HỖ TRỢ VƯƠNG BÀI

Tuy rằng vẫn ăn, mặc, ở, đi lại như trước, nhưng các thành viên đội tuyển MAX lại cảm thấy Hàn Hựu có gì đó khang khác kỳ lạ.

Hình như từ ngày hắn đi giúp tiểu đồ đệ đánh trận đấu đó xong, đi đâu nhìn ai cũng đều cười híp mắt, khóe miệng nhếch lên mang lại cho người ta một cảm giác cực kỳ khó tả, nhìn gai người rợn tóc gáy. Mà trong đó, người bị đả kích tinh thần nghiêm trọng nhất không thể nghi ngờ chính là cộng sự mới của Hàn Hựu vừa vào đội, Mậu Thiệu Minh.

Nói thật, nếu như hắn biết khi vào MAX sẽ phải chịu tình cảnh này, có lẽ chết cũng sẽ không bao giờ ký hợp đồng.

“3U này, bàn bạc chút đi, cậu có thể đừng cười kiểu đó nữa được không?” Mậu Thiệu Minh đang đánh tập rốt cuộc không chịu nổi cộng sự của mình nữa, xém quăng bàn phím. Nhìn biểu tình rạng rỡ thế này, huấn luyện ăn ý mượt mà cũng khiến hắn lạnh cả sống lưng mà không tâm trí đâu đi train nữa.

“Tôi cười việc của tôi, tôi không ngại anh ngại cái gì, trong team này còn có nhân quyền hay không vậy?” Hiển nhiên Hàn Hựu không thèm đoái hoài, vẫn cười đến là rạng rỡ, trong giọng điệu khi nói với Mậu Thiệu Minh tràn đầy mềm mại khiến băng đá cũng tan chảy.

Mậu Thiệu Minh không chịu nổi, co rúm cả người.

Thôi thôi, có trách thì trách bản thân tự dưng lại mở lời mua bực vào người.

Rõ ràng với tình huống thế này, im lặng mới là vàng.

Điện thoại bỗng đổ chuông cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Hàn Hựu chuẩn bị nhấn nút nghe, Mậu Thiệu Minh vừa định nói gì đó thì nhìn thấy dòng chữ “Đồ Đệ Thân Yêu” trên màn hình điện thoại, đành giật khóe miệng quay người ra chỗ khác, cực kỳ thức thời không nhìn nữa.

Mà việc đồ đệ Khâu Mục tự nhiên gọi điện đến như vậy, Hàn Hựu cũng cảm thấy có chút giật mình, nhưng ngẫm nghĩ xong cũng không phân vân nữa, nhếch miệng tỏ vẻ đã hiểu, áp điện thoại vào tai: “Alo?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc rành rọt ở đầu bên kia, Khâu Mục vẫn thấy rối rắm không thôi.

Từ một người chơi rank Kim Cương thông thường, tới một người rank Thách Đấu, giờ lại là tuyển thủ nhà nghề, ấn tượng về vị sư phụ gợi đòn này của cậu có thể nói là liên tục thử thách khả năng tiếp thu của cậu. Với một người không mấy quan tâm đến trò chơi này như cậu mà nói, đội tuyển MAX là một khái niệm rất bình thường, nhưng không khó để nhìn ra qua sự hưng phấn kịch liệt của những người khác, người tên 3U này, chắc chắn là một sự tồn tại cao không với tới, ít nhất là dạng sinh viên phổ thông sẽ không thể tiếp xúc dễ dàng.

Nhưng một người như vậy, tại sao lại cứ mặt dày đeo bám gài cậu làm đồ đệ?

Đúng, là “gài”…

Sau khi biết thân phận thực sự của đối phương, Khâu Mục không quá kích động, cũng chẳng khiếp sợ, trái lại chỉ nghĩ đến từ này.

Cái gọi là sự việc quá kỳ lạ đương nhiên sẽ có nguyên nhân sâu xa, còn về phần nguyên nhân đó là gì, hiện tại tuy cậu không rõ lắm, nhưng vẫn lấn cấn trong lòng. Có điều sau khi suy nghĩ kỹ về chuyện này, nghĩ mãi cũng không ra, mình có cái gì mà khiến người này phải mưu đồ như vậy, chắc không phải kiểu kỳ vọng tìm lấy một người có thể vượt qua chính mình đấy chứ?

Hàn Hựu rất hiếm khi im lặng sau chữ “Alo” để chờ bên kia nói tiếp, ai ngờ sau tiếng Alo ấy thì lại im phăng phắc, cuối cùng hắn chẳng đợi nổi nữa: “Alo alo alo? Có nghe được không? Alo alo alo alo alo alo, điện thoại tôi bị hỏng à, có nghe được không vậy, đồ đệ đồ đệ đồ đệ đồ đệ!”

“… Đừng gọi nữa, nghe được.” Khâu Mục đang suy nghĩ thì bầu không khí lại bị phá hỏng, lỗ tai bị đối phương oanh tạc liên tục, nhịn không được phải dịch điện thoại ra xa một chút.

“Helu, lâu lắm không gặp rồi đồ đệ thân yêu, gần đây bận bịu gì đó?” Hàn Hựu cũng không hề tổn thương bởi sự lạnh lùng của cậu, thậm chí còn nhiệt tình hơn gấp bội.

“Hóa ra qua hai ngày đã thành ‘Đã lâu không gặp’?” Khâu Mục mặt không đổi sắc đáp trả.

“Đồ đệ học ngành Khoa học Tự nhiên đúng không? Một ngày không gặp như cách ba thu có biết không vậy, tính ra chúng ta đã không liên lạc bồi dưỡng tình cảm nửa năm rồi đó.” Hàn Hựu phấn khởi ngồi tính cho cậu.

“Anh học Toán giỏi quá.” Khâu Mục nhếch môi.

“Tinh mắt ghê, quản lý Tống của tôi cũng hay khen tôi vậy đó.” Hàn Hựu khẳng định trước lời khen của cậu, “Cậu không biết đó thôi, hôm qua tôi đánh với người ta, hoàn toàn dựa vào trình độ tính toán siêu phàm vô cùng chính xác của bản thân mới có được pha giao tranh thắng lợi đẩy trụ thành công, thoát khỏi cứu viện từ team bên kia chỉ với một chấm máu. Chỉ còn có 8 điểm máu, 8 máu!!! Hỏi xem có đỉnh hay không!!!”

Mậu Thiệu Minh ngồi bên cạnh nghe lén lạnh lùng đơm lời: “Đúng, cậu còn đánh cho cặp bot của đội Hai nhà người ta khóc lóc nức nở, cứ thế mà phát huy.”

Hàn Hựu cười cười, không quan tâm đến người đang bức xúc sau lưng: “Thế đồ đệ tìm tôi có chuyện gì? Lại đánh tùy chọn à? Chờ chút tôi sắp xong ván rồi.”

Khâu Mục chưa kịp đáp lại thì nghe thấy Mậu Thiệu Minh suýt nữa cầm bàn phím phang Hàn Hựu gào lên: “Mới bắt đầu có mười phút mà con mẹ nó đã bảo đánh sắp xong? 3U tôi nói cho cậu biết, đang trong chuỗi thăng hạng của tôi đấy, cậu mà làm tôi tuột chuỗi có tin tôi giết cậu không hả!”

Hàn Hựu liếc mắt nhìn ghét bỏ: “Chỉ là trận thăng cấp thôi mà? Nhìn lại bản thân là ai xem, tính toán chi li sân si như thế nếu bị truyền ra ngoài không sợ fangirl của anh cười vào mặt à?”

“Cút!” Mậu Thiệu Minh bị tên này trêu tức mà nghẹn đến độ muốn xắn tay áo đánh người.

Khâu Mục nghe hết đối thoại bên kia, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, suýt nữa cười ra tiếng.

Nói thật, cậu cảm thấy mặc niệm hộ người anh em kia. Sau từng đó ngày tiếp xúc, chuyện khác còn chưa cảm nhận được nhiều, nhưng đã trải nghiệm được đầy đủ cái kiểu tức chết người không đền mạng của sư phụ mình.

Sợ rằng sư phụ gợi đòn sẽ bị đánh thật, lúc này cậu cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng: “Không phải đánh tùy chọn. Học trưởng quản lý câu lạc bộ eSports trường tôi muốn nhờ tôi chuyển lời hỏi anh một chút, có thời gian tới trường tôi tham quan hướng dẫn hay không?”

“Trường của cậu à?” Lúc này Hàn Hựu lại yên lặng bất ngờ, trong tiếng gõ phím lách cách, giọng nói không biết vì sao lại phảng phất ý cười, “Cậu học trường nào? Đại học H hả?”

Lúc trước vẫn còn cố giấu giếm, hiện tại nhìn lại, rốt cuộc đồ đệ thân yêu cũng biết thân phận thật của hắn sao?

Nghe giọng điệu của đối phương, Khâu Mục cũng cạn lời. Người này biết rõ còn hỏi.

Trong không khí yên tĩnh, tâm tình Hàn Hựu rất tốt nên giọng điệu cũng kéo dài đầy lười biếng: “Ồ, tới hướng dẫn à… Việc này, hơi đáng ngại một chút, cậu cũng biết thân phận của chúng tôi khá đặc biệt, bình thường rất bận đó.”

Mậu Thiệu Minh nhịn không được liếc mắt. Giả vờ nữa đi, giả vờ nữa xem nào!

Khâu Mục: “Tôi biết, có câu trả lời thuyết phục thì gọi cho tôi hoặc nhắn tin đều được.”

Hàn Hựu không chờ cậu nói xong: “Chờ chút, học trưởng kia của cậu muốn tôi tới lúc nào? Tuần này hả? Cuối tuần hay trong tuần? Tôi thấy mình nên vì tương lai thể thao điện tử nước nhà mà cống hiến một chút mới được.”

“…” Sao vừa kêu bận lắm mà? Khâu Mục hít sâu một hơi, mãi mới thốt được hai chữ, “Tùy anh.”

Hàn Hựu suy nghĩ một chút rồi quyết định: “Suy nghĩ chẳng bằng hành động, mai luôn đi! Ngày mai thứ Bảy rất thích hợp! Nhớ đánh tiếng với học trưởng của cậu nha!” Cúp máy, Hàn Hựu quay người lại thì thấy Mậu Thiệu Minh đang nhìn mình không nhúc nhích, bị ánh mắt sâu u ám kia dọa sợ hết hồn: “Gì vậy má? Anh làm vậy dọa chết người đấy có biết không!”

Mậu Thiệu Minh im lặng, tranh thủ lúc đang đánh nhau ở đường dưới thì giơ ngón cái lên với hắn: “Nói thực, luận về không biết xấu hổ tôi đến phục cậu!”

Hàn Hựu nở một nụ cười xán lạn với Mậu Thiệu Minh: “Thân là cộng sự mới, chúc mừng anh đã nhận ra ưu điểm của tôi.”



Sáng sớm nắng vàng, sinh viên ôm chồng sách đi qua đi lại khắp hành lang lớp học, ai nấy đều cố gắng bước thật nhanh.

Vì là cuối tuần, sau hôm nay là một tuần học hành kết thúc, người ra vào cổng trường cũng đông hơn, nụ cười vui mừng trên gương mặt đám sinh viên, chuẩn bị đón chờ một cuối tuần hoàn hảo.

Ngoài cổng trường dưới cột đèn đường có một người mặc áo len màu đen không hợp với thân người cao gầy của mình. Tuy đôi lúc có mấy cô gái khóa trên khóa dưới đi qua chú ý ngắm nhìn nhưng gương mặt tuấn tú nọ vẫn không có biểu cảm gì, thậm chí còn hơi nhíu mày, nhìn kiểu gì cũng thấy như đang buồn bực.

Khâu Mục vốn nghĩ nói với học trưởng xong là ổn, ai ngờ sau khi bàn lại về thời gian, cái vị sư phụ gợi đòn kia của cậu lại một mực yêu cầu cậu ra đón. Không đành lòng từ chối khi nhìn ánh mắt tha thiết của học trưởng, giờ nghĩ lại mới thấy việc này rất giống bẫy rập, mở ra sẵn chờ cậu nhảy vào.

Không lâu trước đây, cậu vừa dứt mồm kêu không gặp mặt người quen trên mạng mà?

Dù nghĩ thế nào vẫn thấy bực mình.

Khâu Mục ngẩng đầu về phía ánh mặt trời, nheo mắt lại nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy một kẻ kỳ quái đầu đội mũ lưỡi trai, mắt đeo kính râm cỡ bự, khẩu trang nâu đậm đeo kín mặt, đang đứng ở góc rẽ đầu đường. Ngay khi cậu nhìn thấy hắn, người kia cũng tình cờ liếc mắt qua hướng cậu đứng, rõ ràng cách một lớp kính râm nhưng vẫn cảm nhận được bốn mắt xẹt qua nhau như cũ. Sau đó người nọ bỗng nhiên đút hai tay vào túi quần, tùy tiện cà lơ phất phơ đi tới.

Không hiểu sao Khâu Mục bỗng cảm thấy có dự cảm không lành.
Hết chương 27.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi