HỘ QUỐC CHIẾN THẦN

Hả?

Khi lời nói của Lâm Vũ vừa dứt, không khí xung quanh đột nhiên trở nên yên Tĩnh.

Đừng nói là Tô Thanh Y, ngay cả mấy người Tuyên Vân Lam cũng ngơ ngác. Có phải Lâm Vũ đang bị choáng váng không?

Họ đến ăn cơm mà còn muốn người khác trả lại cho họ 10 triệu?

Sao hắn lại dám nghĩ tới điều này chứ?

Tuy nhiên, sau khi sửng sốt một lúc, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức phản ứng lại.

Cô hiểu ý của Lâm Vũ!

"ý của anh là hai bình rượu kia là giả?" Thẩm Khanh Nguyệt kinh ngạc nhìn Lâm Vũ.

Nếu tính theo tiêu chuẩn một giả bồi thường gấp ba thì sẽ phù hợp với số tiên hắn nói.

Lâm Vũ gật đầu cười nói: "Mặc dù là giả, nhưng cũng coi như khá tốt, chứng tỏ vẫn rất cẩn thận."


“Nói bậy!"

Tô Thanh Y phục hồi tinh thần, trừng mắt tức giận nhìn Lâm Vũ nói: "Không trả nổi thì cứ nói là không trả nổi, đừng ở đây lôi chuyện rượu giả ra nói! Nếu thật sự là rượu giả thì tại sao anh không nói ngay lúc uống? Bây giờ uống xong rồi mới nói, anh cho rằng Trân Tu Các của tôi là nơi có thể cho anh lừa gạt tống tiền sao?"

"Tôi nói rồi, nhìn cô tôi ăn không ngon." Lâm Vũ nhàn nhạt cười nói.

Tô Thanh Y càng tức giận hơn, lạnh lùng nhìn Lâm Vũ: "Hoặc là trả tiền! Hoặc là, các người ăn vào thế nào, tôi sẽ khiến cho các người nhổ ra y như vậy!"

Nói xong, Tô Thanh Y nháy mắt với người phục vụ. Người phục vụ hiểu ý, lập tức gọi bọn tay đấm của Trân Tu Các đến.

Chẳng mấy chốc, năm sáu tên tay đấm cao to tiến về phía bọn họ với vẻ mặt hung dữ.

Tô Thanh Y cười lạnh nhìn bốn người: "Hiện tại quỳ xuống xin tha đi, có lẽ tôi còn có thể tha cho các người!"

"Tốt nhất là cô nên quỳ xuống xin tha đi!"

Thẩm Khanh Nguyệt nhìn Tô Thanh Y với ánh mắt thương hại: “Một khi anh ấy tức giận, không ai có thể bảo vệ cô được đâu.”

"Bưồn cười!" Tô Thanh Y khinh thường, nói với vẻ đầy kiêu ngạo: "Ở Giang Bắc này, không có mấy người dám nói chuyện với tôi như vậy đâu!"


Thẩm Khanh Nguyệt vừa định nói tiếp thì một nhóm nhân viên công thương mặc đồng phục bước vào nhà hàng.

Vẻ mặt Tô Thanh Y hơi thay đổi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Cô ta đã đoán được chắc chắn là đám người Thẩm Khanh Nguyệt đã báo cáo chuyện này với người ở Sở công thương.

Nhưng trên mặt cô ta không có chút hoảng sợ nào, cô ta chỉ yên lặng đuổi bọn tay đấm ra ngoài, rồi bước nhẹ nhàng tiến lên chào đón.

“Đội trưởng Phương, cơn gió nào đã đưa các anh đến đây vậy?”

Trên mặt Tô Thanh Y lộ ra nụ cười quyến rũ: "Các anh tới ăn cơm hay tới làm việc?"

“Tô tiểu thư, chúng tôi không ăn nổi đồ ăn ở chỗ các cô đâu.” Phương Kiện khẽ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chúng tôi nhận được tố cáo là chỗ cô bán rượu giả, nên tới đây điều tra.”

"Đội trưởng Phương, anh đừng nói đùa với tôi nữa."

Tô Thanh Y không hề hoảng loạn, cười duyên nói: "Người khác không biết chỉ tiết về Trân Tu Các, chẳng lẽ các anh cũng không biết sao? Với thực lực của Tân gia, còn cần phải làm chuyện này sao?"

Nhiều người cho rằng ông chủ của Trân Tu Các là Lưu Thiên Hào.

Trên thực tế, Lưu Thiên Hào cũng chỉ là một người làm công.

Trân Tu Các thực chất là sản nghiệp của Tần gia, một trong năm gia tộc giàu có ở Giang Bắc.

Đưa Tần gia ra, cô ta không tin Phương Kiện sẽ không cho Tần gia chút mặt mũi!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi