Nếu Tần Hán Quan có quen An Đại, chắc sẽ bị nữ nghệ thuật gia mắng là “trai thẳng thối tha”.
Trước nay Trịnh Dư An không quá tin vào mấy lời đồn đại kiểu đó. Mấy ngày nay anh đều đang tăng ca để xem xét tình hình tài chính của WE GO, lãnh đạo đã tăng ca thì nhân viên trong phòng cũng chỉ đành theo hầu.
Lần thứ ba Trần Lê đi vào dọn tàn thuốc, Trịnh Dư An mới phát hiện đã hút hết thuốc rồi.
“Mấy giờ rồi?’ Anh hỏi Trần Lê.
Trần Lê: “Sắp mười một giờ rồi, sếp về chứ ạ?”
Trịnh Dư An liếc mắt qua mấy cái bảng biểu, miệng hút thuốc nhiều cũng hơi đắng: “Về thôi, để tôi tắt đèn.”
Trần Lê biết anh đang quan tâm nên cũng không tranh, đi dọn dẹp đồ đạc trước.
Trịnh Dư An lưu tài liệu rồi tắt máy tính. Anh treo áo vest trên cánh tay, kiểm tra nguồn điện xong xuôi rồi mới đẩy cửa đi ra.
Trần Lê đang chờ anh.
“Tối lái xe nhớ chú ý.” Trịnh Dư An ấn nút thang máy, “Nếu không có việc gì không cần theo tôi tăng ca tới muộn thế này đâu.”
Trần Lê cười nói: “Không sao đâu sếp Trịnh. Chồng tôi đợt này làm ca tối, tiện qua đón tôi luôn.”
Trịnh Dư An phản ứng lại, biết mình đã bị thồn cho một vốc cơm chó, nghẹn tới khó chịu.
Từ sau khi được biệt phái tới Ủy ban Giám sát, Trịnh Dư An đã ba năm rồi không qua lại với phụ nữ. Anh cũng không có thói quen đi săn gái với hẹn bạn giường, nghĩ lại thì thấy hệt ông hòa thượng, giữ thân quá lâu rồi.
Ngoài cửa đúng là có xe đang chờ Trần Lê. Trịnh Dư An nhìn lướt qua, thấy vốc cơm chó này có vị cô đơn, hơi hối hận sao không cóp tài liệu của WE GO ra một bản. Đêm dài đằng đẵng, gối chiếc khó ngủ, ít ra còn có thể hoàn thành công việc.
Nào có ai nghĩ tới chuyện xong đợt hoạt động năm mới lại tiếp tục phải tăng ca, Trịnh Dư An cũng chẳng muốn hành hạ nhân viên mình.
Thứ Sáu Bạch Gian tới ngân hàng JZ mở tài khoản, Trịnh Dư An đặc biệt dành thời gian xuống tầng gặp y.
Sau khi hai người bàn bạc xong công chuyện thì tới quán Starbuck gần đó làm ly cà phê, Bạch Gian mời anh tới tham gia buổi triển lãm nghệ thuật gốm sứ của y vào cuối tuần.
“Buổi triển lãm rất riêng tư, người tới đều là bạn của bạn cả.” Bạch Gian biết Trịnh Dư An là người có chừng mực. Người đàn ông này tuy chu đáo và dịu dàng nhưng luôn duy trì một khoảng cách phù hợp. Anh không phải người “bên đó”, đối với y tôn trọng có thừa mà thân thiết không đủ.
Trịnh Dư An nghe ra được ý muốn tránh gây hiểu nhầm của y, cười đáp: “Triển lãm của thầy sao tôi có thể không tới, thiệp mời thì sao nhỉ?”
Bạch Gian gửi thiệp điện tử qua Wechat cho anh.
Hai người lại hàn huyên thêm một lúc mới tách ra. Trịnh Dư An trước lúc về phòng làm việc thì lượn qua khu hút thuốc, kết quả Tần Hán Quan cũng ở đây.
Gã tay kẹp điếu thuốc, thấy anh thì vẫy tay: “Tới đây.”
Trịnh Dư An cũng rút lấy một điếu từ trong bao thuốc, ngậm vào miệng.
Mồm miệng Tần Hán Quan lại lanh chanh: “Cái hãng thuốc lá này của cậu không đủ dữ.”
Trịnh Dư An liếc điếu thuốc Nam Kinh[1] trên tay gã, không quá muốn nói về chủ đề này.
Tần Hán Quan cũng không chọc anh tiếp. Hai người vừa hút thuốc vừa bàn chuyện công việc, tới cuối nội dung câu chuyện lại quay về việc hợp tác với bên WE GO. Đối phương có năng lực tài chính vững mạnh, quy mô cũng lớn, sẽ tiếp tục mở rộng thị trường. Trịnh Dư An rõ ràng hơn ai hết, Tần Hán Quan trước giờ cũng chưa từng nghi ngờ năng lực của anh, chỉ là so chiêu với bộ phận tài chính của một doanh nghiệp lớn không phải chuyện đơn giản, huống chi dưới tay Yến Thư Vọng ngoài Chương Tấn còn có La Yên, trái phải đều không phải đèn cạn dầu.
“Bọn họ còn là khách hàng của Deloitte.” Tần Hán Quan gẩy tàn thuốc, “Không ít ngân hàng lớn cũng đang nhìn chằm chằm đấy.”
(Deloitte: là tập đoàn đa quốc gia nằm trong tốp bốn công ty cung cấp dịch vụ kiểm toán và tư vấn lớn nhất thế giới cùng EY, KPMG, PwC)
Trịnh Dư An: “Bên mình theo lâu rồi, vẫn có ưu thế.”
Tần Hán Quan: “Yến Thư Vọng không dễ hầu, cậu gặp là biết.”
Trịnh Dư An đã hút được nửa điếu, cười cười: “Không đắc tội với anh ta là được rồi.”
“Cậu nghĩ dễ thế.” Tần Hán Quan ‘xì’ một tiếng rồi nói, “Tửu lượng của cậu ta không tệ đâu, hai người cậu có thể là kỳ phùng địch thủ đấy.”
Trịnh Dư An bảo: “Không uống lẫn là được.”
(Bình thường nếu uống lẫn rượu với bia hoặc uống lẫn nhiều loại rượu khác nhau rất dễ say)
Tần Hán Quan ngậm thuốc, cười. Đột nhiên gã nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại cho Trịnh Dư An coi: “Tôi có ảnh tên đó đó, cậu muốn coi không?”
Trịnh Dư An vừa tính nói không cần, Tần Hán Quan đã dí điện thoại tới trước mặt, anh cúi xuống là có thể thấy.
“Thế nào?” Tần Hán Quan hỏi.
Bàn tay cầm điếu thuốc của Trịnh Dư An không chuyển động. Điếu thuốc cháy bớt một đoạn, tàn thuốc rơi lên cổ tay áo, lúc này Trịnh Dư An mới phục hồi tinh thần.
“Ảnh này anh chụp trộm ở đâu vậy?” Trịnh Dư An không khỏi phải hỏi.
Người đàn ông trong ảnh quả đúng là tóc dài, nhưng khuôn mặt vì chụp từ quá xa nên không nhìn rõ, vóc người cao ráo, như hạc trong đàn gà, dáng chuẩn người mẫu.
Tần Hán Quan không hề cảm thấy tội lỗi: “Hỏi xin mấy cô nhỏ ở công ty bọn họ.”
“……..” Trịnh Dư An suýt cầm không nổi cái đầu lọc thuốc trong tay. Cậu bất đắc dĩ nói, “Sếp à, quan hệ nam nữ của anh đừng có lộn xộn quá, đừng gây phiền phức có được không vậy?”
Đã nói sẽ tới triển lãm của Bạch Gian, sáng Chủ Nhật Trịnh Dư An không nướng nữa. Anh tiện đường qua đón An Đại. Cô đợt này rất bận, lúc ngồi trên xe anh gần như gọi điện thoại cả quãng đường.
Lúc gần tới nơi An Đại mới có thời gian giới thiệu anh nghe.
“Buổi hôm nay phần lớn đều là người phụ trách của mấy doanh nghiệp tới.” An Đại lật tấm chắn ở nóc xe[2] ra, soi gương đánh son, “Nhà tư bản đó.”
Trịnh Dư An cười đáp: “Đều không hiểu về nghệ thuật, tới làm gì vậy?”
An Đại nhìn anh: “Nói như thể anh hiểu lắm ý.”
“Anh không hiểu.”
Trịnh Dư An mở cửa xe cho cô, cúi lưng đưa cánh tay qua, “Thế nên mới phải tới tiếp thu thêm kiến thức mà, cô giáo An.”
Bạch Gian là người tổ chức buổi triển lãm, bận tối tăm mặt mũi nên có lúc tiếp đón không được chu đáo. Trịnh Dư An được xem là bạn nam đi cùng An Đại nên cũng tương đối tự do hơn người khác. Dù sao đa phần đều là những khuôn mặt không quen thuộc, cũng không cảm thấy có gì phải câu nệ.
Là nhân vật dẫn đầu làng nghệ thuật gốm sứ hiện đại, hình ảnh đại diện của Bạch Gian là một con cú mèo. Trịnh Dư An từng mua một cái gạt tàn từ chỗ y, tới giờ vẫn còn đang sử dụng.
Báo một tiếng cho An Đại xong, Trịnh Dư An một mình đi dạo quanh biệt thự.
Trong số tới đây quả thực có không ít người là phụ trách doanh nghiệp. Giới tài chính chỉ cần lặp lại một nửa là Trịnh Dư An chẳng gặp khó khăn gì trong việc xã giao, khách khí gọi nhau một tiếng ông chủ, giám đốc, danh thiếp mang theo tới cuối cũng không đủ dùng.
Trên quầy đồ ăn nhẹ có sâm-panh, An Đại lấy hai ly, chạm ly cùng Trịnh Dư An.
“Bên kia là mấy người bạn trong giới của Bạch Gian.” An Đại chỉa môi về phía cuối hành lang.
Trịnh Dư An phải lái xe nên không tính thật sự uống rượu. Anh hỏi: “Đều là người làm nghệ thuật à?”
An Đại: “Sao có thể, cũng có mấy ông chủ lớn. Bọn họ về cơ bản đều là bạn bè dẫn theo bạn bè, có mấy người em cũng không quen.”
Trịnh Dư An ban đầu không quá để ý, nhìn qua đó một lúc rồi lại chuyển tầm mắt. Bạch Gian hình như nói gì đó, cả nhóm người mới di chuyển. Bóng người xen kẽ đổi vị trí, Trịnh Dư An lại nhìn thêm mấy lượt.
An Đại quan sát sắc mặt của anh: “Có ai quen à?”
Trịnh Dư An chờ nhóm người đó khuất khỏi tầm mắt mới không quá dám chắc, nói: “Anh cũng không biết nữa.”
Bỗng không biết vì sao An Đại lại hỏi: “Gần đây anh bận lắm hả?”
Trịnh Dư An cười cười mà như thở dài: “Cũng có thể.”
Thứ Hai, từ sáng sớm Chương Tấn đã gọi điện qua. Giọng anh ta qua điện thoại không hề giảm độ, tiếng gào qua rất chân thực: “Tiểu Trịnh à, khi nào mới tới thế?”
Trịnh Dư An đang dọn đồ đạc, anh đẩy vai kẹp giữ điện thoại, cười đáp: “Chiều sẽ tới.”
Chương Tấn: “Trưa tới luôn đi. Đồ ở nhà ăn bên trụ sở bọn tôi không kém bên Ngân hàng đâu.”
Trịnh Dư An nghĩ thấy cũng không có vấn đề gì, bèn báo Tần Hán Quan một tiếng rồi dẫn Trần Lê đi trước.
Cũng nằm ở khu công nghiệp, trụ sở của WE GO đặt trong Khu công nghệ tiên phong ở Hồ Đông, có thể nói là được đầu tư rất nhiều vào việc xây dựng, gồm hai tòa Bắc – Nam, ở giữa là một cây cầu nối, trên đỉnh treo biển đèn nê-on chữ WE GO, đến đêm nhất định vô cùng bắt mắt.
Chương Tấn đích thân ra đón, lúc chờ thang máy lại đưa anh một điếu thuốc.
Trịnh Dư An nhận lấy nhưng không châm lửa. Anh tùy ý cầm điếu thuốc trong tay, vào thang máy.
“Qua phòng làm việc của tôi nhé?” Chương Tấn ngậm thuốc lá nói.
Trịnh Dư An gật đầu, anh quay qua dặn dò Trần Lê: “Cô đi tìm chị La tâm sự đi.”
Trần Lê cười đáp một tiếng “Dạ”. Chờ cô rời đi rồi, Trịnh Dư An mới châm điếu thuốc Chương Tấn đưa.
Chương Tấn: “Chờ lát gặp Yến Tổng bên tôi?”
Trịnh Dư An liếc anh ta một cái, kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay, cổ tay để bên má: “Không phải đã bàn là qua nhà ăn ăn cơm sao?”
Chương Tấn cười: “Cậu tưởng sẽ để cậu ăn ở nhà ăn công ty thật à, bọn tôi không có bủn xỉn tới vậy đâu.”
Trịnh Dư An cười cười, từ chối cho ý kiến. Anh ngồi nói chuyện với Chương Tấn chưa được bao lâu thì La Yên đã tới.
Người phụ nữ đầu bốn mươi, một đóa hoa nở không tàn. Trịnh Dư An luôn cảm thấy tám năm nay La Yên không hề có thay đổi lớn nào, chỉ có khuôn mặt được trang điểm càng thêm mỹ miều. Cô khách sáo hơn Chương Tấn, gọi Trịnh Dư An một tiếng “Tiểu Trịnh Tổng”.
Thực ra Trịnh Dư An cũng ba mươi rồi, gọi một chữ “tiểu” này cứ có chút cưa sừng làm nghé, nhưng trong phòng này ngoại trừ Trần Lê thì đa số cơ bản đều lớn hơn anh nửa con giáp, cũng không phải là không gọi vậy được.
Kết quả bốn người họ cuối cùng vẫn tới nhà ăn của WE GO, lời lúc trước Chương Tấn nói là bọn họ không bủn xỉn thì như bốn chữ “FLAG” viết hoa vả vào mặt anh ta.
(FLAG: “立flag” là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ một người bị chính hành động hoặc lời nói của mình vả mặt)
Ngược lại Trịnh Dư An còn phải an ủi anh ta: “Tôi thật sự không để ý chuyện ăn ở nhà ăn đâu.”
Lời này thật sự là xuất phát từ đáy lòng. Cho dù chỉ là nhà ăn nhân viên thì nhà ăn của WE GO cũng đạt chuẩn nhà hàng, thậm chí còn có nhân viên phục vụ gọi món, coi như cũng cứu vãn được thể diện của Chương Tấn.
Ngồi cùng bàn với nữ đồng nghiệp không hút thuốc nên Trịnh Dư An tất nhiên không phì phèo khói thuốc. Lúc anh ăn được nửa phát hiện có người từ trên tầng đi xuống, La Yên “a” một tiếng, hơi bất ngờ bảo: “Sếp Yến tới rồi sao.”
Trịnh Dư An ngẩng đầu, nhìn theo qua.
Yến Thư Vọng, 35 tuổi, độc thân.
Bên Tần Hán Quan còn có hai cái mác: tóc dài, người đẹp.
Mấy cái tên tuổi, tình trạng hôn nhân thực ra mắt thường không nhìn ra được, nhưng người đẹp và tóc dài thì dù thế nào cũng không sai.
Chỉ là một thoáng kinh hồng.
(Một thoáng kinh hồng: để nói lên, dù chỉ một thoáng nhìn, nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Chỉ một cái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng.)
Trịnh Dư An nhớ tới người đàn ông khiến anh phải đưa mắt nhìn thêm ở triển lãm gốm sứ hôm Chủ Nhật của Bạch Gian.
Không giống hôm nay, Yến Thư Vọng hôm đó tóc không buộc. Hắn để lộ vầng trán sáng bóng, đôi mày như được phác họa bởi nét bút thủy mặc, vẻ đẹp tinh xảo mà cho dù dùng từ ngữ nào để miêu tả cũng thành thô tục.
Lúc Yến Thư Vọng nhìn người khác, đuôi mắt hẹp dài sẽ khẽ cong lên, tựa như sợi lông vũ.
“Trùng hợp quá.” Chương Tấn gọi chào một tiếng, “Sếp Yến!”Ánh mắt Yến Thư Vọng chuyển qua đó, rơi xuống mặt Trịnh Dư An.