HỒ LY VÀ THƯ SINH

Một ngày, hồ ly ra ngoài về nhà có vẻ vô cùng bực bội, không ngừng đi qua đi lại.

“Con cáo già trên núi cũng không biết xấu hổ tự nhận mình là hồ vương vạn tuổi, phi, không biết xấu hổ.”

Thư sinh bình tĩnh mài mực: “Yêu hồ tiên các ngươi lại còn lưu hành lấy ngoại hiệu?”

Hồ ly nhào qua: “A Sinh, ngươi cũng giúp ta lấy một cái đi!”

Thư sinh dừng động tác nhìn về phía nó, ra vẻ suy tư, đặt bút viết xuống:” Lấy ngọn núi ta nhặt được ngươi làm tiền tố, hơn nữa cá nhân ngươi còn rất đặc biệt…”, đề bút lên giấy xong Thư sinh tránh sang một bên, “Xong rồi.”

Hồ ly hưng phấn nhào lên ngó, chỉ thấy trên giấy viết ~ một chuỗi danh hào dài ngoằng.

—— gà trọc sơn không dứt quang ăn không làm la lý ba sách trượng tịnh hành hung hồ đại tiên! (chỗ này mình để nguyên QT nha)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi