HỒ LY TÁC QUÁI

9

Sức lực của Hồ Từ vô cùng lớn, trong nháy mắt liền khiến tôi nghẹt thở.

Cảm giác hít thở không thông bủa vây mang đến nỗi sợ hãi vô tận.

Kẻ hèn là tôi đây ngay lập tức chịu thua, “Được……”

Anh buông tay ra.

Tôi ngã ngồi một chỗ, mồm há ra thở hổn hển. Hồ Từ đứng trước mặt tôi, từ trên cao nhìn thẳng xuống.

Người này dường như hoàn toàn khác với trước đó.

Hồ Từ khom người, tôi lập tức sợ tới mức thân thể căng cứng, còn anh lại không hề có ý định tổn thương tổn tôi, chỉ bình tĩnh nhặt dao găm ở trên mặt đất lên, nhét vào trong tay tôi.

“Đi thôi.”

Giọng nói lạnh lẽo đến cùng cực.

Tôi run rẩy rẩy đi tiếp, phía sau bỗng nhiên lại truyền đến tiếng nói của Hồ Từ, “Đừng nhìn mặt cô ta.”

…… Anh không nói ra thì thôi, vừa nói ra, lòng hiếu kì đến đáng chết này của tôi bỗng dưng được dịp nhộn nhạo hết cả lên.

Đương nhiên, tôi không dám tiến lại xem mặt cô ta. Từ góc độ của tôi chỉ mơ hồ nhìn thấy sườn mặt người nọ.

Kỳ lạ……

Sao càng nhìn lại càng cảm thấy như đã từng quen biết vậy?

Trong lúc tôi vô cùng tò mò, bỗng nhiên có người nắm lấy dao găm trong tay tôi, lòng bàn tay ấm áp đến lạ thường.

Trước khi tôi kịp phản ứng lại, người đó kéo tay tôi, đột nhiên dùng sức.

Dao găm cắm sâu vào bụng của cô gái.

“A!!”

Tiếng thét chói tai đó là của tôi.

Cô gái kia dường như hoàn toàn chẳng biết đau đớn, thân mình chỉ hơi rung động một chút.

Kỳ quái nhất là dao găm như mang trong mình sức hút mãnh liệt, linh hồn bên trong cơ thể đều bị nó lôi kéo cắn nuốt.

Tôi muốn buông ra nhưng ngón tay lại gắt gao nắm chặt lấy dao găm, có làm thế nào cũng buông không nổi.

Linh hồn bị cắn nuốt khiến tôi dần dần choáng váng đầu óc.

Chẳng lẽ Hồ Từ thật sự muốn giết tôi sao?

Tôi miên man suy nghĩ. Lúc sắp rơi hôn mê, cơ thể gần như tê liệt, tôi ngã lên người cô gái kia,  lòng bàn tay đụng tới thân thể của cô ta, một cảm giác lạnh lẽo bủa vây.

Ngay lúc đó, tôi cũng nhìn thấy mặt cô gái.

Chỉ trong chớp mắt, tôi như bị sét đánh.

Là…… tôi!

Cô gái bị trói kia, vậy mà lại có gương mặt giống tôi y như đúc!

10

Loại cảm giác này rất kỳ quái.

Chính tay tôi…… Giết một người con gái có gương mặt y hệt tôi.

Tôi sững sờ nhìn cô ta chằm chằm, đầu óc trống rỗng.

Sợ gần chết nhưng đầu óc tôi lại mê man mơ hồ.

Đúng lúc tôi không chống đỡ được nữa mà ngã xuống, có người dang tay đỡ lấy tôi.

Mùi hương quen thuộc tràn ngập trong hơi thở.

Là Hồ Từ.

Hình như tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh, rất nhẹ, sau đó lại thấy anh bế tôi lên, xoay người đi ra cửa.

Trong cơn mơ màng, tôi cảm giác được anh đã đưa tôi về phòng ngủ rồi mang Giang Du đi.

Trợn mắt tỉnh dậy, không biết ngủ được bao lâu, tôi phát hiện trong phòng chỉ có tôi cùng Giang Du, mà anh ta……đang ở chuẩn bị phá kết giới của Hồ Từ.

Tôi nằm trên giường, tận mắt nhìn thấy anh ta dễ như trở bàn tay mà phá luôn kết giới, sau đó quay đầu lại, liếc nhìn tôi một cái rồi xoay người rời đi.

Đương nhiên, ngay khi anh ta quay đầu thì tôi đã lặng lẽ nhắm mắt lại.

Tỉnh giấc thêm lần nữa mắt, cửa đã trống rỗng.

Thân thể khôi phục chút sức lực, tôi chống tay lên giường, ngồi dậy.

Vậy là, trước đó Giang Du bị kết giới bắn bay…đều là giả bộ?

Hay cho một tên giả heo ăn thịt hổ*.

( *Giả heo ăn thịt hổ: bản thân là nhân vật anh hùng oai như hổ rồi, để mong đạt được ý đồ nào đó, cố ý giả ngây giả ngô để nhử cho người khác mắc lừa. Nguồn: WordPress)

Tôi cố gắng xuống giường, lê dép đi tới cửa, thăm dò thử giơ tay chạm vào trước mặt……

Cửa rỗng tuếch, tay của tôi trực tiếp vượt ra ngoài, chẳng còn bất kì một thứ gì cản trở. 

Xem ra kết giới thật sự đã bị phá.

Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, không rảnh để ý đến cái đầu còn đang choáng váng mà vội vàng chạy thẳng một mạch xuống dưới lầu.

Tôi thừa nhận bản thân có thích Hồ Từ, chỉ là giữ cái mạng nhỏ này của tôi càng quan trọng hơn. Suy đi tính lại cũng đâu thể vì thích người ta mà ngây ngốc ở lại đây chờ chết cơ chứ.

Huống chi cô gái lúc nãy có dáng vẻ giống tôi như đúc thật sự khiến tôi cảm thấy quá mức quỷ dị.

Từ trước đến nay, Hồ Từ luôn rất ghét người sống lượn lờ trước mặt mình, chính vì vậy nên biệt thự chưa từng thuê giúp việc, vệ sinh đều là Hồ Từ tự mình quét tước, không có kết giới, tôi chạy thẳng một đường cực kì thông suốt.

Nhưng mà chạy ra khỏi biệt thự thì dễ, muốn chạy đi xa mới là chuyện khó.

Gara của Hồ Từ rỗng tuếch. Hai chiếc xe ngày thường vốn dĩ nên ở đây giờ lại chẳng thấy tăm hơi đâu.

Toà biệt thự nằm lưng chừng núi, ở một vị trí vô cùng hẻo lánh, muốn gọi xe thì có mà nằm mơ.

Giang Du lại chẳng thấy bóng dáng, không còn pháp thuật của anh ta, tôi chỉ biết đi bộ dọc đường.

Mới đi được không đi bao lâu, tôi bỗng nhiên nghe thấy phía rừng cây bên phải mơ hồ có người gọi tên tôi.

“Lâm Y……”

Giọng nói mờ mịt, trống rỗng lại ẩn chứa một loại mê hoặc.

Tiếng nói này dường như có một loại ma lực nào đó khiến dòng suy nghĩ vốn đã không rõ ràng của tôi nay càng thêm hỗn loạn, đầu óc càng ngày càng mê man.

Tôi quay đầu nhìn về phía rừng cây ven đường, cả người như bị mê hoặc, xoay người đi về phía ấy.

Giọng nói kia vẫn luôn ở quanh quẩn gọi tên tôi, “Lâm Y……”

“Lâm Y, lại đây nào.”

Tôi chậm rãi đi vào rừng cây.

11

Đang chờ tôi là hai người phụ nữ vô cùng xa lạ,

Ăn mặc mát mẻ, dáng người mới nhìn thôi cũng đủ khiến bao người phải ghen tị. Cả hai đều sở hữu diện mạo cực kỳ yêu diễm, mị nhãn như tơ*, mỗi nụ cười, mỗi cái cau mày đều khiến người ta thần hồn điên đảo.

(*Mị nhãn như tơ: ánh nhìn quyến rũ, mị hoặc.)

Người phụ nữ cầm đầu ngoắc ngoắc ngón tay về phía tôi, “Lâm Y, lại đây.”

Thế mà tôi thật sự dám đi đến.

Cô ta cười, ngón tay trắng nõn leo lên vai tôi.

“Cô chính là người phụ nữ khiến cho Hồ Từ nhớ thương đêm ngày đấy sao?”

Vừa nói, cô ta vừa nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, đáy mắt ngậm ý cười chợt lóe lên một tia sát ý.

“Ha, ánh mắt của Hồ Từ lần này thật chẳng ra gì.”

Dứt lời, ngón tay vốn đang đặt trên vai tôi bỗng chốc hóa thành móng vuốt sắc ngọn, mạnh mẽ siết chặt lấy cổ tôi.

Thoáng chốc, gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân trước mắt tôi đã biến thành mặt của một con hồ ly.

Tôi th ở dốc.

Sắp chết đến nơi mà tôi vẫn còn tâm tư đi chửi thầm. Có phải hồ yêu các người đều thích bóp cổ người khác đúng không?

Người phụ nữ cười càng thêm quyến rũ, sức lực ở bàn tay tăng lên. 

Tôi thậm chí còn cảm nhận được móng tay sắc bén của cô ta đã c ắm vào trong da thịt mình, kéo theo đó là cơn đau đớn chợt ập tới.

Nhưng mà lần này tôi lại chết hụt.

Giang Du đã cứu tôi.

Chắc chắn trước đó thằng nhãi này là đang giả heo ăn thịt hổ, đợi đến lúc tôi bị bóp đến mức sắp chết đến nơi thì anh ta mới từ trên trời giáng xuống, vừa kịp lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Tôi được Giang Du che chở phía sau, ôm đầu xem bọn họ giao đấu.

Sau đó nữa…

Tôi bị kéo vào trong lòng ngực một người, mùi hương quen thuộc vờn quanh chóp mũi.

“Lâm Y, em không muốn sống nữa à?”

Tôi quay lại, Hồ Từ ôm lấy eo tôi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau.

Anh thậm chí còn chẳng thèm nhìn tới tình cảnh đánh đấm của ba người bên kia, xoay người một cái liền đưa tôi trở về biệt thự.

Đi vào cửa, lên trên lầu.

Từ đầu đến cuối hắn đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng không nói không rằng.

Kéo tôi vào phòng ngủ xong, một tay Hồ Từ ném tôi lên trên giường, sau đó cúi người chống lên mép giường nhìn tôi chằm chằm.

Một bàn tay của anh chậm rãi vuốt v e gương mặt tôi, rồi lại đột nhiên dùng sức, gắt gao nắm chặt lấy cằm tôi.

“Lâm Y.”

Anh thấp giọng gọi tên tôi, bộ dạng này xem ra thật thật sự tức giận rồi.

“Không phải tôi đã bảo em ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi, không được chạy ra bên ngoài à?”

Tôi bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng đâu đây.

Rất nhạt.

Tôi dời mắt liền thấy trên ngực anh có một vết thương. Theo động tác của người này, vết máu dần dần thấm ra quần áo.

Tôi nhíu mày, “Hồ Từ, anh bị thương rồi.”

Anh ngây người trong chốc lát, ngón tay giữ cằm tôi bỗng nhiên thả lỏng hơn vài phần.

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, anh cười.

“Lâm Y, không phải em thật sự thích tôi đấy à?”

Thấy anh hỏi vấn đề khó hiểu này làm tôi trố mắt, nhìn gương mặt trước mắt mình, trong đầu tôi tự dưng trống rỗng, lời nói ra gần như là buột miệng.

“Vậy còn anh? Anh gấp gáp như vậy không phải là anh cũng yêu tôi đấy chứ?”

Mấy lời này thật ra là do tôi quá khẩn trương mới tự bịa ra.

Thế nhưng sắc mặt Hồ Từ lại thay đổi.

Kể từ năm 13 tuổi được anh nhặt về nhà, ở chung bảy năm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự căng thẳng từ trong mắt anh.

Hồ Từ trầm mặc, cuối cùng ngồi thẳng dậy, ngữ khí nặng nề phủ nhận:

“Em nghĩ nhiều rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi