HỒ PHIẾN

Bạch Bích thấy cả người như chìm trong giấc mộng, không biết phải làm thế nào để đối mặt với một Dương Tô đã chẳng như xưa, chỉ có thể theo y đi vào trong trấn, đến quán cơm đã sớm ngày đổi chủ.

Dương Tô gọi một con gà, hai món ăn chay và một bình trà, một bên rót trà cho Bạch Bích, một bên cười nói liên miên.

Bà chủ dùng thức ăn để lâu nấu ăn cho người ta, khách nhân ăn xong bị đau bụng, báo lên quan phủ; quán cơm đổi chủ; phu tử cho y cùng đọc sách; thấy y hiếu học tiến bộ nhanh, lại nghĩ bản thân đã già, liền cho y dạy thử; Băng Ghế đi tới thành Nam làm ăn nhỏ, đến nay dường như lời lãi không tồi, năm kia lấy vợ rồi, năm trước mới có con trai….

Bạch Bích càng nghe càng mơ hồ, quá nhiều biến hóa khiến cho hắn không tài nào thích ứng nổi. Trong ấn tượng của hắn, tiểu trấn vẫn là tiểu trấn trước kia, vẫn còn là tiểu trấn có hắn cùng Dương Tô và Băng Ghế ngày ngày ra sông rửa bát.

Trong đầu rối rắm, Bạch Bích chỉ cảm thấy, đại ca này, không giống đại ca…

“Ta về đây!”

Bạch Bích không nhịn được nữa, đập bàn đứng lên, tạo ra âm thanh ầm đùng loảng xoảng.

Dương Tô ngẩn người rồi cười lên, cuối cùng không nói lời nào, chỉ gắp thức ăn vào bát Bạch Bích. Mãi sau y mới nói: “Ăn xong rồi hẵng đi.”

Bạch Bích lắc đầu, nhìn nụ cười xa lạ mà quen thuộc kia, trong lòng càng rối như tơ, hắn đi thẳng ra khỏi quán cơm, không hề quay đầu lại.

Dương Tô ngồi đó, vẫn cười tươi. Nhìn con gà nướng bóng mỡ trên bàn, y không khỏi buồn cười.

Mỗi khi nhớ thương nhóc quỷ ở bên mình một năm trời chỉ ăn màn thầu lạnh ngắt, y luôn luôn nghĩ, đợi tới một ngày nào đó, nhất định sẽ cho nhóc con ăn một bữa gà nướng thật ngon…Không nghĩ tới, lại là làm điều thừa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi