HỘ QUỐC CHIẾN THẦN

Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Lâm Vũ đều đưa mẹ và em gái đi dạo chơi ở Giang Bắc.

Mấy ngày nay, Lâm Thiển dần dần trở nên vui vẻ, nương tựa vào người anh trai này nhiều hơn. Bây giờ, ngoài lúc ngủ ra, cô ấy muốn ở bên Lâm Vũ mọi lúc.

Điều này khiến mẹ Tuyên Vân Lam có chút ghen tị. Theo cách nói của bà ấy, Lâm Thiển là người không có lương tâm.

Bà ấy đã ở bên Lâm Thiển trong Vô Cốt Mộ suốt mười lăm năm, Lâm Vũ chỉ đưa đi chơi vài ngày mà cô ấy đã làm phản rồi.

9 giờ tối, mọi người đã ăn tối xong nhưng đèn trong Thẩm gia vẫn sáng rực.

Mọi người ngồi trò chuyện với nhau, một khung cảnh vô cùng vui vẻ.

Mặc dù Lâm Thiển chưa hoàn toàn mở lòng trước mặt người của Thẩm gia, nhưng khi nghe mọi người nói đến những chuyện mà mình có hứng thú, cô ấy vẫn sẽ đặt câu hỏi.

Đương nhiên, mọi người cũng trả lời câu hỏi của Lâm Thiển mà không hề do dự.

Đang lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì phía xa đột nhiên có đèn xe bật sáng. Bên ngoài cổng Thẩm gia vốn tối tắm bỗng trở nên sáng như ban ngày.

Đèn xe di chuyển từ xa đến gần, rõ ràng là đang hướng về phía Thẩm gia.


Mọi người đều trở nên im lặng và tò mò nhìn ra ngoài.

Lâm Vũ cưng chiều xoa đầu Lâm Thiển và nói nhẹ nhàng: "Ngoan, cùng mẹ về phòng xem TV đi. Ở đây anh có chút việc, lát nữa sẽ đến tìm em."

Hả?

Nghe Lâm Vũ nói vậy, mọi người đồng loạt cau mày. Mọi người đều biết sự cưng chiều của Lâm Vũ đối với Lâm Thiển.

Hắn đột nhiên bảo Lâm Thiển về phòng xem TV, rõ ràng là không muốn Lâm Thiển nhìn thấy thứ gì đó có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy!

Tuyên Vân Lam suy nghĩ một chút, chỉ ngón tay trắng xanh ra ngoài: Đến gây rắc rối cho con à?"

"Tám, chín phần là vậy." Lâm Vũ khẽ mỉm cười nói với mẹ: "Mẹ đưa Tiểu Thiểm về phòng trước đi! Con sẽ xử lý."

Tuyên Vân Lam suy nghĩ, lắc đầu nói: "Chúng ta sẽ ở đây xem."

“Hai người về phòng đi!” Lâm Vũ lại thúc giục: “Đừng khiến Tiểu Thiểm sợ hãi.”


Tuyên Vân Lam do dự một chút, một lần nữa từ chối: "Có một người anh trai như con, sớm muộn gì con bé cũng phải đối mặt với ngày này."

Lâm Thiển không hiểu cuộc trò chuyện giữa bọn họ, cô ấy chỉ nhìn Lâm Vũ bằng đôi mắt ngây thơ và đáng thương: "Anh, anh có thể cho em ở đây xem được không? Em muốn xem anh định làm gì."

Đối mặt với ánh mắt của Lâm Thiển, Lâm Vũ có chút sửng sốt. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng không đành lòng từ chối, gật đầu đồng ý.

Mẹ nói đúng, có một người anh trai như mình, sớm muộn gì con bé cũng phải đối mặt với những chuyện này. Nhưng cũng không nhất thiết phải làm tất cả trong một bước mà có thể từ từ từng bước một.

Tình hình của cô ấy hiện đã khá hơn sẽ không sợ đến mức xảy ra vấn đề lần nữa.

Thấy Lâm Vũ đồng ý, Lâm Thiển lập tức vui mừng hoan hô giống như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi mình yêu thích.

Lâm Vũ lại xoa đầu cô ấy, nở nụ cười cưng chiều.

Chẳng bao lâu, một đoàn xe dài dừng lại ngoài cổng Thẩm gia. Đoàn xe uốn lượn trải dài gần trăm mét.

Cửa chiếc xe đi đầu mở ra, Tân Mộ Vân được người nhà dìu bước xuống xe, sau đó, những cánh cửa khác cũng mở ra.

Những người đàn ông của Tân gia lần lượt bước xuống xe, bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Vũ Nông thấy vậy, mỉm cười đứng lên: "Tần lão ca, cơn gió nào đưa ông tới đây vậy?"

"Thẩm Vũ Nông, tôi không có tâm trạng nói đùa với ông! Tối nay tôi tới tìm Lâm Vũ, nếu như biết điều thì tránh sang một bên, đừng khiến tôi phải tìm cớ để làm loạn!"

Tân Mộ Vân lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Vũ Nông, cuối cùng ánh mắt dán chặt vào Lâm Vũ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi