HỒ LY TINH - LƯU VÂN

Nạp thiếp khác với cưới vợ, một cỗ kiệu nâng vào cửa, hướng cha mẹ chồng và chính thê dâng trà là hoàn thành lễ nghi.

Nhưng mà Triệu Bồng cực kỳ coi trọng Liên Bích, càng muốn cho nàng cùng chính thê có thể có cùng địa vị, bày mấy chục bàn tiệc rượu, chuẩn bị kiệu tám người khiêng để nâng nàng vào cửa.

Người Triệu phủ bàn tán sôi nổi, thiếu gia vừa mới thành thân không lâu, hai ba ngày liền nạp thiếp, thiếu phu nhân sẽ không tức giận đến mức treo cổ tự sát đi, đến lúc đó lại có trò hay để xem.

Mà tại chính phòng ở phía đông, thiếu phu nhân trong miệng bọn họ nghĩ xấu hổ và giận dữ đến mức tự sát, nàng khẽ nhếch khóe miệng thuê hoa lụa, ngâm nga một khúc nhạc, tâm tình cực tốt.

Xảo Nhi đẩy cửa vào, kinh ngạc nói: "Hôm nay thiếu gia nạp thiếp, ngài không đi qua xem sao?"

Thẩm Tương cũng không ngẩng đầu lên chút nào, không chút để ý nói: "Lát nữa ta sẽ đi qua."

"Thiếu phu nhân vẫn là nên qua nhanh đi, bên kia lão gia đang thúc giục." Xảo Nhi trước khi đi còn để lại lời này.

Thẩm Tương buông khung thêu trên tay, hơi hơi duỗi người hạ vòng eo, nghỉ tay một chút, bị cảnh vật ở ngoài cửa sổ hấp dẫn ánh mắt.

Bên cửa sổ có một chậu hoa lan, những cánh hoa rũ xuống giống như từng mảnh bạch ngọc, dừng lại trên búi tóc lưu vân, cái đầu nhỏ tránh ở phía sau chậu hoa, chính là lén lút nhìn trộm Thẩm Tương.

Thẩm Tương trầm giọng nói: "Trốn làm cái gì, ta nhìn đến ngươi."

Đầu nhỏ duỗi dài cổ, hướng vào phía trong xem xét, vẻ mặt lấy lòng nói: "Ta có thể tiến vào sao?"



Thẩm Tương không chịu nổi bộ dáng này của nàng, nói: "Tiến vào đi."

Liên Bích giống như chim én mà bay vào qua cửa sổ, dựa gần vào Thẩm Tương sau đó đặt mông ngồi xuống, cười khanh khách nói: "Tương Nhi, mới vừa rồi nàng thổi khúc kia chính là khúc nhạc ta thổi cho nàng nghe hôm qua đi, thật là dễ nghe."

Thẩm Tương bị người phát hiện ra việc nhỏ này, có chút xấu hổ, cố gắng chuyển đề tài: "Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, như thế nào lại còn ở chỗ của ta, mau đi qua đi."

Liên Bích lắc đầu, trơn trắng mắt: "Không đi."

Thẩm Tương nói: "Ngươi không phải muốn gả cho Triệu Bồng sao?"

Liên Bích kề sát vào người Thẩm Tương, hai mắt trong suốt ngước lên như ngưng tụ hai dòng suối nhỏ: "Nhưng mà người ta thích cũng không phải là hắn."

Thẩm Tương cứng họng không nói được lời nào.

Nơi xa vang lên tiếng pháo đùng đoàng, tiếng khua chiêng gõ trống vang lên từng trận thành khúc, người tới nối liền không dứt, nếu phát hiện Liên Bích biến mất còn không phải sẽ rối loạn lên sao.

Quả nhiên không bao lâu sau liền có người hầu đến đây tìm người, tông cửa vào xem từng gian phòng, riêng phòng Thẩm Tương còn có chút khách sáo, gõ cửa xong mới vào, hướng Thẩm Tương hỏi: "Thiếu phu nhân, người có thấy nhị thiếu phu nhân không?"

Thẩm Tương cố ý giả bệnh, coi như lấy cớ để không phải đi nhà chính, nằm ở trên giường ho khan một tiếng: "Chỗ của ta chính là cái địa phương nhỏ sao có thể chứa nhị thiếu phu nhân chứ."



Người hầu thầm nghĩ thiếu phu nhân hẳn là căm ghét nhị thiếu phu nhân, hẳn là không có khả năng sẽ giấu nhị thiếu phu nhân ở trong phòng, liền ngượng ngùng đóng cửa rời đi.

Bên cạnh Thẩm Tương có ổ chăn phồng lên, một người sột sột soạt soạt chui ra, che nửa gương mặt tuyệt lệ, giống như tiểu vô lại cười nói: "Làm sao bây giờ, ta cũng chỉ có thể ở trong phòng của nàng thôi."

Thẩm Tương nhấp nhấp miệng, không tỏ ý kiến.

Kỳ thật nàng cũng sợ hãi bị người phát hiện, nhưng càng vui với nhìn thấy thảm trạng Triệu Bồng khắp nơi tìm người, một tia khoái cảm trả thù này khiến người ta thực thoả mãn.

Không bao lâu sau, Liên Bích dựa vào Thẩm Tương liền ngủ thiếp đi, tứ chi lười biếng giang rộng, giống một con động vật nhỏ ngủ say vậy.

Thẩm Tương giúp Liên Bích đắp chăn đàng hoàng, phát hiện môi nàng mấp máy, phun ra tiếng nói mê nỉ non.

Thẩm Tương thò đầu qua, muốn nghe nàng nói cái gì.

Liên Bích đột nhiên nâng lên cánh tay, vòng lấy cổ Thẩm Tương cổ kéo xuống, sau đó miệng đối miệng dán lên.

Thẩm Tương đầu ầm ầm vang lên, đây là nàng lần đầu cùng người khác thân thiết, đối phương không chỉ có không phải trượng phu trên danh nghĩa, mà còn là người là câu dẫn trượng phu, nữ nhân hại nàng chăn đơn gối chiếc.

***

Editor: T phân vân nên để xưng hô giữa Liên Bích & Thẩm Tương là gì? Các nàng góp ý giúp t với. ????????????

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi