HỘ QUỐC CHIẾN THẦN

Mang theo rất nhiều thắc mắc trong lòng, Lâm Vũ quay trở lại Thẩm gia. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Nhìn thấy Lâm Vũ trở về, Tuyên Vân Lam vội vàng tiến lên hỏi.

"Chuyện nhỏ thôi." Lâm Vũ cười nói: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng chuyện gì cả, con sẽ xử lý."

Hắn không có ý định nói với mẹ và những người khác về những gì Lâm Đông Lai đã nói.

Trong những năm qua bọn họ đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, nên bọn họ không cần phải lo lắng về những chuyện rắc rối này.

Hắn chỉ muốn bọn họ sống không phải lo nghĩ thôi.

Hắn sẽ gánh chịu mọi giông bão thay cho bọn họ.

Thấy Lâm Vũ không chịu nói thêm, Tuyên Vân Lam cũng không hỏi nữa, nói: "Vừa rồi khi con đi ra ngoài, có người gửi thiệp mời, ông con và những người khác có chút do dự, con đi xem xeml"

"Được!"

Lâm Vũ gật đầu, nhanh chóng đi tới phòng khách.

Trong phòng khách, người của Thẩm gia đều có vẻ do dự, thấy hai mẹ con họ đi vào, Thẩm Vũ Nông vội vàng vẫy tay bảo họ ngồi bên cạnh.

Lâm Vũ ngồi xuống, cười hỏi: "Ai đưa thiệp mời tới? Trông mọi người rất khó xử?


“Con nhìn là biết.”

Thẩm Vũ Nông bất đắc dĩ cười một tiếng, đưa thiệp mời cho Lâm Vũ. Lâm Vũ nhìn thiệp mời, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.

Thiệp mời được gửi bởi Mạnh gia.

Mời mọi người trong Thẩm gia đến dự tiệc đính hôn của Mạnh Húc. Thời gian là vào trưa ngày mai.

"Việc đính hôn của Mạnh Húc có chút đột ngột!"

Lâm Vũ sờ sờ mũi nói: "Mạnh gia đang muốn dùng một cách khác để nói với con, Mạnh Húc sẽ không nhớ mong Khanh Nguyệt nữa sao?"

“Bọn họ còn dám nhớ mong sao!” Tuyên Vân Lam hừ lạnh một tiếng. Còn dám nhớ mong con dâu của bà ấy, chẳng lế còn ngại sống quá lâu sao?

Dù sao bà ấy cũng đã xác định Thẩm Khanh Nguyệt là con dâu của mình, dù là ai cũng đừng hòng cướp Thẩm Khanh Nguyệt khỏi tay con trai bà ấy!

Lâm Vũ mỉm cười liếc nhìn mẹ mình, sau đó trả lại thiệp mời cho Thẩm Vũ Nông: "Ông nội, ý ông thì sao?"

"Ông đâu có ý gì?"

Thẩm Vũ Nông cười khổ nói: “Ai có con mắt sáng suốt đều có thể thấy, tuy thiệp mời này là gửi đến Thẩm gia chúng ta, nhưng thật ra là gửi cho con, lão già Mạnh Chương Bình đúng là một con cáo già xảo trá, không tiện trực tiếp mời con, cho nên mới dùng phương pháp này, ông thì không sao, cứ theo ý của con đi!"


Người của Thẩm gia có đi hay không cũng không hề quan trọng đối với Mạnh gia.

Người họ thực sự muốn mời là Lâm Vũ, Mục Bắc Vương.

Lâm Vũ xuất hiện tại tiệc đính hôn của Mạnh Húc, dù không nói một lời cũng có thể mang lại lợi ích vô tận cho Mạnh gia.

Chỉ riêng chiêu trò Mục Bắc Vương tham dự tiệc đính hôn của Mạnh Húc cũng đủ khiến địa vị của Mạnh gia tăng cao.

Chính vì nhìn ra điều này, nên Thẩm gia mới do dự, không biết có nên đi hay không.

Nếu đi, thì không biết Lâm Vũ có ý gì, cũng không thể bắt Lâm Vũ nhất định phải đi.

Nhưng không đi cũng không tốt. Rốt cuộc, người ta cũng đã gửi thiệp mời tới.

“Con cũng không có ý gì cả!” Lâm Vũ xòe tay ra, cười nói: “Mạnh gia mời mọi người, nhưng bọn họ không mời con.”

"Hả?"

Thẩm Vũ Nông sửng sốt một chút, sau đó vỗ tay cười nói: "Tiểu Vũ, lời nói của con đã đánh thức người trong mộng!"

Lâm Vũ cười ha ha: "Mạnh gia ăn chúng ta một quân, chúng ta không thể đáp ứng mong muốn của họ, đúng không?"

“Đúng vậy!” Thẩm Vũ Nông gật đầu cười nói: “Vậy ngày mai ông sẽ dẫn người trong nhà đi tham gia, các con không cần đi, chúng ta không thể để tên cáo già đó đạt được mong muốn! Muốn dựa vào sức ảnh hưởng của con đâu có dễ dàng

như vậy!"

Tuyên Vân Lam suy nghĩ một chút, hỏi Lâm Vũ: "Nếu con không đi, Mạnh gia có thể bỏ mặc ông nội con và những người khác không?"

"Bọn họ không dám!" Giọng nói của Lâm Vũ và Thẩm Vũ Nông đồng thời vang lên.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi