳ:

- Giám đốc Liễu, tôi gần đây không hại anh, anh chơi tôi vậy sao?

- Cục trưởng Trịnh, anh hiểu lầm rồi... ....

Vẻ mặt Liễu Kỳ chợt biến đổi, hắn vội vàng giải thích.

Trịnh Thiên Thành không cho Liễu Kỳ cơ hội giải thích, hắn khoát tay với bộ dạng mất kiên nhẫn:

- Hiểu lầm? Anh có biết thiếu chút nữa tôi sẽ phải đi phụ hồ rồi không? Anh mù à? Người ta có thân phận gì mà đáng để lừa anh vài đồng tiền? Anh không thấy Kiều tiểu thư không quan tâm đến anh, vì anh căn bản không đủ tư cách để người ta quan tâm, nếu cô ấy mắng anh hai câu thì mất thân phận.

- Cục trưởng Trịnh, tôi thật ra không biết tiểu tử kia có quan hệ với Kiều Tiểu Kiều... ....

Liễu Kỳ nhịn không được phải giải thích một câu.

- Thái độ của anh là gì? Cái gì mà là tiểu tử? Con bà nó, phải gọi là Hạ thần y!

Trịnh Thiên Thành rống lên:

- Tôi đã biết rõ vì sao Hạ thần y không chữa bệnh cho anh, vì thái độ chó má của anh, ai mà không muốn anh chết quách đi?

Liễu Kỳ còn muốn nói thì Mai Nhược Đình đã mở miệng:

- Cục trưởng Trịnh, thật xin lỗi, chúng tôi làm anh liên lụy rồi.

Mai Nhược Đình xin lỗi làm Trịnh Thiên Thành tiêu tan chút tức tối. Lúc này hắn không muốn nghe giải thích, hơn nữa trong lòng cũng có ý với Mai Nhược Đình, muốn kéo em nó lên giường. Bây giờ hắn vạch trần ý nghĩ của Liễu Kỳ, hắn cảm thấy Mai Nhược Đình là người đẹp mà đi theo Liễu Kỳ là một cô vợ bé không có danh phận, rõ ràng là không đáng.

- Thôi được rồi, Mai tiểu thư, việc này tôi xem như tự gặp xui xẻo, bây giờ tôi phải nhanh chóng đi giải quyết hậu quả. Tôi cũng khuyên mọi người đừng vào tham gia tiệc rượu, miễn cho Kiều tiểu thư khỏi mất hứng.

Trịnh Thiên Thành khoát tay nói, hắn nói xong thì bỏ đi ngay, hắn đang muốn làm cho Hạ Thiên một giấy chứng nhận hành nghề y.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi