Cú ngã rất mạnh, âm thanh gây ra khiến người khác cũng cảm nhận được đau đớn, Cao Chấn Quân sợ đến độ suýt nữa nhảy lên ghế. Gì thì gì cũng là bạn ngủ cùng phòng, cậu ta cuống cuồng nhìn qua mới thấy Lý Kiệt phản ứng nhanh nên điều chỉnh tư thế một chút, bằng không sợ là sẽ gãy xương vào viện.
Có điều tuy nhìn qua không có thương tích lớn gì nhưng người này vẫn mở trừng mắt không nhúc nhích, dọa cho Cao Chấn Quân nhịn không được mà tiến lại huơ tay trước mặt, trong lòng cũng nghi ngại, đừng bảo tên này té ngã chấn động não, biến thành thằng dở hơi luôn nha?
Cũng may Lý Kiệt rất chu đáo không để cậu ta lo lắng thêm, mấp máy môi mãi rốt cuộc cũng thốt ra được hai chữ mỏng manh: “U… U thần?!”
Giấc ngủ đêm qua vẫn chưa dứt, đầu óc hỗn độn khiến hắn có cảm giác mình vẫn còn đang nằm mơ.
“Hi, xin chào.” Hàn Hựu trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu niên vẫn đang nằm trên mặt đất mà mắt sáng như đèn pha, xoay người ghé lại bên tai Khâu Mục thấp giọng hỏi: “Đồ đệ, tục lệ phòng ngủ của các cậu là sẽ làm lễ lớn như vậy vào lần đầu gặp mặt à?”
Hai ngày trước Khâu Mục đã biết rõ thân phận của Hàn Hựu, tình cờ cũng biết luôn cái vị sư phụ gợi đòn này là thần tượng của Lý Kiệt, nhìn tên kia thất lễ như thế cũng cạn lời, nhưng cậu cũng không đổ dầu vào lửa, chỉ bình tĩnh đáp lại: “Thỉnh thoảng.”
Hàn Hựu sợ hãi mà than: “Tục lệ này đặc biệt ghê.”
Khâu Mục: “Anh thích là được.”
Hai người cứ như vậy ghé vào tai nhau thì thầm như chốn không người, Lý Kiệt dần tìm lại lý trí rốt cuộc cũng nhận ra cái tư thế nằm ngửa này có hơi phô trương, hắn liền nghiến răng chống cái eo như sắp nứt ra đứng dậy, vất vả thể hiện tư thế cực kỳ đoan chính, nghiêm nghị nói: “Chào U, U, U thần! Em là Lý Kiệt! Lý trong ‘Lý Thanh’ (Lee Sin), Kiệt trong ‘Kiệt Tư’ (Jayce)”
*Bên Trung gọi tên các vị tướng bằng tiếng Hán, Lee Sin là Lý Thanh, Jayce là Kiệt Tư, Amumu là A Mộc Mộc kiểu vậy, nên Lý Kiệt chiết chữ tên mình từ tên của hai vị tướng.
Lee Sin và Jayce, đều là tên của hai vị tướng trong LOL.
Trò lấy game để tự giới thiệu khiến Hàn Hựu lần thứ hai phải hết hồn vì người bạn cùng phòng này của Khâu Mục: “Bạn nhỏ này có tư tưởng giác ngộ cách mạng cao quá nha! Nghe qua đã biết chơi giỏi nè, giờ rank nào rồi?”
Được khen một câu, Lý Kiệt cảm thấy nóng hết cả mặt, nóng đến độ nói chuyện cũng khó khăn, vừa gãi đầu vừa trả lời, không kiềm được mà lộ ra vẻ ngượng ngùng: “U, U thần quá khen! Em chơi bình thường lắm ạ! Kim Cương thôi, Kim Cương thôi, a ha ha, ha ha!”
Cao Chấn Quân đứng cạnh nhìn bộ dạng khúm núm như vợ nhỏ này mà ngán ngẩm, cảm thấy không đành lòng nhìn, đen mặt kì thị thầm lùi về sau một đoạn. Phải biết rằng, trước đó thằng oắt này còn đắc chí cười nhạo rank của cậu ta ngay trong phòng ngủ, rõ ràng chẳng có tí khiêm tốn nào, giờ thì lại thành “Kim Cương thôi”? Mới mấy giây đã học đâu ra truyền thống đạo đức tốt đẹp của nền văn minh Trung Hoa vậy?
Hàn Hựu vốn chỉ tùy tiện hỏi bừa, nghe vậy cũng tùy tiện khách sáo tiếp: “Kim Cương à? Kim Cương giỏi đó. Có cơ hội chúng ta luận bàn một chút.”
Lý Kiệt e thẹn: “U thần, chúng ta từng luận bàn với nhau rồi.”
Hàn Hựu vô cùng kinh ngạc: “Có hả? Lúc nào vậy?”
Đám Cao Chấn Quân thì biết tỏng “luận bàn” ở đây là gì, sự cạn lời ngày càng hiện rõ trên mặt.
Lúc này Lý Kiệt lại mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh mà nói: “Trận tùy chọn hôm trước em ở team đối diện, đánh xạ thủ.”
“Ồ, hóa ra cậu là ADC đó ha!” Hàn Hựu liếc mắt nhìn Khâu Mục, nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi ADC bên kia có gì đặc sắc, nhưng cũng vẫn phải để mặt mũi cho bạn cùng phòng của đồ đệ, hắn liền nhanh trí vỗ tay như thể vừa nhớ ra cái gì đặc biệt lắm, “ADC hôm đó phát huy không tệ! Hóa ra là rank Kim Cương, chẳng trách, chẳng trách.”
“Phát huy… không tệ?” Sau trận đánh tùy chọn hôm trước, mấy ngày trời Lý Kiệt đều nằm mơ thấy KDA ác mộng 0/9 của mình, giờ nghe thần tượng “khen” mình như vậy mà trái vụn vỡ. Nếu phát huy như thế mà gọi là “không tệ” thì chắc toàn bộ đám troller trong LOL có thể đóng cửa về vườn rồi.
“Đúng vậy, rất không tệ, tôi nhìn trúng cậu rồi đó!” Để biểu đạt mình có đủ thành ý, Hàn Hựu còn nghiêm túc vỗ vai Lý Kiệt, cường điệu sự khích lệ của mình.
Ngay khi bàn tay kia vỗ lên vai mình, tâm tình phức tạp trong đầu Lý Kiệt đã bị gió cuốn bay xa không còn chút gì, chỉ để lại đại não trống rỗng, cảm giác như thế giới nháy mắt bỗng trở nên lấp lánh lung linh. Cuộc sống, thế này là hoàn hảo.
Nếu bạn đang đọc bộ truyện này ở bất cứ trang web nào khác ngoài wordpress nhà chính “Luân Hồi Vãng Sinh” của mình thì tức là bạn đang tiếp tay cho hành vi ăn cắp công sức của người dịch để trục lợi kiếm tiền. Mình sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào liên quan tới sai lệch nội dung và thiếu nội dung truyện trên các trang đăng lại trái phép. Cảm ơn.
Hàn Hựu không chú ý tới bộ dạng hóa đá của đối phương, hắn ra cửa lấy túi đồ ăn tới, cười nói: “Mấy thứ này là quà gặp mặt tôi mang cho mọi người, cảm ơn vì đã chăm sóc đồ đệ của tôi, sau này nhớ tiếp tục quan tâm nha!”
“Quào, U thần anh đến là được rồi, sao phải khách sáo như thế, khiến bọn em cũng ngại lắm!” Cao Chấn Quân khách sáo ngoài miệng nhưng tay chân đã rất nhanh nhẹn tươi cười bay tới trước túi đồ ăn, “Việc quan tâm Khâu Mục là chuyện đương nhiên, dù sao bọn em cũng là bạn cùng phòng mà! Vốn luôn tương thân tương ái!”
“Ồ, hóa ra cậu tên là Khâu Mục.” Hàn Hựu quay đầu nhìn, nhếch miệng vui vẻ.
“Quên mất không tự giới thiệu, ngại quá.” Khâu Mục mặt không thay đổi nhìn cái tên bạn to con đứng ngoài cửa, trong lòng ghim chặt kẻ thấy đồ ăn liền quên bạn bè, có đôi lúc quan hệ càng tốt sợ là càng không bền chặt.
“Không sao, tôi tha lỗi cho cậu.” Hàn Hựu được lợi còn khoe mẽ, tươi cười thể hiện sự rộng lượng của mình.
Rõ ràng “Chính sách mua chuộc” ban đầu đã hoàn toàn đi lệch hướng. Cao Chấn Quân mạnh mẽ kê một cái bàn ra ngay giữa phòng ngủ, bày biện đồ ăn vặt tràn lan, mọi người ngồi xung quanh, Hàn Hựu hướng dẫn mấy mánh chơi đơn giản xong thì bắt đầu nói chuyện câu được câu chăng.
“Anh không biết chứ Khâu Mục là hotboy mới của khoa tụi em đó, nổi tiếng cực kỳ.” Cao Chấn Quân vừa bốc đồ ăn vặt vừa ba hoa, nước miếng văng tung tóe nhưng vì đang vui nên không chú ý hai ánh mắt đang trừng trừng lườm mình.
Một là của Khâu Mục, một là từ Lý Kiệt.
Nếu Khâu Mục là do hoàn toàn không muốn bản thân nổi bật bị rêu rao tên, chỉ muốn giết người diệt khẩu, thì Lý Kiệt nhìn là do tên kia đang ăn với tốc độ quá nhanh, đồ ăn bị càn quét hết sạch, sợ là một lúc nữa không nhịn được phải đích thân ra tay.
Phải biết rằng đây không phải đồ ăn vặt bình thường, mà là đồ ăn vặt của đại thần mua cho! Là đồ ăn đại thần tự mua đó!
Ngoại trừ Giả Kim ngồi trong góc vẫn chưa tỉnh ngủ, lúc này sợ là chỉ có mỗi Hàn Hựu hứng thú với mấy câu chuyện của Cao Chấn Quân, thấy cậu ta nói đến chủ đề này liền gật gù: “Với dung mạo này của đồ đệ, cũng dễ hiểu, dễ hiểu mà.”
“Không, anh không hiểu được đâu!” Cao Chấn Quân đang đà nói, đập mạnh xuống bàn phủ quyết suy nghĩ đơn thuần trong đầu đối phương, “Anh tưởng tượng được cảnh trong buổi lễ chào mừng tân sinh viên, mới nhập học có vài ngày đã có một em gái đọc thư tình gửi cho Khâu Mục trước toàn khoa bọn em đó! Nhìn cảnh ấy thực sự cả đời không quên nổi!”
“Ồ, có chuyện đó nữa à?” Hàn Hựu liếc mắt nhìn Khâu Mục vẫn đang trầm mặc, nhếch miệng nói, “Vậy hóa ra đồ đệ của tôi nổi tiếng vậy à?”
“Đương nhiên!” Cao Chấn Quân đắc ý ngẩng đầu, “Không chỉ khoa bọn em mà cả trường đều biết vụ này luôn! Đợi lát nữa anh vớ bừa một người trên đường mà hỏi, xem có biết đại danh của Khâu Mục nhà chúng em hay không.”
“Chuyện này có gì mà cậu đắc ý như thế chứ.” Khâu Mục nhìn tên bạn ngày càng hứng thú nói chuyện, cuối cùng không chịu nổi nữa mà phải cắt ngang câu chuyện tào lao này.
“Đắc ý thay cho cậu đó mà.” Cuối cùng Cao Chấn Quân cũng nhận ra sắc mặt bạn mình không đúng, nhỏ giọng cãi lại, vươn tay định lấy khoai chiên trên bàn, chẳng ngờ bị một người nhanh tay cướp mất, cả giận nói, “Lý Kiệt, cậu ăn của cậu, cướp của tôi làm quái gì!”
Lý Kiệt đen mặt gằn giọng: “Muốn tốt cho cậu thôi, đừng có ghen tị với người ta, bước đầu để trở thành nam thần chính là giảm béo đấy.”
“ĐM!” Cao Chấn Quân chửi một câu định cướp lại nhưng Lý Kiệt đã xoay người liều chết bảo vệ đồ ăn, cậu ta liền bắt hụt vào không khí.
Hàn Hựu nhìn cuộc đại chiến tranh cướp đồ ăn của hai người, lấy điện thoại ra xem giờ, thản nhiên hỏi Khâu Mục: “Có phải là đồ đệ nên mời tôi một bữa cơm trưa không nè?”
“Bữa trưa để em mời!” Chưa đợi Khâu Mục trả lời, Lý Kiệt đã lấy tốc độ phản ứng của cả đời mình để lên tiếng, cuối cùng cũng có được cơ hội mời khách hiếm có. Mời U thần đi ăn, kể cả hắn có phải dốc hết tiền sinh hoạt ra cũng không tiếc!
“Vậy tôi không khách sáo nha, cảm ơn.” Đây là lần đầu Hàn Hựu thấy ai tích cực muốn mời khách như vậy, chỉ cảm thấy vị bạn học này cực kỳ hào sảng nghĩa khí, sau một thoáng bất ngờ liền cảm ơn.
“Đừng… khách sáo!” Hơi thở Lý Kiệt bị kiềm hãm, một lúc sau mới trở lại bình thường, cảm thấy mình như đang bơi trong hạnh phúc, câu nào thốt ra cũng đều tràn đầy hơi thở hạnh phúc đầu xuân.
Năm người cứ thế ra khỏi phòng ngủ.
Trên đường đi tới tiệm cơm ngoài cổng trường, Hàn Hựu đút tay vào túi sóng vai đi cạnh Khâu Mục ở phía sau, nhìn tên con trai phía trước đang nhảy nhót như khỉ, cuối cùng không nhịn được phải nói ra câu hỏi canh cánh nãy giờ: “Đồ đệ, bạn cùng phòng của cậu có chắc là không bị chấn thương não không? Thực sự không phải đi bệnh viện khám hả?”
Khâu Mục bình thản trả lời: “Không cần, mùa xuân của cậu ta mới tới ấy mà.”
Hết chương 29.