HỘ TÂM

Bóng tối dần tan, trời tờ mờ sáng, Thiên Diệu chầm chậm mở mắt.

Xa xa có tiếng chim hót truyền vào tai, tươi mới như có thể gột rửa một đêm tối tăm nặng nề. Trên mặt truyền tới cảm giác nhột nhạt, Thiên Diệu đưa tay hất nhẹ đi, nhưng lại bắt được một lọn tóc đen.

Hắn ngẩng lên nhìn, vừa khéo thấy được chiếc cằm sáng bóng của Nhạn Hồi. Nắng sớm mai mang theo hơi ấm rắc ánh vàng lên mặt nàng, khiến cả người Nhạn Hồi tỏa ra cảm giác ấm áp bình yên.

Nàng tựa đầu vào gốc cây, đầu hơi ngửa ra phía sau, miệng khẽ mở, hơi thở đều đặn, chứng minh nàng đang ngủ say. Thiên Diệu ngây người ngồi dậy, hắn nhìn quanh, phát hiện mình đã gối lên chân nàng ngủ một đêm rồi.

Hắn nhổm người dậy khiến Nhạn Hồi giật mình, nàng chộp tay vào không trung, vô thức kéo bàn tay hắn lại, “Sao vậy? Lại đau nữa hả?”

Thiên Diệu nhìn tay Nhạn Hồi rồi lại ngẩng đầu lẳng lặng nhìn nàng.

Nhạn Hồi mơ màng thêm một lúc nữa mới sực tỉnh, “Trời sáng rồi à?” Nàng dụi mắt, “Cuối cùng cũng qua rồi.” nàng vươn vai muốn đứng dậy, nhưng vừa cử động chân nàng liền hự một tiếng, tiếp đó ôm chân không nói gì. Thiên Diệu thấy vậy thì lặng lẽ khom lưng, “Lên đi.”

Nhạn Hồi nhìn bờ vai rộng của hắn thoáng ngây người, nhưng cũng không khách sáo, trèo lên lưng hắn. Lúc Nhạn Hồi vòng qua ôm cổ Thiên Diệu, hắn vô tình nhìn thấy vết máu khô trên cổ tay nàng, ngoài ra còn có vết thương do Nhạn Hồi tự cắn lung tung.

Cổ họng hắn nghẹn lại, không nói nên lời…

Thiên Diệu cõng Nhạn Hồi cất bước chậm rãi quay về.

Nhạn Hồi nằm tựa trên bờ vai đã trở nên dày rộng của hắn, bất giác thất thần nói: “Hôm qua là Trung thu…” Lời đã mở nhưng nàng vẫn đang suy nghĩ phải nói thế nào mới không chạm vào vết thương của Thiên Diệu, nhưng hắn đã tiếp lời nàng…

“Sợ à?”

“Không.” Nhạn Hồi nói, “Có điều… ngày này năm nào ngươi cũng như vậy hết sao?”

“Trước đó càng khó coi hơn.”

Nhạn Hồi nghe vậy chợt như nấc nghẹn, nàng im lặng thật lâu, sau đó xoa đầu Thiên Diệu, nói như dỗ dành: “Sẽ ổn thôi, chờ tìm được tim rồng là sẽ tốt. Nhanh lắm.”

Nàng đưa tay nhẹ vuốt đầu hắn, dịu dàng ấm áp hơn bất kỳ ngọn gió xuân nào thổi vào hắn trong ngàn năm nay.

Hắn cúi đầu, ánh mắt mềm như làn nước trước sự an ủi vốn chẳng giống ai của nàng.

Tuy trời đã vào thu nhưng trong lòng không hề lạnh giá.

Lúc Thiên Diệu cõng Nhạn Hồi đi tới trước phủ Chúc Ly, vừa khéo gặp Chúc Ly mặc y phục trang trọng hơn thường ngày rất nhiều. Thấy cảnh này, Chúc Ly vốn đang vội vã đi ra ngoài lập tức dừng bước: “Chuyện gì vậy?” Nó hỏi, “Lễ tế Trung thu không thấy bóng dáng hai người, bây giờ mới được cõng về? Nhạn Hồi, cô bị thương có nặng không?”

Nhạn Hồi mặt không đổi sắc nói dối: “Tối qua tĩnh tọa lâu quá nên tê chân.”

Nghe Nhạn Hồi trả lời như vậy, vẻ mặt Thiên Diệu loáng cái cứng đờ, vành tai bất giác nóng bừng. Hắn ho nhẹ, đưa mắt nhìn Chúc Ly, chủ động hỏi một cách hiếm thấy: “Sao ngươi lại ăn mặc như vậy?”

Nhạn Hồi cũng quan sát nó từ trên xuống dưới: “Tộc Cửu Vĩ Hồ của các ngươi cũng học người phàm bắt đầu thượng triều sao?”

“Thanh Khâu làm gì có thượng triều.” Chúc Ly liếc nàng, “Hôm nay Hoàng tỷ của ta về Thanh Khâu, bọn ta phải đi gặp tỷ ấy.”

Nhạn Hồi nhướn mày: “Hoàng tỷ ngươi à?”

“Con gái của Đại hoàng thúc ta, mấy năm nay vẫn ở Trung Nguyên, Đúng rồi, tối nay Vương cung có yến tiệc…” Nó đnag nói thì từ xa truyền tới tiếng còi hiệu, lão bộc sau lưng giục: “Tiểu tổ tông, sắp trễ rồi đó!”

“Biết rồi.” Chúc Ly nói: “Ta đi trước đây. Tiệc tối nay nhớ đến nhé!” Nói xong còn chưa kịp nhìn hai người thêm một lần, đã vội vã đưa lão bộc đi.

Nhạn Hồi suy ngẫm, con gái của Đại hoàng thúc Chúc Ly, chẳng phải chính là con gái của Thái tử Yêu tộc sao? Người có thân phận như vậy tại sao bao nhiêu năm nay vẫn ở Trung Nguyên? Hơn nữa còn không bị phát hiện, thiết nghĩ nhất định là người rất có thủ đoạn.

Nhưng cô gái này ở Trung Nguyên lâu vậy mà nay trở về Thanh Khâu, cho thấy lần trước Yêu tộc vượt qua biến giới Tam Trùng sơn nhất định đã mang đến cho giới tu tiên chấn động không nhỏ, thế cuộc của Trung Nguyên rất không thái bình…

Khi về đến phòng, Thiên Diệu vừa đặt Nhạn Hồi lên giường, nàng nghiêng mắt nhìn thấy Yêu phú hôm qua vì vội ra ngoài nên tiện tay vứt lên giường thì mắt liền sáng lên, còn chưa chờ Thiên Diệu đứng thẳng, nàng đã kéo cánh tay hắn lại ôm chặt, cứ như sợ hắn chạy mất.

Thiên Diệu ngước mắt nhìn, thấy Nhạn Hồi vừa cầm Yêu phú vừa nhòm mình với ánh mắt nóng bỏng, “Ngươi nói sẽ dạy ta tu luyện quyển tâm pháp này mà?”

Hắn thoáng im lặng: “Gân cốt nối xong rồi sao?”

“Chưa nối hết, nhưng có thể bắt đầu luyện khí rồi.”

Thiên Diệu tóm lấy cổ tay Nhạn Hồi bóp mấy cái, tiếp đó gật đầu: “Đúng là có thể bắt đầu luyện khí, ngày mai…”

“Không bắt đầu ngay bây giờ đi.” Nàng ngắt lời hắn, “Ta không đợi được thêm một khắc nào nữa.”

“Được.”

Hắn đón lấy Yêu phú, mở trang đầu tiên, sau một hồi chăm chú đọc bèn hỏi: “Cô có từng đọc sách này chưa?”

“Đọc rồi.”

“Không hiểu chỗ nào?”

Hai người dần dần thảo luận quên cả thời gian, mãi đến khi trời tối sầm, Huyễn Tiểu Yên nhảy cửa sổ tung tăng chạy vào, lớn tiếng gọi: “Ăn cơm thôi, Chúc Ly gọi hai người đi ăn cơm kìa!”

Lúc này Nhạn Hồi đang tĩnh tọa trên giường, khí tức vừa mới vận chuyển một vòng quanh cơ thể, nàng mở mắt, không nhìn tới Huyễn Tiểu Yêu, chỉ nói với Thiên Diệu: “Ta cảm thấy kinh mạch nghịch hành, như vậy có đúng không?”

“Cô cảm giác kinh mạch nghịch hành là vì cô dùng cách thức tu tiên để phán đoán, nhưng bây giờ việc cô cần làm là phải quên hết mọi thứ trước kia đi.”

Nhạn Hồi ngây người, lúc này lại nhớ tới những điều Lăng Tiêu chỉ dạy trong mười năm qua, nàng thoáng thất thần, nhưng lại sực tỉnh khi nghe tiếng gọi của Huyễn Tiểu Yên: “Chủ nhân, cô không đói sao?”

“Đói.” Nhạn Hồi đứng dậy, “Đi, tới xem thử yến tiệc của tộc Cửu Vĩ Hồ đi.”

Kể từ lần đầu tiên gặp Quốc chủ Thanh Khâu, đây là lần thứ hai Nhạn Hồi tới đỉnh núi nơi Quốc chủ ở.

Khác với khí tức kỳ ảo như có như không lần trước, tối nay những gốc cây to có nhiều hỷ khí, trong miệng các tiểu Hồ Ly ngậm quả đỏ, có con ăn rất vui vẻ trong động, có con đẩy quả lăn khắp nơi.

Nhạn Hồi và Thiên Diệu được đưa vào vương cung trong gốc cây nơi Quốc chủ ở.

Bên trong vẫn mênh mông như cũ, có điều trên hai bên vách xếp rất nhiều chỗ ngồi theo thứ tự, kéo dài lên tới đỉnh. Nhạn Hồi ngẩng đầu quan sát, cách mỗi ba trượng thì có pháp trận vạch ra một lan can trong suốt để các ca nữ vu nữ của Yêu tộc ca múa bên trên, cho người của Yêu tộc thưởng thức.

Càng lên trên ca múa càng điêu luyện, trên đỉnh chỉ có người của tộc Cửu Vĩ Hồ mà thôi.

Người dẫn đường đưa Nhạn Hồi và Thiên Diệu đi vòng trong gốc cây lên chỗ cao nhất, ngang qua mỗi một tầng, các yêu quái đều dùng ánh mắt tò mò quan sát họ, nhưng đặc biệt là Thiên Diệu.

Yêu long ngàn năm, nếu không chịu tai kiếp có lẽ sẽ là nhân vật sánh ngang với Quốc chủ Thanh Khâu, trong Yêu tộc cá lớn nuốt cá bé, ai lại không hứng thú với hắn.

Thiên Diệu mắt nhìn thẳng, chuyên tâm đi về phía trước, dường như không coi ai ra gì.

Nhạn Hồi sau lưng hắn lại nhìn trái nhìn phải, đi đường không tập trung, nhất thời không quan sát, cuối cùng bất cẩn vấp chân, trước khi ngã về phía trước, Thiên Diệu liền đỡ lấy nàng nhanh hơn cả Huyễn Tiểu Yên sau lưng Nhạn Hồi.

Rõ ràng… mắt mũi hắn chẳng hề đặt lên người nàng mà.

Sắp lên tới đỉnh, người hầu lễ phép đưa Huyễn Tiểu Yên đi, cho nó chơi ở tầng dưới, Nhạn Hồi và Thiên Diệu bước lên tầng cao nhất.

Lên tới nơi, tầm nhìn lập tức thoáng đãng, cả Thanh Khâu bao gồm Tam Trùng sơn ở xa xa cũng được thu vào tầm mắt, tinh tú trên đầu gần như đưa tay là có thể hái được.

Tất cả các Cửu Vĩ Hồ nắm giữ các chức vụ quan trọng của Yêu tộc đều có mặt. Thiên Diệu chỉ gật đầu chào Quốc chủ Thanh Khâu ngồi ở chủ vị, mặc kệ ai khác nhìn mình, hắn coi như không nhìn thấy, đi sang bên cạnh tìm chỗ trống ngồi xuống.

Còn Nhạn Hồi vốn định theo hắn sang bên cạnh, nhưng khi ánh mắt nàng dừng trên người bên cạnh Quốc chủ thì lập tức sửng sốt.

Người đó không mặc áo trắng mà các Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu yêu thích, nàng ta mặc một chiếc áo đỏ diễm lệ bắt mắt, dung nhan tuyệt sắc khiến người ta thần hồn điên đảo.

“Huyền…” Nhạn Hồi không dám tiếng lẩm bẩm thành tiếng, “Huyền Ca?”

Tiếng gọi của nàng tuy nhỏ, nhưng người có mặt đều là nhân vật tầm cỡ, đương nhiên đều nghe thấy cái tên nàng buột miệng gọi ra. Tất cả đều hứng thú quan sát hai người, Đại hoàng tử của Quốc chủ Thanh Khâu cất tiếng hùng hồn phá vỡ im lặng: “Khéo quá, tiểu nữ là người quen cũ của Nhạn cô nương sao?” Ông ta cười nói, “Huyền Ca, kể vi phụ nghe thử làm sao con quen được Nhạn cô nương đây?”

Huyền Ca…

Nàng là con gái của Thái tử Thanh Khâu, Hoàng tỷ của Chúc Ly, là nữ nhân vẫn luôn ở Trung Nguyên, cực kỳ có thủ đoạn…

Nhạn Hồi nhất thời bất động.

Nhưng Huyền Ca lại cười nhẹ, đôi mắt quyến rũ: “Lúc xưa Nhạn cô nương cải nam trang, trêu ghẹo con ở Trung Nguyên, cứ trêu mãi rồi trở nên thân thiết.

Nàng vừa dứt lời, những người có mặt đều bật cười.

Huyền Ca nhìn Nhạn Hồi như cười như không than: “Lúc trước con đã nghe nói Nhạn Hồi tới Thanh Khâu, con nghĩ lần này quay về có khi sẽ gặp mặt, nhưng không ngờ là trong tình cảnh này… Nhạn Hồi.” Nàng gọi, nụ cười bất lực, “Cô kinh ngạc như vậy là vì trách ta ở Trung Nguyên đã che giấu thân phận sao?”

Nhạn Hồi thoáng im lặng, tiếp tục lắc đầu: “Có gì đâu mà trách, cô cũng chưa từng hại ta.”

Không những chưa từng hại mà còn giúp nàng không ít.

Huyền Ca mỉm cười, kính Nhạn Hồi một ly rượu từ xa: “Lòng dạ Nhạn Hồi lúc nào cũng rộng rãi.” Uống rượu xong nàng ta không nói thêm gì nữa, ở những nơi như thế này thật sự không tiện nói nhiều.

Nhạn Hồi bèn im lặng đi tới ngồi bên cạnh Thiên Diệu.

Trong đầu nàng không ngừng nhớ về quá khứ, thật ra nghĩ cũng phải, trước đây cảm thấy Huyền Ca thần bí, lúc này đây khoác lên thân phận này như là lẽ đương nhiên. Tại sao Huyền Ca có thể dễ dàng cho Thiên Diệu một túi thơm Vô tức, tại sao nàng lại đẹp đến mức chấn động lòng người như vậy.

Bởi vì nàng ta là Cửu Vĩ Hồ yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi