*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Raw + convert: Peach
Edit + beta: Peach
Vào đầu tháng chín là mùa nắng nóng, không khí vô cùng oi bức, mặt đất dường như sắp bị nướng khét, lá cây khô héo.
Sâm Sâm đứng ở dưới bóng cây, nhìn người phụ nữ cao gầy trong tòa nhà kí túc xá đang la mắng mẹ cô.
Đây là cuối tuần đầu tiên sáu khóa huấn luyện quân sự, các kí túc xá của lớp mười cùng lớp mười một đều vắng người vì học sinh hầu hết đều về nhà.
Vào lúc ba giờ chiều, Sâm Sâm đứng dưới bóng râm, cô đeo túi xách đứng năm phút, hơi nóng từ dưới đất bốc lên, từ bắp chân hướng lên trên, thiêu đốt làn da cô.
Lòng bàn chân bị đổ mồ hôi, da dính sát vào vớ, rất không thoải mái.
Sâm Sâm hoạt động hai chân một chút, giơ tay lên làm hình dáng cây quạt liều mạng quạt mát, chợt nghe tiếng bước chân đến gần, cô nghiêng đầu, nhìn thấy hai cô gái tóc xoăn với lớp trang điểm tinh xảo, một người đang cầm cây dù có hình hoa nhỏ, một người thì kéo vali hướng tới khu ký túc xá nữ sinh bên này.
Sáu mắt đối diện nhau, Sâm Sâm mặt không gợn sóng, đáy mắt hai cô gái thoáng qua một tia kinh ngạc.
Trường quốc tế Minh Đức quy định học sinh phải mặc đồng phục, áo sơ mi trắng, cà vạt đen và váy kẻ sọc qua đầu gối. Ngay cả giày và vớ cũng có màu đen trắng đồng đều, phong cách một phần là của Nhật Bản, làm nổi bật sự quyến rũ của các cô gái ở độ tuổi này.
Sâm Sâm lại mặc một chiếc áo bông phối với váy voan. Chiếc váy dài đến mắt cá chân, chân mang một đôi giày vải giặt trắng sạch sẽ, nhìn một cái liền biết là đồ không nhìn thấy được ở trường.
Ánh mắt của hai cô gái dừng lại trên người cô.
Sâm Sâm cao một mét sáu mươi tám, đứng lặng lẽ như một bông hoa Diên Vĩ* xinh đẹp, thu hút nhiều ánh mắt tò mò, dường như không có địch ý.
"Đừng nhìn." Một cô gái không nhịn được liền đưa tay ra kéo áo người bạn đồng hành, thì thầm.
Sâm Sâm hơi rũ mắt.
Môi trường của trường mới hoàn toàn khác với trường cũ, không thay đổi nhất là ánh mắt đề phòng cùng bài xích.
Nếu không phải là do căn bệnh đã ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, Sâm Sâm vốn nên đến trường cao trung số 1 Minh Thành, nơi được biết đến như một trường trung học trọng điểm với tỷ lệ trực tuyến 95%. Mặc dù Minh Đức cũng là trọng tâm, nhưng ở đây có quá nhiều học sinh có điều kiện gia đình tốt, nơi luôn được coi là xã hội dành cho người giàu. Sâm Mạt Lệ khăng khăng muốn đưa con gái đến một trong ba trường cao trung hàng đầu ở thành phố Quang Minh. Điểm số của Sâm Sâm không vào được Nhất Trung cùng Tam Trung, chỉ còn lại một lựa chọn là Minh Đức.
Sâm Mạt Lệ nói, hoặc là thi Thanh Hoa Bắc Đại, hoặc là xuất ngoại.
Lúc ba giờ tám phút, Sâm Mạt Lệ cúi chào dì quản lý kí túc xá lần thứ ba rồi rời đi.
"Con nhất định phải cùng mẹ trở về?" Sâm Mạt Lệ liếc cô một cái: "Ở lại ký túc xá có thể biết thêm bạn học mới."
Sâm Sâm bước chân không nhanh không chậm đuổi theo bà, âm thanh mềm mại: "Con tưởng sẽ gặp giáo viên vào ngày mai, rồi gặp bạn cùng lớp?"
"Sợ cái gì?" Sâm Mạt Lệ rất không thích cái bộ dạng này của cô, nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Ba mươi phút nữa mẹ đi làm, con có biết làm sao để quay về?"
Sâm Sâm gật đầu: "Biết."
Sâm Mạt Lệ lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho cô, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô với khuôn mặt không cảm xúc, khiển trách: "Bây giờ đã tìm xong trường học, mẹ phải đi ăn lót dạ đã, dám mang mẹ trở lại để lên tất cả những mớ hỗn độn, cẩn thận mẹ chặt đứt chân con!"
Sâm Sâm cúi đầu, thấp giọng: "Con sẽ đi học cho tốt."
"Cách xa những người không đứng đắn kia một chút!"
Sâm Sâm gật đầu: "Vâng."
Con gái an tĩnh khôn khéo lại nghe lời, nhưng Sâm Mạt Lệ luôn cảm thấy là không đủ, ánh mắt lạnh lùng: "Đừng có luôn vâng dạ qua loa lấy lệ với mẹ, con cho lời mẹ nói vào trong lòng đi!"
Sâm Sâm há miệng: "...Vâng."
Muốn chửi thề? Cô muốn.
Sau buổi chiều trời có chút lạnh, bên ngoài lầu ký túc xá có cái sân bóng ngoài trời, mấy nam sinh ra đá banh, nữ sinh đứng ở lưới sắt bên ngoài nhìn, rất nào nhiệt.
"Nhà chúng ta có hoàn cảnh khác, con ít có khả năng được so sánh với người trong trường, hãy nhớ mình đang làm gì trong trường."
Sâm Mạt Lệ quét mắt qua các cô gái đang đứng bên ngoài, người nào người nấy đều trang điểm tinh xảo, mang túi hàng hiệu, bà chau mày, giọng nói trầm xuống: "Sau thời gian này, nếu con học tập tốt, mẹ liền mặc kệ con."
Sâm Sâm gật đầu: "Mẹ yên tâm."
"Yên tâm?" Sâm Mạt Lệ cười nhạt: "Con dùng thành tích để cho mẹ yên tâm."
Điểm tuyển sinh vào cao trung của Sâm Sâm rất mất mặt, vì vậy không lên tiếng.
Hai người đi ra khỏi cổng trường rộng lớn, Sâm Mạt Lệ không có nhiều thời gian, ở ven đường bắt một chiếc xe gắn máy, ngồi lên đi.
"Mẹ, gặp lại." Sâm Sâm vẫy tay, đối phương không thấy, được một lúc thì chiếc xe biến mất.
Sâm Sâm đứng một hồi, chầm chậm đi đến nhà ga công cộng, nhéo mắt nhìn tuyến đường trên biển báo.
Cô sống ở Minh Thành trong bảy năm, nhưng học tiểu học cùng trung học đều ở các quận xung quanh, có chút không quen thuộc với môi trường đô thị. Trường quốc tế Minh Đức nằm trong khu phố cổ, các tòa nhà xung quanh bị phá vỡ một chút, rất không phù hợp với cổng trường cấp cao của họ. Tuy nhiên, cũ kỹ và hỏng hóc cũng chỉ là ý nghĩ. Trên thực tế, ở đây mười mấy năm trước là một khu sầm uất, ZF* luôn muốn phá hủy nhưng chi phí quá cao.
Sâm Mạt Lệ thuê một nơi rẻ tiền ở gần trường, để kiểm tra đường giao thông công cộng, chỉ có mấy trạm dừng. Trời nóng nực, Sâm Sâm chỉ muốn lên xe ngồi trong gió mát của điều hòa.
Trên tấm bảng quảng cáo khổng lồ, hiện lên khuôn mặt anh tuấn của ảnh đế 30 tuổi, ánh mắt mê người, hoàn toàn không thua thiệt với những tiểu thịt tươi đang ăn khách. Cũng trong một chiếc xe đang đợi người phụ nữ sành điệu đi đến nhưng thường xuyên quay đầu lại, không nhịn được lấy điện thoại di động ra, chụp lại hình trên tấm bảng quảng cáo.
Sâm Sâm quay đầu, nhìn thấy một hàng chữ viết: Người phát ngôn nhất định của thương hiệu Giang Hoa.
Cô xoay người bỏ đi.
Người phụ nữ đang chụp ảnh nhìn thấy, có chút ngượng ngùng để điện thoại di động xuống, vô tình nhìn thấy một bên gò má, khóe mắt cong cong, rõ ràng không cười, nhìn giống như một vầng trăng sáng. Cô ấy hơi sững sờ mở album điện thoại ra, thật đáng tiếc, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Sâm Sâm.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp, không thể không nhìn lên người đàn ông đẹp trai trên bảng quảng cáo, nói với chính mình: "Thật giống như một ngôi sao."
Từ con đường màu xanh bên ngoài trường, Sâm Sâm chuyển vào một khu nhà thấp tầng. Mặt đường rõ ràng bị thu hẹp, các cửa hàng hai bên vừa nhỏ lại vừa cũ, các loại bảng hiệu treo ngổn ngang. Nhìn có vẻ lộn xộn nhưng màu sắc lại rất đồng đều. Màu đỏ là lễ hội, chẳng qua chỉ là đất. (?)*
Ở phía trước bị chặn lại bởi một bức tường, Sâm Sâm dừng bước, lấy điện thoại di động ra tra bản đồ. Cô quyết định đi ra bằng con hẻm bên cạnh bức tường, trở về khu phố nơi cô và Sâm Mạt Lệ ở.
Gần bốn giờ chiều, cuối cùng sức nóng trên mặt đất cũng đã dịu bớt.
Sâm Sâm đi vào con hẻm, thấy một cửa hàng nhỏ bán đồ da mát mẻ, có chút động tâm, dừng lại vài giây sau đó tiếp tục đi. Về phía trước vài chục mét, các tòa nhà ở cả hai bên đột nhiên trở nên cao lớn, tạo ra một cái bóng râm trong con hẻm chật hẹp.
Phía trước bỗng truyền tới tiếng bước chân nhốn nháo, vội vàng lại hốt hoảng, Sâm Sâm theo bản năng né qua một bên. Ba người thanh niên từ chỗ tối lao ra, trong tay cầm những cây gậy có độ dài khác nhau, trên mặt vì có một vài mảng dầu mà trở nên bóng loáng.
"Đi! Buổi tối lại tới bắt nó!" Người đàn ông đi lên phía trước nói.
Ba người đi qua Sâm Sâm như một cơn gió, cứ thế không chú ý đến cô.
Sâm Sâm đưa mắt nhìn bọn họ ra ngõ hẻm, khẽ cau mày. An ninh khu vực này không tốt, trốn một góc mà theo dõi, không biết có bao nhiêu xã hội đen.
Cô quay đầu, ánh mắt lơ đãng liếc một cái, ngây người.
Một cái bóng mơ hồ đứng trước bóng tối.
Toàn cơ thể bị bao phủ bởi bóng tối, chỉ có cái tay lộ ra bên ngoài, lông tơ được mặt trời chiếu sáng, khớp xương thon dài, ba ngón tay vô danh bị quấn băng vải. Lòng bàn tay mở chìa ra ngoài chiếc bóng, rõ ràng không dùng sức, nhưng lại tạo cho người khác loại cảm giác nguy hiểm.
Sâm Sâm ngây người, suy nghĩ một chút xem có muốn trở về hay không. Đang do dự, cái tay kia bỗng thu hồi, bóng người trong ngõ hẻm mơ hồ lúc lắc rồi biến mất.
Cô lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn xuống, đã đi được hai phần ba chặng đường, hiện tại quay đầu trở về sẽ rất thua thiệt. Sâm Sâm đứng một hồi, cẩn thận lắng nghe các âm thanh ở phía trước và phía sau, trừ tiếng chó sủa mơ hồ thì không còn tiếng gì khác.
Cô tiếp tục đi về phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi con hẻm này.
Khi bước vào bóng râm, tiếng chó sủa càng ngày càng gần, Sâm Sâm lo lắng sợ có chó xông tới, liền xốc lên mười hai phần tinh thần. Đi mấy bước, không gặp phải chó, ngược lại là có người ngồi chồm hổm dưới đất, ôm đầu gối ô ô khóc.
Sâm Sâm đến gần nhìn một cái, đó là một em gái nhỏ trên người mặc đồng phục trung học đệ nhất, trên đầu thắt hai cái bím tóc đuôi sam, phần áo sau lưng viết bốn chữ to: Nhất trung Minh Thành.
Đồng phục màu xanh trắng xen nhau như quân phục Đại tá, có hơi khó coi, là sự khác biệt lớn với trường quốc tế Minh Đức.
Sâm Sâm vốn là muốn coi thường, nhưng, là nhất trung a.
Cô dừng bước, hỏi: "Cần giúp không?"
Tiếng khóc của em gái nhỏ dừng lại, chớp mắt một cái,một vật nhỏ lông màu đen từ trong ngực cô chui ra ngoài, chạy về phía Sâm Sâm.
Sâm Sâm sinh lòng cảnh giác, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, đến khi nhìn kỹ lại thì đó là một con chó nhỏ đen thui, hào hứng muốn chạy tới ôm chân cô.
"Trở lại!" Em gái nhỏ hô to.
Chó nhỏ chạy trở về, em gái nhỏ nhìn nó, đột nhiên lại cúi mặt xuống đất khóc lớn lên. Sâm Sâm cau mày, tiến lên nhìn con chó kia một cái, hỏi: "Nó bị bệnh sao?"
Em gái nhỏ dùng sức lắc đầu, thương tâm nghẹn ngào: "Lông của nó vậy mà rụng sạch!"
Con chó kia gầy gò, cả người từ trên xuống dưới trơ trụi, tay chân nhỏ xíu, lỗ tai nghỉu xuống, xấu xí mà không tự biết, cứ liều mạng vẫy đuôi, tâm trạng khác xa so với chủ nhân đang đau buồn.
"Chú chó nhỏ?" Sâm Sâm hỏi thêm câu nữa.
"Teddy!" Giống như vừa chạm vào chỗ đau, em gái nhỏ hét lên.
Sâm Sâm: "..."
Sau khi hét lên, lại nhìn Sâm Sâm qua đôi mắt ngấn lệ, hơi ngẩn ra, có thể có chút ngượng ngùng, nhanh chóng cúi đầu, trong chốc lát lại khóc lên.
"Bạn cùng lớp của em nói, trong đá ổ* có một anh trai rất đẹp trai, người đó sẽ sửa lông cho Teddy, lấy giá rẻ. Em đã rất tin tưởng, kết quả..." Em gái nhỏ vùi đầu vào đầu gối khóc: "Anh ta đem toàn bộ lông của Teddy cứ thế cạo sạch, Teddy xấu xí như thế này, làm sao em có thể quay về nói với mẹ?"
Đá ổ là địa phương nào? Sâm Sâm không quá rõ, nhưng cô nghĩ trong đầu, em gái nhỏ này không phải tự làm tự chịu sao?
Cô lười an ủi, nói thẳng: "Ai bảo em không đến bệnh viện thú cưng, bây giờ khóc có ích lợi gì?"
"Em, em chỉ là muốn tới em anh đẹp trai đó một chút..." Giọng nói em gái nhỏ nhỏ dần.
Cô gái ngốc.
Sâm Sâm cảnh cáo cô: "Em gái nhỏ, mẹ em không dạy em sao? Đàn ông miệng gạt người gạt quỷ, nam sinh càng đẹp trai sẽ càng gạt người."
Bên tai đột nhiên truyền tới một âm thanh mang vẻ lười biếng, trầm thấp dễ nghe: "A?"
Sâm Sâm nghe tiếng liền nhìn đến, bên cạnh cổng sân có một người đi ra, cao, gầy, hơn nửa gương mặt đều bị che lấp, chỉ lộ ra đôi mắt bên ngoài.
Dáng đứng của anh rất không đứng đắn, xiên xiên vẹo vẹo, một tay để trong túi quần, ánh mắt lạnh nhạt.
Chó nhỏ bỗng sủa lên, lại có thiếu niên mặc áo POLO màu hồng chạy ra, hét lên: "Lục ca! Đi thôi! Tài xế nhà tớ đã đợi hai tiếng rồi!"
Nhìn thấy bọn họ, em gái nhỏ không dám khóc nữa, ôm chó đứng dậy, nheo mắt lại.
Sâm Sâm thấy tình huống thế này, bản thân đã hiểu.
Quả nhiên, người thiếu niên có vóc dáng cao gầy, mặt mũi che kín nhàn nhạt liếc Sâm Sâm một cái, chuyển hướng sang nhìn em gái nhỏ, thờ ơ mở miệng: "Chó của em còn nhỏ, trên người đều là lông tơ, quá mềm không tạo được hình, tôi hỏi em có muốn cạo sạch hay không, em nói có."
Em gái nhỏ vừa chột dạ lại vừa hổ thẹn, cô căn bản không nhớ nổi lúc đó đã nói gì.
"Em, em không trách anh..." Cô im lặng hồi lâu không nói gì, đỏ mặt chạy ra ngoài.
Sâm Sâm chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
Người thiếu niên nhanh mắt, bước một bước, không nhanh không chậm chặn trước đường đi của cô. Vóc dáng của Sâm Sâm không tính là lùn, nhưng vẫn thua anh một cái đầu. Thiếu niên rút bàn tay đang để trong túi quần ra, tháo chiếc khẩu trang đang che mặt xuống, chỉ còn sót lại một bên quai đeo treo ở bên tai trái đang lắc lư bên dưới, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Trên tay phải của anh, có ba ngón quấn băng vải.
Thiếu niên hơi nghiêng đầu, ánh mắt tập trung trên mặt cô.
"Nam sinh càng đẹp trai sẽ càng gạt người." Thiếu niên khẽ mở đôi môi mỏng, tựa như đang kéo dài âm cuối, nhìn chằm chằm cô: "Khen tôi ư?"
- -------------
*Hoa Diên Vĩ
*ZF, (?): vì đã tra gu gồ, xem trong cv, nhưng mình vẫn không hiểu lắm nên vẫn để nguyên như trong raw.
THÔNG BÁO KHẨN Mình sau khi đã edit xong chương 1, tính làm tiếp chương 2 nhưng chợt nhận ra là chương tải raw về, mình tính lên lấy raw nhưng chợt phát hiện web mình lấy raw bên Trung đang bị trục trặc, không vào được, nên truyện đành phải dừng lại ở đây, mình sẽ tìm một truyện nào khác để edit trong khi chờ web này ổn định lại nhé, còn nếu lâu quá vẫn không có gì thì có lẽ điều mình không muốn nhất sẽ xảy ra... đó là mình phải drop bộ này, bộ truyện đầu tay của mình. Nhưng, mọi người đừng suy nghĩ tiêu cực khi mình vẫn chưa có thông báo gì mới nhé.
Cảm ơn mọi người.
Peach.
( Nếu mình có edit sai chỗ nào, hoặc bạn thấy từ/cụm từ/câu đó không phù hợp thì hãy để lại cmt để mình biết mình sửa lại và tiếp thu nhé.)