HỘ QUỐC CHIẾN THẦN

Lâm Vũ mỉm cười nói: “Đợi anh kiếm được tiền rồi thì trả cho tôi là được! Chuyện này không làm anh khó xử chứ?”

Lý Tứ Phúc vẫn im lặng, trong lòng vẫn đang đấu tranh.

Rất lâu sau, Lý Tứ Phúc cuối cùng cũng nở nụ cười: “Lời đã nói tới nước này u tôi còn từ chối nữa thì chẳng phải là làm giá hay sao! Tiêu Lâm, ly này, tôi mời anh! Cho tôi vay hai triệu, với thời hạn là một năm, tôi sẽ trả anh cả gốc lẫn lãi!”

Nói xong, Lý Tứ Phúc cúi đầu, thành thục nhấc ly rượu lên uống cạn.

Trong lòng anh ta hiểu rõ, cho dù mình từ chối, Lâm Vũ chắc chắn sẽ nghĩ các cách khác để giúp mình.

Mượn tiền làm ăn, không ai dám nói anh ta mặt dày, vô liêm sỉ!

Hơn nữa, chuyện thu mua phế liệu là chuyện anh ta rành nhất!

“Được!”

Lâm Vũ vỗ tay cười lớn, nhấc ly rượu uống cạn.


Gần ba giờ chiều, bọn họ mới rời khỏi nhà Lý Tứ Phúc.

Xe vừa lái đi, Lâm Vũ liện gọi một cuộc điện thoại.

“Điều tra toàn diện tình hình của các binh lính đã giải ngũ khỏi quân đội Sói của Bắc Cảnh, nếu có ai khó khăn thì dốc toàn lực giúp đỡ, tiền thì tôi chi! Nếu có kẻ nào dám sỉ nhục binh lính quân đội Sói, dùng luật pháp nghiêm trị!”

Sau khi bàn giao xong, Lâm Vũ tắt điện thoại, trong lòng không khỏi cảm khái.

Tình huống của đội trưởng cũ tuyệt đối không phải là trường hợp đặc biệt.

Chắc hẳn còn có không ít người cũng giống như vậy.

Chuyện của đội trưởng cũng cho hắn một lời nhắc nhở.

Những binh sĩ lập được công lao hiển hách sau khi giải ngũ không phải ai cũng sống tốt, chỉ là đều giữ lấy sự kiêu ngạo của mình, cho dù nghèo túng, cho

dù cùng đường, cũng không băng lòng cúi đầu tìm sự giúp đỡ.

Trước kia hắn không biết, bây giờ nếu đã biết rồi thì không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Nếu như ngó lơ không hỏi tới, thì sao có thể xứng đáng với những binh lính đã đổ máu xông pha chiến trường được?

“Tiểu Vũ, tìm chỗ nào ít người rồi đỗ xe lại.”

Khi Lâm Vũ còn đang cảm khái, thì phía sau truyền tới tiếng của Tuyên Vân Lam.

Lâm Vũ thắc mắc hỏi: “Mẹ, mẹ có chỗ nào không khỏe à?”

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


“Đừng hỏi nhiều vậy, làm theo lời mẹ nói.” Giọng điệu Tuyên Vân Lam không được tốt lắm.

Trong lòng Lâm Vũ càng thêm thắc mắc, nhưng cũng không gặng hỏi tiếp, suy nghĩ trong chốc lát rồi đỗ xe vào nơi ít người qua lại.

“Cởi áo ngoài ral” Xe vừa mới dừng, Tuyên Vân Lam liền run rẩy lên tiếng. Trong lòng Lâm Vũ run lên, trong nháy mắt liền hiểu ra ý của mẹ.

“Thôi mà.” Lâm Vũ cười xòa: “Khanh Nguyệt và Lâm Thiển còn ở đây mài! Ngại

lắm: “Mẹ bảo con cởi!” Tuyên Vân Lam quát.

Trong lòng Lâm Vũ thầm than khổ, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Thẩm Khanh Nguyệt.

“Đừng nhìn tôi!” Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu nói: “Tôi cũng muốn xem thử!” Lâm Vũ cạn lời nhìn cô.

Không từ chối được yêu cầu của mẹ, Lâm Vũ do dự lúc lâu rồi mới chậm chạp. cởi áo.

Thể hình hắn cân đối, cơ bắp rắn chắc, vừa nhìn là biết thuộc kiểu mặc áo thì trông gầy nhưng cởi áo là thấy cơ bắp.

Chỉ là, không ai thưởng thức thân hình hắn.

Ánh mắt của mẹ con Tuyên Vân Lam đều chú ý vào những vết sẹo chằng chịt trên người hắn.


Tuyên Vân Lam vươn tay khẽ chạm vào những vết sẹo đáng sợ trên người con trai, một tay run run che miệng, nước mắt trào ra.

Thẩm Khanh Nguyệt và Lâm Thiển cũng vậy, nước mắt lưng tròng.

Lâm Vũ hôm nay trông thì oai phong lắm, nhưng đây đều là dùng mạng để đổi lấy!

Tuyên Vân Lam không thể đếm được có bao nhiêu vết sẹo trên người con trai mình, nhưng trong lòng bà biết rõ, những vết sẹo này nếu như là ở trên người của người bình thường, thì người đó cho dù có mấy chục cái mạng thì chỉ e là cũng không đủ để chết!

“Những năm nay...rốt cuộc là con đã sống như thế nào vậy! Hu hu....”

Tuyên Vân Lam cuối cùng cũng không nén được tiếng khóc, nước mắt tuôn ra như suối.

“Không sao, đây đều là những vết thương ngoài da! Người trên chiến trường, có mấy ai lại không bị thương cơ chứ.”

Lâm Vũ cười khan: “Mẹ xem, không phải bây giờ con vẫn sống tốt hay sao?”

Tuyên Vân Lam không nói gì, chỉ phát ra tiếng khóc...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi