HỘ TÂM

Nụ hôn thật sâu, Thiên Diệu cơ hồ siết Nhạn Hồi sắp ngạt tở, mãi đến khi nàng không chịu nổi nữa đẩy hắn ra, hắn mới như bước ra khỏi thế giới của mình, rời khỏi môi Nhạn Hồi để nàng hít thở không khí, nhưng tay vẫn ôm chặt nàng.

Hắn muốn ôm nàng mãi, cảm nhận lồng ngực phạp phồng của nàng, nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh của nàng, hắn muốn xác nhận Nhạn Hồi vẫn còn sống, thật sự sống bên cạnh hắn.

Không dễ gì mới tỉnh táo lại, Nhạn Hồi ngẩng đầu sửng sốt nhìn Thiên Diệu.

Bốn mắt giao nhau, hai người đều im lặng không nói.

Cuối cùng là Chúc Ly bên cạnh bước lên phá vỡ sự im lặng kỳ quặc: “Giữa... giữa chốn đông người!” Giọng nói hơi run, “Còn không buông ra!”

Nhạn Hồi đột nhiên sực tỉnh, vội nắm lấy cánh tay Thiên Diệu đang ôm mình, muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, tuy nhiên Thiên Diệu lại dùng sức ôm Nhạn Hồi vào lòng một lần nữa, siết chặt nàng vào ngực mình, để đầu nàng gác lên vai mình.

”Nàng vẫn còn sống.” Thiên Diệu nói, “Nàng vẫn bình yên.”

Nhạn Hồi nghe vậy ngây người, cũng sửng sốt vì hành động bày tỏ quá mức của hắn: “Ta... còn sống, cũng bình yên.” Nàng cử động cổ, “Nhưng ngươi...” Không để nàng nói hết, Thiên Diệu lại siết chặt nàng hơn, vỗ vỗ lên gáy nàng như đang dỗ một đứa trẻ.

”Không sao rồi.”

Hắn thở phào một hơi, ba chữ này không biết nói với Nhạn Hồi hay nói cho bản thân nghe.

Nhạn Hồi liền im lặng khi nghe hắn nói vậy, không hỏi điều gì khác nữa, nàng cũng đưa tay vỗ vỗ lưng Thiên Diệu.

Đêm thu muộn, trời đã rất lạnh.

Nhạn Hồi cảm thấy trong người có chút xao động mà nàng không hiểu, đặc biệt là trên môi cứ nóng bừng bừng. Trong đầu nàng không ngừng nhớ lại nụ hôn đột ngột của Thiên Diệu ban sáng.

Cảm giác tim đập quen thuộc như trúng mê hương ở thành Vĩnh Châu.

Huyễn Tiểu Yên âm thầm bay tới bên cạnh Nhạn Hồi: “Chủ nhân à.” Nó nhỏ giọng gọi bên tai Nhạn Hồi một tiếng khiến nàng giật bắn người: “Sao vậy?”

”Dáng vẻ cô trông cứ như cún con mèo con vào xuân ấy.”

Nhạn Hồi lập tức đỏ mặt, nàng hắng giọng, ngồi ngay ngắn trên giường, “Khụ, mấy hôm nay quá loạn, còn chưa cảm ơn ngươi một cách tử tế vì đã giúp ta một việc lớn.” Nhạn Hồi nhìn Huyễn Tiểu Yên từ trên xuống dưới, “Ta phát hiện hình như ngươi đã trưởng thành một chút rồi thì phải?”

”Đương nhiên rồi.” Huyễn Tiểu Yên kiêu ngạo xoay một vòng trong không trung,“Giờ cô mới phát hiện em trưởng thành à, từ khi ra khỏi Vương cung Huyễn yêu, em luôn bận rộn chế tạo mộng cảnh cho người của Yêu tộc Thanh Khâu, người nào ngủ không ngon đều gọi em đến giúp, em ăn cảm xúc của họ nên cũng trưởng thành rất nhanh, hiện tại cho dù phải thi Huyễn thuật với yêu quái lợi hại hơn em gấp trăm lần cũng không phải không thể đâu!”

Nhạn Hồi quan sát nó kĩ hơn, dường như đúng là như vậy, trước đây rõ ràng trông nó như một đứa trẻ, giờ đã lớn thành một thiếu nữ đương thì rồi.

”Nhưng mà chủ nhân à, chúng ta còn chưa nói xong chuyện vừa nãy đâu.” Hiển nhiên Huyễn Tiêu Yên không có hứng thú đối với đề tài về mình, nó quay lại đề tài cũ, “Hôm nay Yêu long Thiên Diệu hôn cô, cảm giác...” Nó nhướng mày, ra vẻ như rất hiểu, “Đã lắm nhỉ?”

Nhạn Hồi liếc nhìn Huyễn Tiểu Yên, Huyễn Tiểu Yên tưởng Nhạn Hồi sắp mắng mình, nào ngờ Nhạn Hồi suy ngẫm một lúc rồi sờ môi nhớ lại: “Cũng đã lắm...”

“...” Huyễn Tiểu Yên nói, “Chủ nhân, cô thật không biết giữ kẻ ngoài dự liệu của em, khiến em không biết tiếp lời thế nào đây.”

Nhạn Hồi cười cười: “Không nói tới cảm giác của cơ thể, trong lòng ta vẫn còn không dám tin đây.”

”Có gì không dám tin chứ, đã xảy ra rành rành như vậy rồi ma.”

Nhạn Hồi thoáng im lặng, “Ta vốn tưởng đời này Thiên Diệu sẽ không yêu bất kỳ nữ nhân nào nữa. Dù sao hắn cũng đã từng bị tổn thương đến thế...”

Huyễn Tiểu Yên bĩu môi, “Chẳng phải vì hắn không thể yêu được nam nhân sao.”

Nhạn Hồi: “...”

Huyễn Tiểu Yên nhếch môi cười, “Em nói đùa thôi chủ nhân.” Nó đảo mắt nhớ lại, “Chủ nhân, chắc cô không biết lúc trước khi các người tới Vương cung Huyễn yêu, em cũng thi triển Huyễn thuật với Thiên Diệu, nhìn thấy được hai khoảnh khắc khó quên nhất trong lòng hắn. Thứ nhất là lúc hắn thề non hẹn biển với một nữ nhân khác hai mươi năm trước, nhưng lúc đó cảm xúc trong lòng Thiên Diệu cực kỳ cay đắng và căm hận. Sau đó em lại nhìn thấy một khoảnh khắc khác. Khoảnh khắc này liên quan tới cô.”

Nhạn Hồi ngây người: “Tới ta?”

”Là khoảnh khắc hắn nhìn thấy cô dưới ánh trăng, cầm kiếm đứng trước mặt hắn. Khi nhìn thấy lại cảnh tượng đó, cảm xúc trong lòng Thiên Diệu vẫn dạt dào như cũ.” Huyễn Tiểu Yên gật đầu, “Em nghĩ có lẽ khoảnh khắc đẹp nhất trong đời Thiên Diệu chính là đã gặp cô lúc cùng đường bí lối.”

Lúc cùng đường bí lối...

Đã gặp được nàng.

Lồng ngực Nhạn Hồi cơ hồ không kiềm hế được mà ấm lên trong đêm lạnh.

Thì ra nàng có địa vị quan trọng đến vậy trong lòng một người. Thì ra người đó cần nàng đến vậy. Cuộc đời vốn tưởng vô dụng chán chường của nàng thì ra lại có ý nghĩa không thể thay thế đối với một người đến vậy.

Song nghĩ lại nàng liền cảm thấy...

Thật quá tốt.

May mắn trên thế gian này có một người tên Thiên Diệu.

Nhất thời Nhạn Hồi không nén nổi kích động trong lòng, nàng lập tức mang giày, ngay cả áo ngoài cũng không mặc mà chạy ra ngoài, Huyễn Tiểu Yên cảm thấy kỳ quặc trước hành động đột ngột này của Nhạn Hồi, nó chạy theo phía sau hét lên: “Chủ nhân! Cô muốn đi đâu vậy?”

”Ta phải đi tìm Thiên Diệu! Ta muốn gặp hắn.”

Huyễn Tiểu Yên nghe vậy đành dừng bước, lắc đầu cảm thán: “Đúng là tuổi trẻ.” Khi nó quay đầu nhìn lại, thấy sau cây cột trong sân, Chúc Ly đang cúi đầu ủ rũ đứng đó, bị bóng tối che mắt, khiến người ta gần như không nhìn thấy.

Huyễn Tiểu Yên sờ cằm suy nghĩ, sau đó tiến tới vỗ vai Chúc Ly, “Tiểu thê tử.” Nó tươi cười với Chúc Ly, “Ngài muốn ở bên chủ nhân tôi trong mơ không? Tôi có thể dệt mộng cho ngài, ngài chỉ cần cho tôi ăn cảm xúc của ngài ban đêm là được.”

”Không cần đâu.” Chúc Ly hất tay Huyễn Tiểu Yên ra, “Như thế này cũng được rồi.”

Chúc Ly quay người trở về sân viện của mình.

Huyễn Tiểu Yên nhìn bóng dáng lạc lõng của Chúc Ly, thoáng suy nghĩ rồi đuổi theo, “Lúc này trông ngài cứ như con chó rơi xuống nước ấy.”

”Không có.”

”Nè, ngài đi đường cũng lê gót nữa kìa, có sức nhưng vô lực, vẻ mặt chán chường.”

”Im miệng.”

”Tôi im miệng ngài sẽ vui sao?”

”Im đi là được.”

“...” Huyễn Tiểu Yên lại lên tiếng, “Tôi vừa im lặng trong chốc lát, giờ ngài vui chưa?”

Chúc Ly trợn trắng mắt, “Ngươi đang trêu ta đó à?”

Huyễn Tiểu Yên chớp mắt, vô cùng dứt khoát nói: “Đúng vậy.”

“...” Chúc Ly ngưng tụ Yêu lực trong tay, “Ngươi qua đây, chúng ta nói chuyện cho tử tế.”

”Xấu xa! Thấy ngài tâm trạng không tốt tôi mới trêu ngài thôi! Tôi trêu rồi ngài còn muốn đánh tôi nữa! Tôi không phục!”

”Không phục thì tới chiến đi!”

”Chiến thì chiến!”

Nhạn Hồi đã đi xa đương nhiên không biết trong sân viện đã có đánh nhau thế nào, nàng chỉ dốc lòng chạy về phía suối băng.

Thiên Diệu đang hóa rồng tắm trong suối băng, nghe bước chân của Nhạn Hồi tới, hắn khẽ ngẩng đầu trong suối, có điều không hóa thành hình người.

”Thiên Diệu.” Nhạn Hồi đứng trước mặt hắn khẽ thở dốc, đầu rồng vươn tới trước mặt Nhạn Hồi như đang hỏi nàng có chuyện gì.

Nhạn Hồi còn chưa thở xong đã ôm đầu Thiên Diệu, khiến hắn giật mình, mắt rồng lập tức mở to.

Nhạn Hồi ôm hắn nói: “Chàng yêu ta phải không?”

Đuôi Thiên Diệu trong nước lập tức vểnh lên.

Nhạn Hồi vùi mặt lên đầu hắn, “Chàng làm người của ta đi!”

Lời vừa dứt, Thiên Diệu liền sửng sốt, tiếp đó hào quang xoay chuyển toàn thân, hóa thân thành hình người trong suối băng. Hắn nhìn Nhạn Hồi, khắc chế ánh sáng âm ỉ tỏa ra trong mắt đang tiết lộ tâm tư hắn đã giấu kín bấy lâu nay.

Nhạn Hồi tiến lên phía trước, “Chàng làm người của ta đi! Ta cũng yêu chàng!”

Ánh sáng trong mắt Thiên Diệu vụt tắt, hắn chỉ lặng lẽ nhìn Nhạn Hồi, nhất thời khiến Nhạn Hồi có hơi không chắc chắn, “Lúc trước chàng hỏi ta, nếu người chàng gặp hai mươi năm trước là ta thí sẽ thế nào, lúc đó chàng đã động lòng với ta rồi, ta biết, chỉ là lúc đó ta lại không như vậy. Có điều gần đây càng ngày ta càng nghĩ nhiều về câu hỏi này, nếu người chàng gặp hai mươi năm trước là ta thì sẽ thế nào.”

Nhạn Hồi chăm chăm nhìn Thiên Diệu, “Những chuyện khác ta không dám nói, thế nhưng nếu hai mươi năm trước người chàng gặp là ta, chỉ cần chàng thật lòng đối đãi với ta, ta sẽ nguyện trao hết chân tình cho chàng, không lừa dối, không phụ bạc.”

Thật ra nếu đối với Thiên Diệu, khoảnh khắc đẹp đẽ nhất là gặp được Nhạn Hồi trong lúc cùng đường bí lối. Thì đối với Nhạn Hồi, khoảnh khắc đẹp đẽ nhất là lúc mất hết tất cả nàng vẫn còn có Thiên Diệu.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, họ đã trở thành thành lũy không thể thay thế trong lòng đối phương.

Ánh sao vụn vỡ trong suối băng như bị Thiên Diệu thu hết vào đáy mắt, hắn vẫn im lặng.

Nhạn Hồi đến lúc mất hết kiên nhẫn, cuối cùng tiến lên một bước, ôm cổ Thiên Diệu cắn lên môi hắn khắc xuống ấn ký thật sâu, bày vẻ lưu manh, “Ta mặc kệ, hôn ta cũng hôn rồi, ôm ta cũng ôm rồi, những gì không nên nhìn thấy trên cơ thể chàng ta cũng từng thấy rồi. Dù sao sự trong sạch của chàng cũng đã bị ta hủy. Nói đi, theo ta.”

Nói đến đây, rốt cuộc Thiên Diệu không thể nào nghiêm mặt được nữa, hắn cúi đầu cong mắt bật cười.

”Thật không hổ là Nhạn Hồi.”

Nhạn Hồi ôm cổ hắn, chòng chọc nhìn hắn: “Bớt đùa với ta đi, hôm nay chàng không theo ta thì ta sẽ không cho chàng đi.”

Thiên Diệu bật cười, cười một lúc lâu cuối cùng cũng gật đầu, “Theo.” Hắn lặp lại lần nữa, “Ta theo nàng.”

Nhạn Hồi cũng bật cười, gương mặt giả vờ nghiêm túc tức thì hóa dịu dàng: “Chàng không được hối hận đó nhé.”

Thiên Diệu cúi đầu nhìn nàng, “Đây chắc chắn cũng là lời ta muốn nói với nàng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi