HỘ QUỐC CHIẾN THẦN

Đối mặt với tiếng cười và sự nghi ngờ của mọi người, Lâm Vũ không hề bận tâm, vẻ mặt vô cùng thờ ơ.

Thẩm Khanh Nguyệt âm thầm nhìn Lâm Vũ, trong lòng thầm gật đầu.

Hắn luôn điềm đạm và bình tĩnh, dù có địa vị nhưng không ỷ thế hiếp người. Người đàn ông này quả thực khác biệt.

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lâm Vũ, lão phu nhân giơ tay ngăn cản mọi người, cười nửa miệng hỏi: "Lâm Vũ, cậu có biết tình hình hiện tại ở Giang Bắc không?"

"Nếu như không biết, tôi đã không tới." Lâm Vũ gật đầu cười nói.

"Tôi hỏi lại cậu một câu, lúc này cậu xúi giục Lạc gia tôi tranh giành vị trí gia tộc số một là có động cơ gì?"

Ánh mắt của lão phu nhân dần dần lộ ra sự sắc bén, giọng nói cũng dần lạnh lùng hơn.

Câu hỏi này, bà ấy không thể không hỏi!

Những người khác trong Lạc gia đều nhìn ra vấn đề, tại sao bà ấy lại không nhìn ra chứ?

Gia tộc số một? Sợ đó lại là một gia tộc huỷ diệt!

"Quả thực tôi có những suy nghĩ của riêng mình."


Lâm Vũ vẫn mỉm cười, nói: "Tôi không muốn Mạnh gia thống trị. Lão hồ ly Mạnh Chương Bình đó có âm mưu với tôi. Tôi không trách ông ta, nhưng cũng không thể để ông ta mãn nguyện."

Nếu để Mạnh Chương Bình mượn thế thành công thì hắn sẽ bị ông ta lợi dụng nhưng Mạnh Chương Bình vẫn đang âm mưu.

Hắn không bảo Tân gia đến gây rắc rối cho Thẩm gia, hoàn toàn là do Tần gia tự mình tìm đường chết.

Trong tình huống này, đương nhiên hắn cũng không thể trút giận lên Mạnh gia.

Khiến dự tính của Mạnh Chương Bình thất bại là đủ rồi! "Quả nhiên là cậu muốn kích động Lạc gia tôi tranh đấu với Mạnh gia?"

Trong mắt lão phu nhân chợt hiện lên một tia lạnh lùng: “Chúng ta chiến đấu một sống một còn, cậu sẽ nhân cơ hội để trở nên lớn mạnh, đúng không?”

"Bà nghĩ nhiều rồi!"

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Tôi muốn lớn mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể! Nhưng tôi không cần lớn mạnh."

“Thẩm gia cũng không c ần sao?”

Ánh mắt lão phu nhân nhìn về phía Thẩm Khanh Nguyệt.

"Hoàn toàn không cần!"

Cuối cùng Thẩm Khanh Nguyệt cũng mở miệng, cười nói: “Hiện tại, ba nhà Lâm, Triệu, Tần lần lượt bị tiêu diệt, chiếc bánh ngọt của Giang Bắc đã trở nên rất lớn, đương nhiên Thẩm gia tôi sẽ ăn miếng bánh này, nhưng cũng biết rõ rằng chúng tôi không thể ăn được toàn bội”

Thẩm gia có trở nên lớn mạnh hơn hay không quả thực cũng không có gì khác biệt. Chỉ cần Lâm Vũ không chết, Thẩm gia sẽ là vị vua ẩn hình của Giang Bắc!

Gia tộc số một, đối với Thẩm gia mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa.

“Thực sự tôi không biết nên nói các người là nghé non không biết sợ cọp hay là điếc không sợ súng nữa.”

Lão phu nhân lắc đầu cười nói: "Khẩu khí của các người lớn hơn rất nhiều so với đời ông bài"

"Có lẽ vậy."

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Lâm Vũ lắc đầu cười nhẹ, sau đó đứng lên nói: "Những gì cần nói chúng tôi đã nói hết rồi, có muốn trở thành gia tộc số một Giang Bắc hay không, các người hãy. tự cân nhắc. Nếu như không thì tôi sẽ để người khác làm! Chỉ cần Mạnh gia không ngồi lên chiếc ghế đó là được."

Nói xong Lâm Vũ cùng Thẩm Khanh Nguyệt đi ra ngoài.

Chủ động mang chuyện tốt đến tận cửa mà còn bị từ chối. Cũng không cần phải nói thêm gì nữa.

Chẳng lẽ còn muốn mình cầu xin Lạc gia ngồi lên vị trí đó?

"Đợi đã!"

Lão phu nhân ngăn cản bọn họ, cau mày hỏi: "Tôi muốn biết, nếu như thật sự có chuyện tốt như vậy, tại sao cậu lại tìm đến Lạc gia chúng tôi? Chẳng lẽ là niệm tình thế hệ trước sao?

"Bà sai rồi."

Lâm Vũ vẫn không dừng bước, trầm giọng nói: “Tôi đã tự tay hủy diệt ba đại gia tộc giàu có rồi, không muốn tiếp tục ra tay với Lạc gia nữa!”

Vừa dứt lời, Lâm Vũ đã dẫn Thẩm Khanh Nguyệt ra ngoài cửa.

Phía sau hắn, mọi người của Lạc gia nhìn nhau.

Ba gia tộc giàu có đã bị Lâm Vũ tiêu diệt?

Sao có thể như vậy được! Lâm Vũ không thể nào có nhiều lực lượng như vậy! "Mẹ, con chợt nghĩ đến một chuyện!"

Lúc này, Lạc Tiên Triều đột nhiên lên tiếng: "Mấy ngày trước, Mạnh Húc đính

hôn, Tần gia và Thẩm gia xảy ra mâu thuẫn, trước mặt rất nhiều quan khách, Mạnh Chương Bình không chút do dự đuổi Tần gia ra ngoài!"


"Ý của con là Mạnh gia mượn đao giết người?"

Lão phu nhân sửng sốt, trầm giọng hỏi: “Đây chính là âm mưu mà Lâm Vũ nói sao?”

"Đúng vậy!" Lạc Tiên Triều gật đầu: "Mẹ thấy đấy, mới có vài ngày, Tân gia đã bị tiêu diệt! Mạnh Chương Bình không nghe điện thoại của mẹ, có lẽ là cố ý! Có lẽ ông ta biết sức mạnh của Lâm Vũ, cố ý không nói cho chúng ta biết để chúng ta đắc tội với cậu ta! Đến lúc đó, nếu như Lạc gia ta lại bị tiêu diệt, Mạnh gia sẽ thống trị Giang Bắc!"

Nghe Lạc Tiên Triều nói vậy, mặt mọi người đều biến sắc.

Suy đoán của Lạc Tiên Triều không phải là không có lý.

Nếu không, sao Mạnh gia sao có thể vì Thẩm gia mà đắc tội với Tân gia?

"Mau lên! Mau đuổi theo!"

Lão phu nhân định thần lại và hét lớn lên.

Vừa hét vừa vội vàng chạy ra ngoài.

Nhưng khi họ chạy ra đến cửa, xe của Lâm Vũ đã đi mất rồi.

Lão phu nhân vỗ ngực lớn tiếng nói: "Mau chuẩn bị lễ hậu, đến Thẩm gia!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi