HỖ TRỢ VƯƠNG BÀI

Thực ra thì Lâm Nam quả thực vẫn còn vô số câu chửi trong đầu, nhưng Sử Nỗ đánh xong đang vẫy gọi cậu ta về đầy yêu thương, cậu ta đành quay về dual như đã hứa.

Sau khi cậu ta rời đi, Hàn Hựu lại tiếp tục chú tâm vào file văn bản trên màn hình, đánh máy xong xuôi liền nhanh chóng nhập địa chỉ mail, đính kèm vài video hướng dẫn rồi gửi đi.

Khâu Mục vừa vào game bằng account mới được cho, ngẩng đầu đã thấy một tập tin gửi tới, rất tự nhiên nhấn chấp nhận. Trong lúc chờ tải về thì tiện tay nhìn qua thông tin của tài khoản mới toanh này của cậu.

Có thể nói đây là một cái nick mới không thể mới hơn, lượng tướng không nhiều nhưng về cơ bản thì có đủ hết các tướng xạ thủ.

Còn về cái tên ID thì… Tuy nhìn qua có hơi quái đản, nhưng chính ra đọc lên cũng êm tai, nhìn từ trên xuống dưới thì cũng tạm hài lòng.

Khâu Mục thầm đánh giá trong lòng, đang chuẩn bị điều chỉnh bảng bổ trợ thì bỗng nhiên nhận được một lời mời voice chat từ QT.

(QT là một phần mềm voice chat của Trung)

Người mời rõ ràng là ông sư phụ từ trên trời rơi xuống kia của cậu, bình thường muốn giao tiếp thuận tiện hơn thì dùng voice chat cũng không có gì kỳ quái cả. Nhưng điều khiến cậu khựng lại, chính là ID của người gọi tới – đệch mệ hóa ra là ID đôi à?

Hàn Hựu gọi voice chat mãi không thấy ai vào, đang chuẩn bị out thì liền thấy avatar sáng lên trong phòng thoại: “Ê ê ê này, ê ê ê, có nghe thấy tôi nói gì hơm? Có nghe được không đó? Nghe được không? Nghe được hôngggggg?”

Sau một màn oanh tạc, kênh voicechat im phăng phắc mấy giây, một lúc sau mới có tiếng đáp lại: “Có.”

Tuy chỉ độc một chữ nhưng giọng nói ấy tựa như tiếng suối trong hang núi, đánh thẳng vào trong đầu Hàn Hựu, chút sợ hãi lóe lên trong mắt hắn, lời định tuôn ra đến miệng lại phải nuốt ngược trở vào.

Vạn lần không ngờ được, giọng đồ đệ của hắn lại êm tai đến vậy!

Nếu như sau này thực sự vào đội, cả ngày được nghe giọng nói này thì có khi tai cũng mang thai mất thôi!

Nghĩ vậy, trong lòng lại có chút xốn xang kỳ lạ.

Khâu Mục không biết được tâm tình đối phương lúc này ra sao, vẫn nhìn chằm chằm vào hai cái ID xứng lứa vừa đôi kia, thấy voice chat im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng đành mở lời: “Tôi có thể yêu cầu một việc không?”

Hàn Hựu cưng chiều trả lời: “Nói đi nói đi.”

Khâu Mục: “Tôi có thể đổi tên không?”

Hàn Hựu sửng sốt: “Vụ này thì không được nha, không nên không nên, nói chuyện khác đi.”

Khâu Mục nhìn vậy, từ bỏ chống cự: “… Hết rồi.”

“Khụ khụ khụ.” Hàn Hựu hắng giọng, ra cái vẻ nghiêm túc rất giống một người thầy, “Nếu đã bái ta làm thầy, không lẽ con không có gì muốn hỏi vi sư sao?”

Khâu Mục: “Có.”

Hàn Hựu mong chờ: “Chuyện gì?”

Khâu Mục: “Bắt đầu từ bây giờ, anh có thể nói chuyện tử tế được chưa?”

Hàn Hựu: “Ta lúc nào chẳng tử tế, con không nhìn ra sao? Con không cảm thấy nói chuyện như thế này rất ra dáng bậc tiền nhân uy nghiêm lẫm liệt à?”

Khâu Mục hỏi vặn lại: “Anh không cảm thấy bắt bẻ câu chữ kiểu này rất ngu ngốc ư?”

Hàn Hựu sờ cằm, nghiêm túc lo lắng: “Ồ vậy hả? Xem ra tôi hơi tinh tế quá ha.”

“…”Khâu Mục rất lý trí không tiếp tục chủ đề này nữa, “Anh gọi voice chat với tôi để làm gì?”

“À à à, đấy.” Hàn Hựu nhớ ra việc chính, “Video tôi vừa gửi nhận được hết chưa? Đây đều là tài liệu tuyệt mật độc nhất vô nhị của tôi đó, về nhớ xem cho kỹ ha. Tuy thời điểm này xem còn chưa có nhiều tác dụng nhưng sớm hay muộn cậu cũng sẽ cần đến thôi.”

Lúc này cũng đã download xong tập tin, Khâu Mục nghe vậy liền tùy tay mở ra nhìn.

Những video này đều tập trung quay lại một số pha giao tranh thực tế tại đường dưới, chỉ có điều ID đã bị ẩn đi hết, nhìn qua không khác gì mấy video trên mạng. Đừng bảo người này làm việc đại khái đến độ quơ bừa mấy cái video trên mạng tống vào file cho cậu đấy nhé.

Hàn Hựu nghe tiếng nhấp chuột bên này cũng đoán được đối phương đang làm gì, vì vậy liền không ba hoa nữa, mở lại giao diện game, vừa lập đội vừa nói: “Được rồi, nếu có acc rồi thì giờ để vi sư dạy cậu bài học đầu tiên đi! Chuẩn bị vào đội, chuẩn bị vào đội.”

Khâu Mục vừa nhấn chấp nhận thì đã thấy có ba người khác chờ sẵn trong sảnh, cậu nghi hoặc nhíu mày: “Đội nào thế này, anh gọi người kéo tôi à?”

Hàn Hựu ngẩn người: “Ai kéo cậu cơ?”

Đúng lúc này, lời mời vào đội cũng hiện ra trên màn hình của hắn.

Đồng thời giọng nói lanh lảnh cao vút của Sử Nỗ truyền khắp phòng train: “Vào team, nhanh vào team!”

Hàn Hựu: “…”

Đờ cờ mờ, sao đám đó lại biết mình onl acc này vậy?

Đầu thì nghĩ nhưng tay vẫn nhấn chấp nhận vào xem, bốn cái ID cực kỳ quen thuộc khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy hơi đau não rồi.

Acc mới vừa đưa cho đồ đệ thân yêu đương nhiên khỏi phải nói, ba người còn lại tuy rằng đều dùng clone, nhưng cùng một team lâu như vậy chẳng nhẽ lại không nhận ra nổi mấy cái tên xàm xí vớ vẩn này?

Hầy, đội tuyển MAX lập team vào rank hành gà? Việc này mà truyền ra ngoài cũng đủ lên trang nhất của tất cả các đầu báo eSports rồi!

“SoSoSoSoSoSoSoSoSoSoSoSo!” Hàn Hựu kết bạn với clone của Lâm Nam xong liền spam một tràng vào khung chat.

“Đừng có cào phím nữa, nhìn thành SOS rồi.” Lâm Nam hẳn cũng đoán được Hàn Hựu sẽ chất vấn, đáp lại câu hỏi tên kia còn chưa nói ra lời như thể rất đương nhiên, giọng điệu cực kỳ vô tội, “Cả đám thấy cậu thu đồ đệ nên muốn qua xem chút, tôi cũng bất lực không ngăn nổi.”

“Đm đm đm đm, đã bảo giữ bí mật cơ mà? Có tin tôi rủa cậu mười trận rank thua cả mười không!” Hàn Hựu hung tợn nói.

“Cho xin.” Lâm Nam gửi icon mỉm cười, điềm nhiên nói, “Tôi hứa không nói với quản lý Tống chứ có bảo không xì ra cho người khác đâu.”

“Đệt, khác nhau éo gì?” Hàn Hựu hoàn toàn không đếm xỉa, “Đến cái loa phường như Sử Nỗ cũng biết rồi thì giấu thế méo nào được anh Tống nữa?”

“… Bee ngồi ngay bên cạnh tôi, cậu nói gì nó đọc được hết rồi đấy.”

Hàn Hựu nghe vậy liền xoay người nhìn qua, quả nhiên thấy Sử Nỗ đang lườm mình cháy mắt, ấy vậy mà cũng chẳng thèm sợ: “Làm sao, không cho người ta nói sự thật chắc?”

Lâm Nam bị chọc cười quặn ruột, giảng hòa: “Yên tâm đi, cậu ấy hứa với tôi rồi, tuyệt đối sẽ không nói ra đâu. Trừ phi cậu ta thực sự muốn bao thầu đồ ăn cho cả team một tháng.”

“A đù, đặt cược luôn hả? Vậy thì miễn cưỡng tin tưởng mấy đứa một lần.” Thế này cũng khiến Hàn Hựu tương đối hài lòng, dù sao cái tên Sử Nỗ kia tuy làm gì cũng qua loa đại khái nhưng một khi động đến chuyện tiền thì đảm bảo keo kiệt hơn bất cứ người nào ở đây.

Tạm tha cho Lâm Nam tội tiết lộ thiên cơ, Hàn Hựu mở voice chat, nói với Khâu Mục: “Khụ, đúng là tôi quen đám này, hẹn từ trước mà quên mất.”

Khâu Mục “Ừ” một tiếng.

Đối với cậu thì tuy đang lợi dụng bạn bè sư phụ, nhưng thực ra thì cũng chẳng có quan hệ gì.

Chẳng ngờ, Hàn Hựu lại nghĩ sau này chung đội thì làm quen trước một chút cũng là điều nên làm, thế nên bắt đầu cân nhắc câu chữ. Nghĩ nát óc bao lâu, rốt cuộc cũng bới ra một từ tương đối phù hợp để giới thiệu: “Thực ra là thế này, nếu dựa theo vai vế thì mấy người này coi như là… sư thúc của cậu đấy.”

Khâu Mục: “… …”

Thấy bên kia im lặng, Hàn Hựu cũng thấy thông cảm. Dù sao đang yên đang lành bỗng dưng phải bái một thằng sư phụ thì thôi đi, giờ lại đột nhiên lòi ra thêm hai ba thằng sư thúc nữa, có là ai đi nữa cũng không tiêu hóa kịp vụ “mua một tặng ba” này.

Đúng lúc này, đội trưởng Sử Nỗ thấy đủ cả năm thì liền tìm trận, chẳng mấy chốc đã chuyển qua giai đoạn chọn tướng.

Vì trận này chỉ là lập team đánh thường nên cũng không có quy trình cấm tướng phức tạp, năm người thoải mái lựa chọn tướng. Sử Nỗ đi rừng trực tiếp chọn luôn Malphite đường trên, top Tô Vũ Kỳ thì chọn Kassadin đường giữa, về phần người chơi đường giữa Lâm Nam thì lại chọn Skarner đi rừng.

Mặc dù chỉ là một ván giải trí nên cũng không cần phải chơi đúng vị trí sở trường trong đội, vậy mà cả ba người đều đồng lòng nhất trí mà nhường lại đường dưới cho hai người kia.

Chọn xong tướng, Hàn Hựu tiện tay gửi đi vài lời mời voice chat.

Khâu Mục ngồi trước máy tính đợi trò chơi bắt đầu thì bỗng nhiên nghe thấy một loạt âm thanh ầm ĩ trong voice chat. Vốn tưởng vị sư phụ kia của cậu lại đang làm chuyện vô nghĩa gì đó, ai ngờ chẳng bao lâu sau lại nghe thấy một giọng nói xa lạ trong tai nghe, tiếp theo lại thêm một giọng nữa.

“Hê lu, tiểu đồ đệ có đó không? Ra chào hỏi tí nào!” Giọng nói cao vút của Sử Nỗ thực sự muốn đục thủng màng nhĩ người ta.

“Im lặng chút đi, cẩn thận không tí nữa ăn đòn giờ.” Lâm Nam đứng ra kiềm chế.

“Cảm thấy bị đánh chưa đủ hay sao?” Tô Vũ Kỳ cất giọng ngái ngủ lười biếng.

“Tem tém tí đê, cứ làm như mấy ông không mò đến vì tò mò ấy.” Sử Nỗ khinh bỉ “xùy” một câu, sau đó lại chuyển sang chất giọng hòa nhã dịu dàng để dỗ dành bạn nhỏ, “Tiểu đồ đệ ơi? Tới nói một câu đi, đừng xấu hổ mà, tụi anh không ăn thịt em đâu.”

Dứt lời, kênh voice chat vẫn im phăng phắc.

Sử Nỗ: “Ủa đâu rồi?”

Bảo là tiểu đồ đệ không nói câu nào vì xấu hổ còn hợp lý, nhưng đến cả Hàn Hựu cũng không nói câu nào thì đúng là quái thật.

Nhịn không được tò mò liền mở sang kênh chat, nhìn màn hình mà “đệch” một tiếng: “Đờ cờ mờ, hai người đó thoát voice chat cmnr.”

Lúc này, Khâu Mục đang được Hàn Hựu nghiêm túc an ủi trong kênh voice chat riêng vừa lập: “Xin lỗi đồ đệ nha, mấy sư thúc này của cậu quả thực hơi hâm, nhưng cũng chỉ vì tò mò thôi, không phải người xấu đâu. Vừa nãy bọn họ cũng chỉ có ý tốt muốn quan tâm cậu chút thôi, đừng để bụng ha.”

Hai giây sau, bên kia vẫn im lặng, ngay cả tiếng tạp âm nhỏ nhất cũng chẳng còn.

Cùng lúc đó, Hàn Hựu thấy thông báo hiện lên màn hình.

Cuộc gọi kết thúc lần thứ hai.

“Đm đm đm đm đm, cúp hai lần luôn? Lờ đám kia thì không nói, ngay đến mình cũng bơ? Nghịch đồ, đúng là thứ nghịch đồ!”

Theo cơn oán giận của hắn, đếm ngược vào game chính thức kết thúc, giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai.

– Welcome to the Summoner’s Rift.
Hết chương 15.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi