HỒ LY TINH - LƯU VÂN

Liên Bích dán ở bên tai Thẩm Tương, lời nói nhỏ nhẹ: "Tương Nhi, chỗ ta ở trong núi có rất nhiều tiểu hồng quả, về sau mỗi ngày ta đều hái cho ngươi ăn."

Thân thể thơm tho mềm mại dính ở sau lưng, gương mặt Thẩm Tương không tự chủ được nóng lên: "Chính là ta cũng không ở nhà ngươi..."

Liên Bích chuyển qua đối diện nàng, giữa chân mày hiện lên vẻ đáng thương bi thảm, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tương Nhi không thích cùng ta ở bên nhau sao?"

Thẩm Tương cảm thấy không thể hiểu được nhưng lại luyến tiếc thấy nàng khó chịu, thở dài nói: "Ngươi nói ta không hiểu lắm..."

Còn chưa nói xong phía sau đã vang lên thanh âm bén nhọn như đao.

"Ban ngày ban mặt, hai nữ nhân lại ôm ôm ấp ấp còn ra cái thể thống gì."

Thẩm Tương quay đầu lại, phát hiện người vừa nói chuyện là mẫu thân của Triệu Bồng, cũng là mẹ chồng Lý thị của nàng.

Lý thị thấy hai người vẫn bất động, giận dữ nói: "Ngươi tốt xấu gì cũng là thiên kim tiểu thư, Thẩm gia không dạy lễ nghi cho ngươi sao?"

Thân ảnh màu hồng diễm lệ bỗng chốc vọt đến trước mặt bà ta: "Lão thái bà này, bà nói chuyện với ai đấy?"

Lý thị bị kêu thành lão thái bà, tức giận không thể chịu được, tập trung nhìn lại thấy trước mắt là một thiếu nữ mặc phi y chói mắt, nhất thời không dời ánh mắt ra được: "Ngươi...Ngươi là ai...

Liên Bích ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ta là tổ nãi nãi của ngươi."



Lý thị khóe miệng giật giật: "Nói hươu nói vượn, dã nha đầu này từ nơi nào tới?"

Triệu Bồng tránh ở chỗ tối phát hiện tình huống không đúng, sợ mỹ nhân bị trách phạt, vội vàng vụt ra giải thích: "Nương, đây là tiểu thiếp Liên Bích con mới cưới, nàng xuất thân hương dã không hiểu lễ nghĩa, người đại nhân đại lượng đừng so đo cùng nàng."

"Cái gì, nàng là tiểu thiếp mới nạp, thật to gan." Lý thị cho rằng tiểu thiếp chỉ là dạng ti tiện, lại còn dám cùng mình nói chuyện như vậy.

Triệu Bồng thầm nghĩ mình đúng lúc xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, Liên Bích khẳng định sẽ cảm kích hắn bảo hộ nàng như vậy, hắn liền vứt cho Liên Bích một cái mị nhãn, thâm tình chân thành nói: "Bích Nhi của ta, nàng không sao chứ?"

"Rất tốt." Liên Bích nhấc nhấc hai ống tay áo, giương cung bạt kiếm nói, "Lần trước ngươi tranh thủ lúc ta không có mặt để khi dễ Tương Nhi, ta còn chưa có tìm ngươi tính sổ đâu."

Triệu Bồng đại kinh thất sắc, cái trán vẫn còn sưng đó, nhanh chân cuống quít liền chạy: "Bích Nhi, ta sai rồi, người ta yêu nhất chính là nàng, về sau ta sẽ không bao giờ chạm vào nữ nhân khác nữa."

Lý thị nhìn bộ dạng không có tiền đồ của nhi tử nhà mình, lại càng tức hơn, hung hăng trừng mắt Liên Bích: "Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, còn cho rằng có thể ăn trụ nhi tử của ta sao, dám ở Triệu gia cao mượn oại hùm, phải sớm cho ngươi biết ai mới là đương gia chi chủ của Triệu gia."

"Ha ha ha, cáo mượn oai hùm?" Liên Bích giống như nghe được chuyện cười cực lớn, "Hồ ly tinh còn lợi hại hơn nhiều so với lão hổ tinh, ta sao có thể dùng xú danh của lão hổ tinh chứ."

Lần này đến phiên Lý thị không hiểu: "Cái gì lão hổ tinh, hồ ly tinh?"

Thẩm Tương cũng là vẻ mặt mờ mịt, nhớ tới Liên Bích vẫn là cái tiểu nữ nhi, ở Triệu phu tứ cố vô thân, không muốn nàng bị người trong phủ khi dễ, mở miệng nói với Lý thị: "Phu nhân, A Bích tuổi còn nhỏ, không hiểu ăn nói cố kỵ, thỉnh cầu ngài đừng đem lời nàng nói để trong lòng."

Lý thị nghe được lời hay lập tức hếch mũi lên: "Nha, ngươi còn không biết xấu hổ nói người khác, ngẫm lại chính mình đi, đợi lát nữa ta nói với lão gia, để hắn báo tin cho cha mẹ ngươi, nói cho bọn họ biết ngươi ở nhà chồng như thế nào."



Thẩm Tương cúi đầu, không có hé răng.

Lý thị đắc ý hừ lạnh, xoay người rời đi, đột nhiên mông bị vật bén nhọn đâm vào, kinh ngạc che mông quay đầu lại: "Là ai làm?"

Liên Bích che ở trước mặt Thẩm Tương, đào đào lỗ tai: "Ngươi nói gì?"

Lý thị giận không thể át: "Khẳng định là ngươi!"

Liên Bích mở lòng bàn tay, lộ ra mấy hòn đá nhỏ: "Nga, ngươi còn nghĩ thử lại lần nữa a."

Dứt lời, nàng vung tay một cái, đá giống như hoa rơi dưới mưa ném về phía Lý thị.

Đá nhìn có vẻ rất nhẹ rất nhỏ nhưng nện ở trên người lại rất đau, thật kỳ lạ. Lý thị đau đến điên rồi, quay đầu chạy giống như con chuột chạy qua đường, vừa chạy vừa kêu: "Ta phải gọi lão gia tới giáo huấn các ngươi."

Sau khi Lý thị rời đi, Thẩm Tương lo lắng bà ta sẽ cáo trạng với phụ thân, lại liên lụy đến mẫu thân của nàng, liền bắt đầu lo lắng không thôi.

"Tương Nhi, ngươi lại nhíu mày." Một đôi tay mềm mại che đi ánh mắt của Thẩm Tương, "Ngươi lại nhăn nữa, ta liền không nhịn được."

Thẩm Tương không thể hiểu được: "Nhịn không được làm cái gì?"

Liên Bích ôm vòng eo của nàng, hơi nhếch mày liễu nói: "Ta muốn đem mày của ngươi hàm ở trong miệng, một chút lại một chút hôn phẳng ra."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi