Chương 420:
Chuyện…chuyện này làm sao có thể xảy ra?
Giây phút này, đôi mắt xinh đẹp của Bạch Du Tĩnh cùng Cung Linh Nhi lập tức mở lớn, khó lòng tin tưởng được.
“Bị đồ sát” này chính là từ ngữ chuyên dùng trong giới cờ vây, có nghĩa là quân cờ của một bên đã bị đối phương nuốt trọn.
Từ trước đến nay, “bị đồ sát” trên cơ bản chính là biểu tượng cho việc thua cuộc trong bàn cờ này.
Bạch Du Tĩnh nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp dần dần trở nên trắng bệch, cô nhìn sang Bạch Nguyên Kiệt nói: “Ông nội, những gì Cung gia gia nói là sự thật hay sao?”
Dưới sự chờ mong của Bạch Du Tĩnh, Bạch Nguyên Kiệt lau mồ hôi trên trán, sắc mặt trầm trọng nói: “Đợi sau khi hạ thêm ba mươi hai nước cờ nữa, ông nhất định sẽ bị Dương Tiêu đồ sát, đánh bại!”
Cái gì!!!
Sau khi hạ thêm ba mươi hai nước cờ?
Không thể không nói, mỗi một cao thủ cờ vây đều có thể tự mình suy đoán ra những biến hóa ẳn phía sau của từng ván cờ.
Người chơi càng thành thạo thì càng có thể nhìn thấy những thay đổi sau hàng chục nước cờ, sau khi đạt đến cấp độ như Bạch Nguyên Kiệt, có thể nhìn thấy những thay đổi sau hai mươi hoặc ba mươi nước cờ chỉ trong chớp mắt.
Ánh mắt Bạch Du Tĩnh khi nhìn Dương Tiêu triệt để hóa thành sự kinh ngạc nồng đậm, cô không dám tin Dương Tiêu vậy mà lại có thể thắng được ông nội của mình.
Đây…đây không phải chính là người bị mắng nhiếc như phế vật ở Đường Gia hay sao?”
Bố cục ván cờ sau ba mươi hai nước cờ, vậy mà lại bị tên tiểu tử này dễ dàng khống chế trong tay, tên này là yêu nghiệt phương nào?
Cho dù là cô, cố lắm cũng chỉ có thể suy đoán được biến hóa bố cục trong vòng hai mươi nước cờ mà thôi, chẳng lẽ tài nghệ của Dương Tiêu sớm đã vứt xa cô?
“Bạch lão đã nhường rồi!” Dương Tiêu cười nhạt nói.
Phải biết rằng, so tài với Bạch Nguyên Kiệt, nhìn Dương Tiêu giống như không chút cảm xúc nào, nhưng trên thực tế phía sau lưng của anh sớm đã đẫm mồ hôi.
Mạnh! Bạch Nguyên Kiệt quá mạnh!
Nhìn tốc độ hai người chơi cờ của hai người rất nhanh, nhưng mỗi một nước cờ đều thông qua suy tính kỹ càng, chỉ cần đi sai một bước liền bước bước sai.
Bạch Nguyên Kiệt không hổ danh là kỳ thánh, tài năng kỳ nghệ quả thật danh bắt hư truyền.
Dương Tiêu cũng hiểu rõ rằng lần này mình có thể thắng được ván cờ này, toàn bộ đều dựa vào may mắn.
Điểm đầu tiên, chính là hai năm nay hắn vẫn luôn quan sát Bạch Nguyên Kiệt cùng Cung Thiên Tề chơi cờ ngoài công viên, đối với đường đi nước bước trong cách đánh cờ của Bạch Nguyên Kiệt vô cùng hiểu rõ, thứ hai, phương pháp đánh của Dương Tiêu chính là Lạc Tử Thiên Nguyên, loại phương pháp này vô cùng khó khán, Bạch Nguyên Kiệt từ trước đến nay chưa từng gặp qua cao thủ sử dụng cách đánh này, căn bản không hiểu rõ chiến thuật của hắn.
Nếu như Bạch Nguyên Kiệt hiểu rõ cách đánh cờ vây của mình, vậy thì ván cờ này e rằng khó phân thắng bại.
Nói thật lòng, cách đánh cờ vây của Dương Tiêu toàn bộ đều dựa vào việc hắn tự mình nghiên cứu cách đánh của người xưa, cộng thêm việc sáng tạo theo cách đánh mới của mình, kết hợp lại tạo thành cách đánh cờ vây phi phàm của Dương Tiêu.
Cò vây, nhìn có vẻ giống như một bàn cờ, nhưng trên thực tế lại giống như đang đánh trận.
Bồ cục bàn cờ tuy nhỏ, nhưng ẩn chứa trong đó bao nhiên biến số, thiên biến vạn hóa.
Thế mạnh của Dương Tiêu chính là xuất ra những chiêu thức kỳ ảo, ra tay áp chế người khác.
Cao thủ sử dụng cách chơi Lạc Tử Thiên Nguyên, đưa mắt nhìn khắp cả nước có lẽ chỉ có vài người, cho nên Dương Tiêu mới có thể áp chế được Bạch Nguyên Kiệt.
Bạch Nguyên Kiệt kinh ngạc nhìn Dương Tiêu cảm thán nói: “Lão phu trước đây quả thật đã xem thường cậu, không nghĩ đến tài nghệ cờ vây của anh bạn Dương Tiêu lại có thể thâm sâu đến như vậy, cậu làm sao nghĩ đến cách đánh Lạc Tử Thiên Nguyên này?”