HỘ TÂM

Dọc đường đi vội không phân nổi phương hướng, mãi đến khi Nhạn Hồi cả thấy vả người trống rỗng, ngay cả ngự kiếm cũng bắt đầu chao đảo sắp ngã thì nàng mới không thể không dừng lại.

Nhưng lúc này nàng đã không còn sức để đáp xuống đất vững vàng được nữa: “Tự bảo vệ đầu mình!” Nàng kêu lên, rồi không hề giảm tốc độ lấy một chút lao vào bụi cây.

Sau khi không biết quật gãy bao nhiêu nhánh cây, hai người mới bị một gốc cây đại thụ cản lại, sau đó cả hai lăn từ trên cây xuống từng tầng một.

Thiên Diệu nặng hơn một chút, “bịch” một tiếng ngã lăn xuống đất, hắn còn chưa kịp bò dậy, Nhạn Hồi lại “bịch” một tiếng ngã phịch lên bụng Thiên Diệu, đẩy hắn nằm xuống đất lần nữa.

Thanh kiếm cướp được của yêu quái thì “phập” một tiếng, cắm xuống khoảng đất bên cạnh hai người.

Chim chóc trong rừng bị dọa bay về phía chân trời, các loại động vật trong rừng cũng kêu lên liên tiếp không dứt bên tai.

Trong tiếng kêu hoảng loạn của động vật, Nhạn Hồi nằm xoài trên người Thiên Diệu bật cười. Nàng cười như rất vui vẻ, lăn khỏi người Thiên Diệu, nằm dưới đất hẵng còn cười.

Lúc này trời đã gần sáng, chân trời đã có ánh sáng khẽ khàng xua tan màn đêm.

Thấy trời sắp sáng, tiếng động vật trong rừng chậm chạp lắng xuống, tiếng cười của Nhạn Hồi cũng chầm chậm tắt đi.

Nàng nhìn trời, mãi lâu sau vẫn không nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là Thiên Diệu chủ động phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Chẳng phải cô muốn đánh ngất ta giao ra để tranh công giữ mạng sao?”

“Lẽ ra ta nên giao nộp huynh.” Câu này của Nhạn Hồi vừa lạnh lùng vừa trầm thấp, không giống như đang nói đùa.

Thiên Diệu quay đầu nhìn sườn mặt của nàng. Nhạn Hồi không để mặc hắn nhìn mà ngồi dậy, ôm gối, bóp bắp chân vẫn còn móc sắt dính ở đó, nàng cắn răng, định rút thẳng móc sắt ra.

Thấy động tác của nàng, Thiên Diệu nhướn mày, lập tức xoay người ngồi dậy: “Không được.” Hắn gỡ bàn tay đang nắm móc sắt của Nhạn Hồi ra, “Móc này có gai ngược, cô muốn kéo cả thịt ra luôn sao?”

Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn hắn: “Người hào phóng mà lại để ý những tiểu tiết này sao, vừa rồi chẳng phải còn bảo ta chặt chân sao?”

“Biết cô sẽ không chặt.” Thiên Diệu liếc nàng, đứng dậy nhặt thanh kiếm rơi bên cạnh, “Nằm xuống, ta lấy ra giúp cô.”

Trong những chuyện này, Nhạn Hồi cũng rất là dứt khoát, nàng nằm thẳng rạp xuống đất chứ cũng không nhìn Thiên Diệu, để mặc cho hắn khươ kiếm lên bắp chân mình.

Xé ống quần Nhạn Hồi ra, Thiên Diệu thấy nơi bị móc sắt cắm vào đã máu thịt lẫn lộn, hắn đảo mắt, nhìn Nhạn Hồi đang nằm sấp dưới đất, nàng không hề quay đầu, để mặc hắn muốn gì thì làm, hắn cụp mắt, ra tay rất nhẹ.

Thật ra thì cũng có áy náy.

Cô nương này không hề nợ hắn điều gì, chuyện hai mươi năm trước vốn không liên quan đến nàng. Nhưng chỉ đơn giản là vì nàng xuất hiện nên hắn mới bám lấy nàng, mấy lần kéo nàng vào chỗ nguy hiểm. Làm những chuyện như vậy, hắn cũng rất áy náy.

Có điều sự áy náy này không đủ dao động quyết tâm của hắn, không đủ để hắn buông “ích kỷ” của mình, hắn cũng chỉ muốn thoát khỏi cảnh sống tạm bợ chật vật này.

Vì thế cho dù Nhạn Hồi đau, hắn cũng chỉ đành lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn, cho dù Nhạn Hồi bị thương, hắn cũng không thể buông tay để nàng đi.

Bởi lẽ trong cõi đời chìm nổi này, hắn cũng chỉ là…

Một kẻ hèn mọn đang giãy dụa sống tạm bợ.

Thân kiếm nhẹ đâm xuống, khéo léo móc lên, chỉ nghe Nhạn Hồi nhịn đau kêu một tiếng, móc sắt kia đã được Thiên Diệu gỡ ra.

Nhạn Hồi quay đầu nhìn, Thiên Diệu ném móc sắt còn dính máu sang một bên nói: “Miệng vết thương không sâu, cũng không tổn thương đến gân cốt, không có gì trở ngại.” Hắn lui sang bên cạnh, muốn hái lá cây lau tay.

Nhưng Nhạn Hồi lại kêu lên: “Đứng lại.”

Thiên Diệu quay đầu nhìn nàng, Nhạn Hồi nhích đến cạnh Thiên Diệu, sau đó xé tà áo hắn, xé lấy một miếng vải băng bắp chân mình lại.

Chân mày Thiên Diệu khẽ động: “Cô không nói nổi một tiếng đã xé áo người ta vậy à?”

“Những chuyện huynh chẳng nói gì đã làm với ta còn nhiều hơn.” Nhạn Hồi ngẩng đầu ghét bỏ liếc hắn, “Ta cũng đã dạy huynh như vậy bao giờ đâu.”

Quả thực là vậy.

Thiên Diệu liền không lên tiếng nữa, quay người hái mấy lá cây, lại hái thêm mấy quả rừng, quay về đưa cho Nhạn Hồi: “Phải đi thêm một đoạn nữa, đến gần thành trấn thì đám yêu quái kia sẽ không ngông cuồng như vậy nữa rồi.”

Nhạn Hồi đón lấy quả cây, nhanh chóng ăn hết một trái: “Ờ, đi thôi.”

Nàng chống người dậy, khập khiễng đi hai bước. Nhưng thấy bên cạnh không có ai đi theo, Nhạn Hồi quay đầu nhìn lại, Thiên Diệu chỉ đứng sau lưng nhìn nàng: “Thuật ngự kiếm đâu?”

Nhạn Hồi liếc xéo hắn: “Nếu còn ngự kiếm được thì sao chúng ta lại té xuống đây, huynh nghĩ ta không muốn đến thẳng thành trấn luôn sao.” Nhạn Hồi vừa đi vừa nói, “Nội tức tiêu hao hết rồi, phải tìm một nơi gần thành trấn nghỉ ngơi đã, điều dưỡng nội tức trước mới tính.”

Thiên Diệu sau lưng bước dài tới phía trước, Nhạn Hồi cũng không để ý, nhưng lại thấy Thiên Diệu sải bước tới trước người nàng, chắn đường nàng, sau đó xoay lưng về phía nàng cúi người xuống: “Lên đây.”

Nhạn Hồi hơi ngây người.

Thiên Diệu nghiêng đầu nhìn nàng: “Cô cứ đi cà nhắc như vậy thì đến sáng mai cũng không đi được mấy dặm đường đâu. Lên đi.”

Nhạn Hồi cân nhắc một chút, cảm thấy hắn nói cũng có lý, hơn nữa hắn còn chủ động yêu cầu cõng nàng, có lợi thì sao không làm. Nhạn Hồi lập tức nhảy lên lưng Thiên Diệu: “Nếu huynh dám làm ta ngã thì ta sẽ nổi giận đấy nhé.”

Thiên Diệu chẳng buồn để ý đến mấy lời vo ve bên tai, chỉ cõng nàng đi về phía trước.

Vai Thiên Diệu hẵng còn chưa đủ dày rộng, nhưng chẳng biết tại sao Nhạn Hồi nằm sấp trên đó vẫn cảm thấy an tâm, có lẽ hắn đi đường trầm ổn, mỗi bước đều vững vàng, nếu hắn chỉ là một thiếu niên bình thường, nếu hắn lớn thêm vài tuổi nữa, chắc hẳn sẽ là một người đàn ông đáng tin cậy về mặt ý nghĩa truyền thống…

Nhạn Hồi gác đầu lên vai Thiên Diệu, đôi mắt dần chớp muốn nhắm lại theo tần suất bước chân của hắn.

Lúc này Thiên Diệu vừa lên một đỉnh núi, trời vừa hửng sáng, Nhạn Hồi nửa mơ nửa tỉnh, chợt hoảng hốt như trở lại khung cảnh Lăng Tiêu mang nàng về núi Thần Tinh năm đó

Nàng cũng đi suốt một đêm thế này, buồn ngủ đến mức bước đi cũng xiêu vẹo, nhưng nàng sợ làm lỡ hành trình của sư phụ, không dám than mệt, không dám nói buồn ngủ, nàng cố gắng mở to mắt theo sau Lăng Tiêu, đi đến khi chung quanh tối sầm xuống.

Đến khi nàng tỉnh nàng, nàng đang nằm trên lưng Lăng Tiêu y như thế này, nhìn thấy cửa lớn của núi Thần Tinh mở ra trước mắt mình, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu ra sau cửa núi, vầng sáng chói mắt, chiếu rọi tất cả đình đài lầu các của núi Thần Tinh như tiên cảnh trong tranh vẽ.

Nàng bất giác kinh ngạc kêu lên, tiếng kêu truyền vào tai Lăng Tiêu, Lăng Tiêu khẽ nghiêng đầu, giọng vui vẻ nói bên tai nàng: “Nhạn Hồi, từ nay về sau đây cũng sẽ là nhà con.”

Giọng điệu của Lăng Tiêu lúc đó là sự dịu dàng mà cả đời này nàng không bao giờ quên.

Khi đó Nhạn Hồi cảm thấy nàng thật sự là đứa trẻ may mắn nhất thế gian này…

Nhưng bây giờ, Nhạn Hồi bất giác sờ cổ mình, ở đó chẳng có gì cả ngoài hồi ức, ngọn núi kia chẳng để lại gì cho nàng nữa.

Thiên Diệu đi mãi không ngừng nghỉ đến trưa, cuối cùng nhìn thấy một con đường lớn, tuy trên đường không có người, nhưng hẵng còn có vết bánh xe để lại, hẳn là nơi đây đã cách thành trấn không còn xa nữa.

Thiên Diệu vốn định đánh thức Nhạn Hồi, nhưng nghe tiếng nàng đang hít, hắn thoáng im lặng rồi tiếp tục yên lặng lên đường, chớp mắt đã thấy một ngôi miếu hoang bên đường, Thiên Diệu liền đưa Nhạn Hồi vào miếu hoang, đặt nàng xuống, sau đó quay người đi về phía khu rừng ngoài miếu hái mấy quả dại chống đói.

Đến khi hắn quay lại, Nhạn Hồi vẫn nằm đó chưa tỉnh, Thiên Diệu vốn nghĩ đêm qua nàng quá mệt nên vẫn ngủ mê man, nhưng ngồi bên cạnh nàng một chốc, Thiên Diệu mới cảm thấy có điều không đúng.

Nhạn Hồi hít thở rất nhanh, trán toát mồ hôi lạnh, tuy mắt nhắm nghiền nhưng có thể nhìn thấy đồng tử của nàng đang chuyển động nhanh chóng.

Thiên Diệu chau mày: “Nhạn Hồi?”

Nhạn Hồi không tỉnh, nhưng đồng tử càng đảo nhanh hơn.

Thiên Diệu suy nghĩ rồi đưa tay lay nàng: “Tỉnh lại đi.”

Cái lay này như một đao đâm vào Nhạn Hồi, nàng mở bừng mắt, dịch người ngồi dậy, há miệng thở dốc, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu. Nàng ôm ngực, hoảng hốt bất định chùi mồ hôi.

Thiên Diệu vẫn nhìn nàng chằm chằm, thấy thế thì nghi hoặc nói: “Gặp ác mộng sao?”

Nhạn Hồi lắc đầu, lại thở một lúc nữa mới thoáng dịu xuống: “Bị bóng đè thôi.”

Nghe thấy hai chữ này, Thiên Diệu cảm thấy rất mới lạ: “Bị bóng đè?”

“Chuyện thường xảy ra thôi, quen rồi là được.” Tuy nàng nói vậy nhưng trong lòng vẫn rất bồn chồn. Từ sau khi Lăng Tiêu ban bùa cho nàng, nàng rất ít khi nhìn thấy ma quỷ, cũng rất ít khi bị bóng đè, bây giờ là ban ngày ban mặt mà nàng lại bị như thế, xem ra đây không phải là cô hồn dã quỷ dễ đuổi đi rồi…

Nhạn Hồi gãi đầu, cảm thấy hơi đau đầu.

Gần đây không biết phạm phải Thái Tuế hay làm sao, những chuyện phiền phức cứ nối đuôi nhau tìm đến…

“Cô là người tu đạo, nhưng sao đến giờ vẫn bị tà ma bám lấy như vậy?”

Nhạn Hồi vừa lau mồ hôi lạnh vừa nói: “Sao ta biết được, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ rồi, lại còn rất dễ bị chúng quấn lấy, sau đó tu tiên cũng không chữa được tật này…”

Nói xong, Nhạn Hồi bỗng ôm ngực mình, lặng đi một chốc rồi mới ngẩng đầu nhìn Thiên Diệu: “Trước đây huynh nói vảy hộ tâm của huynh đã đâm vào tim ta nên mới giúp ta sống được đến giờ phải không?”

Thiên Diệu gật đầu.

“Tim ta khuyết tật bẩm sinh… Không có vảy hộ tâm của huynh thì ta không sống quá được mười ngày… Vì huynh nên ta mới sống được, tức là mạng này của ta vốn phải biến mất từ lâu, ta vốn dĩ là… một người chết…” Nhạn Hồi thất thần nỉ non, “Chẳng trách chẳng trách, chẳng trách lại như vậy…”

Không phải nàng có thiên phú dị bẩm mà vốn dĩ nàng cũng là đồng loại của chúng!

Vảy hộ tâm này đã biến nàng thành nửa người nửa quỷ…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi