HỒ NỮ

Đút hơn nửa bát cháo cá, Hạ Lăng Vân ngừng tay phân phó, "Nàng nằm xuống nghỉ ngơi đi, tạm thời đừng xuống giường đi lại." không ăn lung tung, nàng cần phải điều dưỡng dạ dày, chậm rãi khôi phục chức năng của cơ thể.

"Ta vừa ngủ, giờ không buồn ngủ." Ôm chăn, Tuyết Hoa nhìn hắn, dùng giọng điệu vô cùng mong chờ hỏi, "Người có việc gì không? Người có thể ở bên cạnh trò chuyện với ta?" Nghe hắn nói chuyện cũng là một loại hưởng thụ.

"Nàng vẫn nên nằm nghỉ đi, ngồi lâu không thoải mái." Hạ Lăng Vân cười nói, sau đó đặt bát cháo còn thừa lên bàn nhỏ cạnh giường. Những yêu cầu của nàng càng ngày càng khiến hắn không cách nào cự tuyệt.

Nằm xuống ư? Ta càng thích nằm trong ngực của chàng.

Tuyết Hoa chớp chớp mắt, thân thể trong luồng bạch quang nhanh chóng thu nhỏ lại, nàng cố chui ra khỏi áo cố gắng bò lên người hắn.

"Nàng đó..." Hạ Lăng Vân đã quen với việc nàng làm mấy chuyện xấu và làm nũng rồi, dứt khoát ôm lấy nàng, "Nếu nàng không muốn ngủ, đi ra ngoài tản bộ cùng ta. Nàng ngủ một ngày rưỡi rồi, bây giờ là ban ngày, nàng và ta cùng đi thưởng thức phong cảnh mùa đông đi." Tâm trạng hắn vô cùng tốt, một tay ôm Tuyết Hoa, một tay cầm bát cháo của nàng, đi ra khỏi phòng ngủ. Từ lúc nàng ở cạnh, hắn ôm nàng đến nghiện ròi, nàng biến về hình thái hồ ly thật hợp với tâm ý hắn.

Đưa bát cho Thường Hưng ở trong sân, hắn phân phó: "Còn nửa nồi các ngươi ăn đi, buổi tối làm cháo nhân sâm cho nàng."

"Vâng, trưởng lão." Thường Hưng tiếp nhận chén, hỏi thăm Hạ Lăng Vân đang ôm tiểu hồ ly, "Trưởng lão đi tìm nữ đệ tử làm y phục cho Tuyết Hoa sao?" Tuy lần này sau khi bế quan tình trạng thân thể Tuyết Hoa tốt hơn trước, nhưng lông hồ ly vẫn bị rụng khá nhiều. Bây giờ là tháng mười hai trời đông giá rét, tuy Tuyết Hoa linh lực ca thân thể không sợ nóng lạnh, nhưng bộ lông không đủ dày, người khác nhìn vào cũng cảm thấy lạnh thay nàng.

"không cần. Nàng có y phục rồi." Thường Hưng cảm khái nói. Trưởng lão sủng nàng như vậy, cho dù không có khế ước linh sủng, chắc Tuyết Hoa cũng không muốn xa rời trưởng lão, sẽ làm bạn lâu dài bên cạnh người.

Ra khỏi Vong Trần Cư, Hạ Lăng Vân ôm Tuyết Hoa đi dọc bên hồ Nữ Thần. Xung quanh hồ nữ thần không có nhiều cây cối, chỉ có ít dây leo trường thanh.

Mặt hồ xanh trong mát lạnh, xa xa có một số tu sĩ đang tu luyện trong nước. Các tu sĩ rất chú trọng bảo dưỡng thân thể, tu sĩ truy cầu trường sinh, thanh xuân cần rèn luyện không để cơ thể suy nhược như đám thư sinh trói gà không chặt.

"Mùa đông rồi." Tuyết Hoa cảm khái. Tu luyện không để ý năm tháng, nàng bế quan là tháng tư, xuất quan là mùa đông, nếu không có người nhắc, nàng còn cho rằng mình mới bế quan nửa năm.

Hạ Lăng Vân thường xuyên ngồi cạnh hộ pháp cho nàng, thời khắc chú ý tình trạng thân thể nàng, kịp thời bổ sung cho nàng đan dược tu luyện, khiến nàng thuận lợi vượt cấp tiến giai. Sau khi xuyên không mọi việc thuận lợi, tốc độ tu luyện ngày càng tăng, nàng còn có cả thần khí giúp đỡ.

"Tháng mười hai rồi, năm nay tuyết chưa rơi, chắc sẽ không quá lạnh." Hạ Lăng Vân nói, "Mùa đông ấm con trùng có hại sẽ nhiều, hi vọng sang năm hoa mầu không bị sâu bệnh nhiều."

Nếu sâu bệnh nhiều hoa màu sẽ giảm sản lượng, dù quan phủ không mở lương thực cứu tế, các môn phái tu tiên cũng sẽ giảm miễn tiền thuế đất cho tá điền của mình, thậm chí lấy ra lương thực lưu giữ trong túi càn khôn cứu tế dân chúng xung quanh.

Túi càn khôn là pháp khí bình thường trong giới tu tiên, lương thực bỏ vào vĩnh viễn không bị hư hỏng, triều đình xuất tiền lớn mua,s au đó thuê đệ tử của phái tut iên tới nhậm chức, đảm nhiệm kho lúa của triều đình. Ngàn vạn năm qua đều thế, đại lục Ngũ Nguyên rất ít xảy ra nạn đói, triều đình thay đổi..."

Do đông ấm liên tưởng đến nạn đói, nạn đói lại liên tưởng tới sinh tồn của nhân loại ở đại lục Ngũ Nguyên, đột nhiên Hạ Lăng Vân cảm thấy, hình như hắn đoán được nguyên nhân mà nền văn minh của giới tu tiên đại lục Ngũ Nguyên bị suy yếu rồi.

Sau khi Tuyết Hoa gặp được Hạ Lăng Vân, trước sau sinh hoạt ở tại Thiên Linh Môn, Thái Hư Huyễn Cảnh, đảo Hỏa Vân, chưa tiếp xúc với người bình thường, cảm tình đối với bọn họ cũng không nhiều, nghe Hạ Lăng Vân cảm thán... nàng vào tai này qua tai kia.

Do ra ngoài tản bộ với Tuyết Hoa, Hạ Lăng Vân không tiếp tục suy nghĩ, bắt đầu kể một số chuyện mà nàng cảm thấy hứng thú trong mười bảy năm qua.

"Tuyết Hoa, trong lúc nàng bế quan, Lệ Nhi tới thăm nàng hai lần. Bây giờ Lệ Nhi rất nổi danh ở đại lục Ngũ Nguyên." hắn cười nói.

"Ồ, làm sao vậy? Muội ấy gây họa?" Tuyết Hoa vội vàng nói. Trong huyễn cảnh muội muội được phụ thân sủng ái, tuy bản tính không xấu nhưng rất ngang ngược, chuẩn nữ vương đại tiểu thư.

"Có hiền chất Vân Phàm coi chừng, Lệ Nhi cũng không gây ra đại họa." Hạ Lăng Vân nói: "Vẻ đẹp của Lệ Nhi ít người có thể chống cự, Lệ Nhi khôngchủ động mê hoặc người khác, nhưng vẫn có bốn năm tu sĩ không ngừng đeo đuổi. Sau khi thân phận Lệ Nhi bại lộ, lại có một số ít người mong muốn thân thể Lệ Nhi và Tinh Nguyên Châu."

Tuyết Hoa hừ lạnh, "Phụ thân thương hai tỷ muội ta nhất, không làm tốt chuẩn bị sao nỡ để bọn ta rời khỏi? Ta đoán, những...tu sĩ có chủ ý xấu bị muội muội đánh cho đầu rơi máu chảy." Pháp khí khác không nói, chỉ cần một dây trói tiên cũng đủ chơi chết bọn hắn.

"Những tu sĩ có chủ ý lấy tinh nguyên và cơ thể Lệ Nhi, bị Lệ Nhi cướp sạch không còn." Hạ Lăng Vân cười lắc đầu, nói "không biết có phải hồ ly thiên tính tham tài, trên người Lệ Nhi có tất cả linh đan pháp khí tốt nhất, nhưng vẫn muốn cướp sạch của người khác." Giống hệt lúc Tuyết Hoa đoạt pháp khí.

"Đưa tới cửa, ngốc sao mà không muốn." Tuyết Hoa cười to nói, "Mình không dùng được thì có thể để lấy lòng người khác nha." đã có phụ thân tỉ mỉ chế tạo pháp khí, Đãng Hồn Linh và Băng Tinh Ngọc Liên nàng không để vào mắt, về sau tặng người khác. Đáng tiếc Uyển Trân không có linh lực, không thể sử dụng pháp khí, nếu không nàng sẽ tặng cho Uyển Trân.

"Hai nàng quả thật là thân tỷ muội." Hạ Lăng Vân mỉm cười.

"Đương nhiên, không thể giả được." Tuyết Hoa dương dương đắc ý nói. Nàng không thích gây chuyện nhưng nghe nói Lệ Nhi dạy dỗ...đám tu sĩ mang lòng ác ý kia, nàng rất vui vẻ. Danh tiếng của Lệ Nhi tốt, nàng cũng thơm lây.

"Lệ Nhi đi du ngoạn khắp nơi, bảy năm trước bị Hoàng đế phong là Quý Phi mĩ lệ." Hạ Lăng Vân tiếp tục nói. Lệ Nhi có dung mạo tuyệt thế, dù xuất hiện dưới thân phận thiếu nữ bình thường trước mặt Hoàng Đế, Hoàng Đế cũng bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đạo, không để ý tới hậu cung tiền triều phản đối phong Lệ Nhi làm Quý Phi nương nương."

"Ah, muội ấy chạy tới làm tiểu lão bà của hoàng đế rồi à? Đồ ngốc!" Tuyết Hoa lập tức kêu lên, quay qua hỏi Hạ Lăng Vân, "Muội ấy không cần Lâm Vân Phàm rồi hả?" Hậu cung của tên hoàng đế kia cũng xứng với thất phẩm thiên hồ?

"Cụ thể thế nào ta không biết, chỉ biết Lệ Nhi ở hoàng cung nửa tháng, thấy nhàm chán, liền bay mất." Hạ Lăng Vân nói, trong lòng thầm lắc đầu về hành động xằng bậy của Lệ Nhi. Vẫn là Tuyết Hoa ngoan ngoãn, không khiến hắn phiền lòng.

"Ta cảm thấy Lệ Nhi sẽ không thích hoàng đế, chắc muội ấy nghĩ làm Quý Phi sẽ vui."

Nhân viên quản lí thứ n không cho phép Lệ Quân Hoa có nhiều nam nhân, như vậy khẳng định hắn sẽ không cho Lệ Nhi có nhiều nam nhân, nên Lệ Nhi chắc chắn không lên giường cùng hoàng đế.

Nếu hoàng đế tham sắc đẹp và bảo vật của Lệ Nhi, mời cao thủ giới tu tiên vây bắt muội muội, Lâm Vân Phàm sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Thực lực Lệ Nhi không kém, còn có rất nhiều pháp khí, chỉ cần cẩn thận, sẽ không gặp nguy hiểm.

"Tiên Quân, sau thì thế nào?" Thấy Hạ Lăng Vân không nói tiếp, Tuyết Hoa thúc giục.

"Sau thì, Lệ Nhi kéo hiền chất Lâm Vân Phàm đi nước Tây Lĩnh, trước mắt chưa có tin tức truyền đến." Hạ Lăng Vân nói.

"Nước Tây Lĩnh có gì thú vị?" Tuyết Hoa hâm mộ hỏi. Hạ Lăng Vân là trưởng lão có trách nhiệm, còn là trưởng lão duy nhất ở Thiên Linh Môn, khôngthể đi khắp nơi.

"Nước Tây Lĩnh xuất hiện bát vĩ thiên hồ." Hạ Lăng Vân nói.

"Thanh Đồng?" Tuyết Hoa lập tức nói, "Nhất định là Lệ Quân Hoa bắt đầu điều tra chuyện phụ mẫu của nàng ta rồi." Mười bảy năm trước, Thanh Đồng theo Lệ Quân Hoa tới thôn trang cạnh dãy núi Hằng Cổ chăm sóc dưỡng phụ dưỡng mẫu.

"Đúng, dưỡng phụ dưỡng mẫu Lệ Quân Hoa đã tạ tế, hiền chất Lệ Quân Hoa tự mình đi điều tra tình huống của phụ mẫu. Mẫu thân nàng ta xuất thân từ cung Ly Hỏa, nàng ta trở về cung Ly Hỏa xác minh lại."

Hạ Lăng Vân nói, cung Ly Hỏa ở nước Tây Lĩnh là một môn phái tu tiên có chút danh tiếng, vừa chính vừa ta. Năm Lệ Quân Hoa sinh ra thì cung Ly Hỏa phát sinh nội loạn, mất một vị chân nhân ngũ phẩm và vài đệ tử đạo giai, còn một số ít đệ tử mất tích.

Bởi tu sĩ có thể thi triển pháp thuật, với người bình thường là vô cùng cường đại, cho nên môn phái tu tiên chính đạo vô cùng coi trọng phẩm giáo của đệ tử, ít phát sinh nội loạn. Chỉ có tà phái mới phát sinh việc tài nguyên tu luyện không đồng đều, hoặc vì quyền lợi không ngừng đấu đá.

"Giờ tình huống của Lệ Quân Hoa thế nào?" Tuyết Hoa hào hứng hỏi. Lệ Quân Hoa dù gặp kẻ mạnh, hoặc rơi vào tuyệt cảnh cũng sẽ bộc phát tiềm lực tu vi diện rộng, huống chi nàng ta còn có một bát vĩ thiên hồ bảo vệ.

"không rõ lắm, nước Tây Lăng cách Thiên Trụ Sơn quá xa rồi." Hạ Lăng Vân nói. Tu nhiều năm tu luyện, nếu không phải bồi dưỡng một ít đệ tử bên ngoài, chưởng môn các phái tiến hành trao đổi chút tin tức, mọi người căn bản sẽ không biết ngoại giới xảy ra chuyện gì.

Lệ Nhi là bởi vì nàng tuyệt mĩ, tu vi thất phẩm, là thiên hồ giai tiên, được hoàng đế ban thánh chỉ phong làm Quý Phi, nên mới khiến các môn phái tu tiên ở Vương Triều Kim Phượng chú ý.

Bát vĩ thiên hồ Thanh Đồng cũng thế, hắn quá mức cường đai linh lực khiến giới tu tiên đại lục Ngũ Nguyên chấn kinh rồi, mọi người không thể khôngchú ý hắn.

So sánh với hai thiên hồ này, Lâm Vân Phàm và Lệ Quân Hoa ở cùng một chỗ với bọn họ ngược lại rất ít người nhắc tới. Lâm Vân Phàm hắn hiểu rõ, là người trầm mặc không thích náo nhiệt. Lệ Quân Hoa, đoán chừng ở cùng sư phụ và các sư huynh mưa dầm thấm đất, tình tình cũng không quá phô trương.

Nhưng hai thiên hồ kia thật sự là phiền toái, Tuyết Hoa nhà hắn vẫn là tốt, ngoan ngoãn thông minh, không hề gây chuyện cho hắn.

Hạ Lăng Vân vuốt tiểu hồ ly trong ngực, gương mặt anh tuấn mỉm cười dịu dàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi