HỒ SƠ TÂM LÝ TỘI PHẠM - TỘI KHÔNG THỂ THA


Sắc mặt Hách Nhân lập tức chuyển từ bình thường sang đỏ, từ đỏ sang trắng, từ trắng sang xanh, vô cùng xuất sắc.
Điêu Thư Chân thu hồi sự chú ý, cảm giác trong lòng lâng lâng như uống rượu ngon, ngà ngà say rồi lại tắm mình trong cơn gió xuân dịu dàng, làn gió ấm áp cuốn theo mùi thơm của hoa cỏ.

Cô xé một tờ danh thiếp, viết số của mình lên nửa tờ rồi đưa luôn nửa tờ còn lại cùng với giấy bút cho cô nàng váy đỏ.
“Chị gấp về cho mèo trong nhà ăn, đi trước nhé.” Điêu Thư Chân cười xán lạn, “Ngày lành cảnh đẹp, có giai nhân làm bạn, đêm nay quả thật tuyệt vời.

Rất vui được biết em.”
Cô nàng cũng thuận thế viết ra số điện thoại của mình, đưa cho Điêu Thư Chân xong thì ánh mắt lại liếc sang Tống Ngọc Thành gần đó, cười như không cười.
Sau khi đối phương quay lưng bước đi, Điêu Thư Chân thấy trên cửa kính phản chiếu sắc mặt mình ửng đỏ, từ cổ lan đến tận sau tai, không khỏi cảm thấy lúng túng.

Cô cất số điện thoại của cô nàng vào túi rồi rời khỏi nhà hàng, trông như bối rối trốn biệt.
Điêu Thư Chân bước trên hành lang ngắm cảnh ven sông, lòng ngổn ngang trăm mối.

Cô ngẫm lại sự việc vừa diễn ra, thầm cảm thấy kinh ngạc vì phản ứng tâm lý của bản thân.
Sao mình lại né tránh khi cô nàng áo đỏ hôn lên nhỉ? Sai lầm cơ bản thế này chẳng khác nào một cô nàng xinh đẹp đã tắm rửa sạch sẽ, nằm sẵn trên giường, nháy mắt chờ mình qua nhưng mình lại sập cửa rồi chạy trối chết.
Chuyện này thật sự không phù hợp với tác phong trước giờ của mình chút nào, hẳn nên hôn đáp lại mới đúng.
Điêu Thư Chân rảo bước nhanh, suy nghĩ tràn lan, nỗi lòng khó nén, cuối cùng đành phải quy kết rằng cô không muốn để đồng nghiệp trong công việc là Tống Ngọc Thành nhìn thấy phương diện sinh hoạt cá nhân.

Điều đó uy hiếp đến cảm giác an toàn của cô.
Điêu Thư Chân lắc đầu, cảm thấy hơi buồn cười.

Cũng đâu phải Tống Ngọc Thành không rõ tính cô, thế nên thật sự không cần phải trốn.

Cơ mà lần sau có tán tỉnh nàng nào vẫn nên tránh Tống Ngọc Thành đi thì hơn.

Cô không muốn bại lộ dưới ánh nhìn lạnh lẽo kia.

Cảm giác ấy hệt như nhét một quả cầu tuyết vào áo giữa trời đông giá rét, bất luận bạn có ý định lãng mạn gì, tất cả đều tan thành sự xấu hổ bên dưới lớp áo.
Thời tiết mùa xuân thay đổi xoành xoạch.

Hôm nay là ngày đẹp, một vầng trăng khuyết treo trên đầu cành liễu giữa bầu trời trong như tẩy.
Đằng trước dần trở nên vắng vẻ.

Điêu Thư Chân dừng lại, chợt nhận ra mình đã đến hiện trường vụ án.


Thì ra trong lúc bất giác, cô đã đi từ bến tàu Hà Tây đến gần Cầu số 1 tự bao giờ, khoảng cách ước chừng năm cây số.
Gió nhẹ lướt qua vầng trán đẫm mồ hôi, mát lạnh, xoa dịu sự xao động không nên có.
Điêu Thư Chân lau đi mồ hôi trên mặt.

Mồ hôi chảy xuống dọc sống lưng.

Sau khi vận động, cơ thể trở nên ấm áp, vô cùng thoải mái.

Cô lười nhác bước về phía hiện trường vụ án.
Gió sông phả vào mặt, mang theo hơi ẩm và cái mùi tanh đặc trưng, cũng lướt qua phần cổ và cánh tay lộ bên ngoài của Điêu Thư Chân.

Từ sớm hôm nay, người dân trong thành phố đã biết nơi đây là hiện trường vụ án, tất cả không hẹn mà đồng loạt tránh xa.

Có tiếng loạt soạt đằng sau bụi cỏ lau cao bằng cả thân người, chắc là thằn lằn đang giật mình chạy trốn.

Bên trên, đám dơi chao liệng, vạch ra những đường cong kì quái.
Điêu Thư Chân hít sâu mấy hơi, lại từ từ thở ra, cố gắng khiến đầu óc trở nên rõ ràng, trống rỗng.
Cô nhắm mắt, rồi lại mở.

Trước mặt vẫn là bụi cỏ lau dập dìu, những tia sáng phản chiếu từ ánh đèn của Cầu số 1 vỡ tan thành vô vàn mảnh li ti dưới cơn gió nhẹ.

Thứ mà xoang mũi ngửi thấy vẫn là mùi gió sông tươi mới và ẩm ướt, hoàn toàn không có cái mùi chết chóc tuyệt vọng từng xuất hiện lúc ban ngày.
Điêu Thư Chân bước lên bậc thang bằng đá phiến, chậm rãi tiến gần đến chỗ nước.

Hôm nay trời trong nên mực nước trên sông thấp hơn kha khá, rút xuống chừng nửa thước.

Điêu Thư Chân cau mày, bước từng bước lên những cục đá nhô trên mặt bùn để không bị lún chân.

Đã nhìn đến vết đánh dấu bằng phấn trắng đằng trước, đó là nơi cụ bà bị chôn.

Thi thể đã được chuyển đi, cái hố còn lại nơi đó trông càng thêm phần ghê rợn.
Điêu Thư Chân chau mày như lưỡng lự trong giây lát, còn dùng chân thử chiều sâu và độ ẩm của bùn đất trong hố.


Sau đó, như đã hạ quyết tâm, cô trải áo khoác bên ngoài rồi từ từ nằm xuống.
Góc nhìn thay đổi.
Bầu trời thấp như thế, đám mây đen kịt ép xuống tựa khối chì.

Đằng xa, chiếc Cầu số 1 như tấm bia bị sụp, đè trên người Điêu Thư Chân.

Đường dây điện cao thế chằn chịt đan xen hệt tấm lưới đánh cá.

Điêu Thư Chân chợt nhớ đến một tin đồn trong dân gian, rằng nếu cột lưới đánh cá vào xác người chết bất đắc kì tử thì oan hồn sẽ bị trói buộc, không thể đi tìm hung thủ báo thù.

Mùi tanh hôi trong hố xộc vào khứu giác Điêu Thư Chân, cái rét lạnh thấm sâu tận xương cốt.
Tuy thường hay trở lại hiện trường vụ án một mình nhưng sự thật rằng nơi này có một người bị chôn sống vẫn khiến lông tơ cả người cô dựng ngược, da đầu tê căng.

Cô miễn cưỡng điều chỉnh tâm trạng, hạ thấp tâm thức của bản thân, khiến mình trở nên nhạy cảm, yếu ớt, cẩn thận bắt giữ dấu vết có thể còn sót lại tại hiện trường.
Căm thù tận xương.

Sát khí lạnh lẽo.

Vui sướng.

Như thể khạc ra được cục máu mắc ngay cổ họng đã bao năm, đặc mùi tanh ngọt.

Lửa giận đang sục sôi.

Ngọn lửa căm hận ấy gần như thiêu rụi linh hồn trong sạch, tàn tro tan biến.

Từ trên cao, hắn nhìn xuống gương mặt nức nở giàn giụa của cụ già, sau đó vung cái xẻng chết chóc.
Không, không đúng.

Là ả, không phải hắn!
Ả ta ngồi xuống, mỉm cười nhìn sinh mệnh của cụ già dần dần tan biến.
Như con cá sống nằm trên thớt, dù đã bị mổ bụng nhưng cơ vẫn cứ co rút, giãy giụa, nhảy từ trên thớt xuống mặt đất.


Run rẩy, vùng vẫy, cuối cùng vẫn thành canh cá sôi sục trong nồi.
Hưởng thụ.

Sự hưởng thụ không gì sánh nổi.

Hoàn mỹ khiến người ta say lòng.
Cái chết chẳng có gì để mà chiêm ngưỡng, bất luận là vết hoen tử thi, khớp xương cứng đờ, giác mạc đục ngầu, đồng tử giãn, lớp da bị tan hóa hay là đám giòi trắng hếu lúc nhúc.

Tuy nhiên, cướp đi sinh mạng của người khác, quá trình khiến một thứ đang sống sờ sờ chết đi, cái hành vi như thể trộm được quyền lực của thần linh ấy mới khiến người ta say mê điên đảo.
Khi lấp xẻng đất cuối cùng, ả ta như đã chôn vùi luôn con người từng chênh vênh, do dự của mình bên dưới hố sâu.

Đôi mắt đen kia rực cháy ngọn lửa của thú hoang, cuối cùng bùng lên thành biển lửa lan tràn.
Biển lửa lan tràn.

Như trong một cảnh trong phim tận thế, cây Cầu số 1 đằng xa bị thiêu đốt đến biến dạng trong ngọn lửa cực nóng, sập từ giữa hệt một thanh chocolate bị hòa tan.

Cốt thép đổ sụp, gạch đá rào rạt trút xuống.

Một bóng người trắng muốt rơi từ trên cầu, tư thế tuyệt mỹ tưởng như đang bay lên không trung.
Nước ồ ạt tràn vào hố.

Điêu Thư Chân đột ngột tỉnh lại.

Phía đùi phải truyền đến cảm giác đau chói và tê mỏi, không thể cử động, hoặc có thể là sự chèn ép cơ thể vừa rồi cùng với nhiệt độ thấp dưới hố đã khiến nó bị chuột rút đúng vào lúc này.
Cô vùng vẫy, toan ngoi lên khỏi hố.

Nước bùn dưới đáy như vô số những bàn tay khiến cô dính chặt xuống mặt đất.

Hệt một con ruồi xúi quẩy bị dính trên miếng keo bắt ruồi.

Trong cơn hoảng loạn, Điêu Thư Chân muốn chống tay trái đỡ lấy người, lại vô tình huơ trúng một cục đá bén nhọn trong hố.

Tiếng vải bị xé rách nghe sao vang dội ghê người.

Cơn đau xuyên tim khiến tinh thần cô yếu đi.

Thủy triều không ngừng dập sang hai bên bờ ồ ạt tràn vào hố, bùn đất xối cả lên người cô.
Điêu Thư Chân vừa mở miệng đã bị sặc bởi mấy hớp nước đục ngầu, hôi tanh.


Cô buồn nôn mấy bận, bên tai là tiếng cơn sóng triều tiếp sau đó đang gào thét ập đến.
Chẳng lẽ… cứ thế mà chết đi? Không chết vì bị giết bởi sát thủ liên hoàn hung ác cùng cực, không chết do rơi vào bẫy rập mà kẻ lừa đảo với lời ngon tiếng ngọt đã tỉ mỉ dựng nên mà lại chết trong một chuyện ngoài ý muốn cỏn con thế này? Chết như một con chuột lầm lũi không kịp chạy ra khỏi cống ngầm khi cơn lũ ập đến?
Lúc bị chôn sống, phải chăng Tôn Phượng Đệ cũng có cảm giác này?
Những hình ảnh hiện ra trước mắt như đèn kéo quân: Mẹ bưng đến hai ly sữa giống hệt nhau, ép hỏi cô khi ấy còn bé; đôi mắt đỏ ngầu long sòng sọc của cha, gầm gừ hệt một con thú hoang; thầy với đôi đồng tử dần giãn, tay chân lạnh toát, dặn cô đừng lãng phí thiên phú độc nhất vô nhị; bộ dáng trịnh trọng mà lạnh nhạt của Tống Ngọc Thành khi nghiêm túc từ chối Hách Nhân,…
Tống Ngọc Thành!
Một lực kéo khổng lồ nắm cổ áo Điêu Thư Chân lôi lên khỏi mặt nước.

Không khí trong lành ồ ạt trút vào phổi.

Cô dốc hết sức hít lấy dưỡng khí, run rẩy một lúc mới miễn cưỡng dịu đi sự sợ hãi khắc vào tận xương kia.
Tống Ngọc Thành cũng nhảy xuống hố, mặt nước ngập chưa qua cẳng chân.

Chiếc đầm màu xanh đen bị vấy bẩn đục ngầu.

Điêu Thư Chân chật vật ngồi dưới nước, chân trượt mấy cái mới gắng gượng đứng dậy.
Sắc mặt Tống Ngọc Thành âm trầm như có thể vắt ra nước.

Điêu Thư Chân rụt cổ, cúi đầu, tự dưng có cảm giác chột dạ như vừa phạm sai lầm.
“Chị bị thương à?” Mùi máu tươi thoảng trong không khí thu hút sự chú ý của Tống Ngọc Thành.

Cô chau mày, sắc mặt càng kém.
“Không sao, không sao.

Bất cẩn bị cục đá cắt qua, rách da tí thôi.” Điêu Thư Chân luôn miệng thanh minh, “Đừng mắc công.”
Tống Ngọc Thành chẳng màng đến những thứ bẩn thỉu như vừa được đào ra từ đống bùn trên người Điêu Thư Chân, vẫn kéo tay đối phương kiểm tra kỹ lưỡng.

Một vết thương vắt ngang bàn tay, từ nhóm cơ mô út phía bên kéo dài tới nhóm cơ mô cái bên kia, ước chừng năm sáu centimet, máu đỏ tươi vẫn không ngừng rỉ ra.
“Không được, cần phải vào bệnh viện khâu lại.” Cơ mặt Tống Ngọc Thành càng căng chặt.

Cô cả giận nói: “Nếu bị nhiễm trùng rồi dẫn đến nhiễm trùng máu thì hỏng bét.

Không biết đất và nước bên ngoài có bao nhiêu vi khuẩn, kí sinh trùng nữa.”
“À, à.” Điêu Thư Chân lí nhí đáp.

Cô dời mắt, biểu hiện rõ sự chột dạ cùng áy náy.

Đam Mỹ Hài.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi