HỒ LY NGỐC NHÀ CHIẾT NHAN



"Chiết Nhan, ngươi nói xem sao Thiển Thiển không chịu ngoan ngoãn ăn cơm vậy?"
"Ta thấy tính tình nha đầu này giống y như tứ ca nó, chẳng qua không đáng yêu bằng tứ ca nó."
Bạch Chân thấy Chiết Nhan mặt không đổi sắc nói ra một câu như vậy, đương nhiên là đỏ mặt không nói lời nào, tiếp tục đút cơm cho Thiển Thiển.
Chiết Nhan cười hì hì, hồi tưởng lại ngày xưa mình dỗ Bạch Chân.

Chuyện đã lâu mà như mới hôm qua vậy, vẫn rõ ràng như thế, nhớ mãi không quên.
Sau lần đầu tiên hưởng thụ tay nghề của Chiết Nhan, Bạch Chân đối với việc ăn cơm trên cơ bản có thể nói là chặt đứt niệm tưởng.

Vốn tưởng rằng vị thúc thúc đẹp trai này ủ rượu uống ngon thì nấu cơm cũng nhất định không tồi, ai dè...!Cái này gọi là hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.


Chiết Nhan lại yêu chiều cậu, cũng biết mình để lại nỗi ám ảnh cho người ta, đương nhiên là muốn bồi thường.
"Chân Chân, ngoan, ăn cơm đi."
"Hưm~ Hưm~ Không ăn đâu!" Đầu nhỏ lắc nguầy nguậy.
Chiết Nhan nhớ lần trước hạ phàm, thấy trong sân nhà phàm nhân có con nhỏ thường có xích đu, một đám trẻ con leo lên đó ngồi chơi vui vẻ vô cùng.
Liền dùng tiên thuật biến ra một cái xích đu trên một cây đào, bỏ đồ ăn xuống, bế Bạch Chân đặt lên xích đu: "Chân Chân, nếu ngươi không đói bụng, vậy chúng ta chơi trò chơi một lát đi."
Đã là trẻ con, bất luận thần tiên hay là phàm nhân, thì đều ham chơi, vừa nghe đến chơi đương nhiên vui vẻ, ngoan ngoãn mà làm theo hướng dẫn của Chiết Nhan nắm lấy dây thừng hai bên, Chiết Nhan từ phía sau đẩy cậu, mình thì nhàn nhã mà đu đưa lúc ẩn lúc hiện.

Nhìn trước mắt hoa đào nở rực rỡ, gió nhẹ phả vào mặt, cẳng chân đong đưa, thích ý vô cùng, cũng vì trò chơi mới này mà cười ha ha ha.
Tiếng cười trẻ thơ luôn êm tai trong trẻo như vậy, không chút tạp chất, Chiết Nhan nghe xong tâm tình cũng sung sướng.

Thế nhưng Bạch Chân càng chơi càng nghiện, càng không muốn ăn cơm.
Chiết Nhan thấy như vậy cũng không phải cách hay, cơm càng không đút được, sang hôm sau vẫn theo lệ thường tự mình đuổi theo thằng bé kia đút cơm.
Bạch Chân trốn xuống dưới bàn đá, bàn đá là hình tròn, hai người xoay trái xoay phải mà chơi mèo vờn chuột.
"Chân Chân, Chân Chân, nào, đồ ăn hôm nay ngon lắm! Ta lấy đào tiên đổi cho ngự trù Thiên cung đấy! Ngươi nếm thử đi!"
"Không! Chiết Nhan, ta chưa đói bụng đâu!"
"Vậy thì đừng trốn như thế, kẻo lát nữa lại chóng mặt.


Ngoan, ra đây nào."
Chiết Nhan thấy cậu bất động không ra, bèn ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn Bạch Chân.

Bạch Chân thấy hắn ngồi xổm xuống, vươn tay nhỏ kéo kéo cổ tay áo của hắn, mắt nhỏ long lanh liên tục chớp chớp nhìn hắn, nói: "Chiết Nhan, lão xem, loài chim như lão có thể tự mình bay tới bay lui rất uy phong, nhưng chúng ta thì không thể.

Ta cũng muốn bay lên trời chơi, chơi xong ta sẽ ăn cơm được không? Nha!!!"
Chiết Nhan như được đặc xá vậy, vui vẻ ra mặt: "Không khó, săn cho ngươi một vật cưỡi là được.

Như vậy đi Chân Chân, cũng không thể tùy ý cho ngươi săn một con, ngươi ăn cơm trước đã, ăn xong ta dắt ngươi đi.

Chúng ta đi khắp Tứ Hải Bát Hoang, chọn một con ngươi vừa ý nhất, thế nào?"
"Thần thú gì cũng được?"

"Cái gì cũng được."
"Được! Vậy ăn xong rồi đi!"
Nói xong liền lanh lẹ ăn cơm.

Theo Chiết Nhan dạo khắp Tứ Hải Bát Hoang, cuối cùng vì Tất Phương ở Tây Sơn chỉ có một chân, làm Tứ điện hạ cảm thấy đặc biệt, từ đó trở thành vật cưỡi khốn khổ nhất Tứ Hải Bát Hoang.
Sau này Bạch Thiển lớn lên từng hỏi Bạch Chân vì sao không cho lão phượng hoàng làm vật cưỡi chở chàng đi khắp nơi, chẳng phải so với Tất Phương tốt hơn sao? Lúc ấy Bạch Chân nghiêm trang nói ra nguyên nhân không thế đứng đắn hơn, làm nàng cảm thấy tứ ca nhà mình thật sự gả quá đúng!
"Chiết Nhan nói nguyên hình phượng hoàng kia chỉ muốn cho một mình ta xem.

Nếu làm vật cưỡi, bay khắp nơi, sợ bị người khác coi trọng, chọc ta tức giận.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi