Ổn Định Là Thắng: Sao nào? Dual với tôi ổn quá chứ lị!
Shota Rất Là Chu Choe Đó: Ừ ổn.
Ổn Định Là Thắng: Vậy chơi tiếp không?
Shota Rất Là Chu Choe Đó: Tiếp.
Vào đội, chọn tướng, vào game, sau đó lại tiếp tục không ngoài dự kiến mà áp đảo hoàn toàn, vì không có nhân tố bất ổn như Tristana lúc nãy nên tốc độ end game của bọn họ còn nhanh hơn, mới 20 phút đã phá hủy được nhà chính phe địch.
Ổn Định Là Thắng: Tiếp không?
Shota Rất Là Chu Choe Đó: Tiếp.
Cả một buổi chiều dual, cả một buổi chiều thắng chặt.
Cho đến khi nhìn thấy tài khoản thăng cấp từ Kim Cương I lên thẳng Cao Thủ, Hàn Hựu mới lười biếng dựa vào ghế ngáp một cái, cảm thấy cũng hơi buồn ngủ rồi. Dù sao cày rank thực sự rất chán, nếu không vì có nhóc xạ thủ dual cùng này thu hút sự chú ý của hắn thì thực sự phải tự ngẫm lại tự nhiên cày rank cho clone có phải là ăn no rửng mỡ hay không.
Có điều sau khi dual cả chiều thì phối hợp càng ngày càng ăn ý với xạ thủ không biết tên này.
“Tìm mãi không thấy đâu, hóa ra cậu ở đây.” Ngay khi Hàn Hựu chuẩn bị vào đội thì cửa phòng huấn luyện bị đẩy ra, Lâm Nam ngó nửa người vào, nhìn qua màn hình máy tính của hắn, nói: “Vẫn chơi à? Quản lý gọi đi họp.”
“Ồ ồ ồ, đến đây đến đây.” Hàn Hựu đáp lời, không mời dual nữa, gõ một hàng chữ vào khung thoại: “Có việc phải out chút, hôm khác chơi tiếp ha.”
“Cày rank với ai thế?” Lâm Nam nhìn hành động khúm núm này của hắn mà tò mò, vừa định nhoài vào xem thì Hàn Hựu đã đóng sập màn hình máy tính xuống, vươn tay lên khoác vai cậu ta đi ra ngoài, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt.
“Tôi bảo này, tự nhiên quản lý Tống gọi cả đám về thế này, còn gì là cuối tuần nữa? Hầy, ngang nhiên lợi dụng việc công để xâm phạm ngày nghỉ của anh em, ác như thú!”
“Ấy sao mặt mày nghiêm túc thế? Chẳng phải chỉ là vụ tìm ADC thôi sao, có cần lo lắng thế không, thả lỏng tí đi.”
“Có điều nghe nói gần đây quản lý Tống rụng nhiều tóc lắm, cứ chịu áp lực căng thẳng thế này có khi rụng đến hói đầu luôn ấy nhỉ? Ôi mẹ ơi không được đâu, nghĩ kiểu gì cũng thấy quá gợi hình.”
“Mà nhá, cậu có biết hôm nay khi tôi cày rank…” Câu cuối của Hàn Hựu còn chưa nói hết thì Lâm Nam đi trước đã dừng bước, vì quá đột ngột nên Hàn Hựu suýt nữa vấp ngã.
“Sao thế?” Sau khi đứng vững lại, hắn khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức nở một nụ cười vô cùng xán lạn tự nhiên, “Hế lô quản lý Tống! Hôm nay nhìn anh đẹp trai lắm nha!”
“Hai ngày nay U thần của chúng ta có vẻ rảnh quá nhỉ, rảnh đến độ đi cày rank được luôn.” Quản lý Tống chuyên phụ trách lo liệu các công việc liên quan tới MAX sầm mặt xuống, rõ ràng đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của hai người ở hành lang, lúc này chưa cầm tài liệu trong tay phi luôn vào đầu tên kia đã là kiềm chế lắm rồi.
Sử Nỗ đứng cách đó không xa đang cúi gằm mặt xuống đất, không nín được mà vai run bần bật, có vẻ nhịn cười khổ lắm rồi, cuối cùng không chịu nổi nữa đành phải ho khan vài tiếng lấp liếm.
Hàn Hựu nhìn cảnh này bỗng cảm thán, lòng người sao quá dễ đổi thay.
Đây là đồng đội tốt nhất của mình, nhìn hắn bị quản lý Tống solo kill vậy mà không trượng nghĩa ra tay cứu giúp, còn đang tâm bán rẻ anh em.
Mất công trước giờ hắn vẫn đi giúp rừng, tinh thần đồng đội biến đâu hết rồi?
“Được, mọi người đến đủ rồi.” Quản lý Tống cũng không rảnh để ý bọn họ mắt qua mày lại, kéo ghế chính giữa ra ngồi, vào thẳng vấn đề: “Tôi không cần nói nhiều thì hẳn mọi người cũng biết rõ mục đích của cuộc họp khẩn này. Hôm nay Can đã chính thức chuyển qua LET, hiện tại chúng ta cần phải mau chóng chọn được ADC thay thế.”
“Không phải trước đó có nói câu lạc bộ đã đi liên hệ Laugh của đội tuyển DDC sao?” Đường trên Tô Vũ Kỳ nãy giờ vẫn đang ngủ gà ngủ gật trong góc phòng bỗng bật dậy lên tiếng.
“Vốn quả thực Laugh là lựa chọn tốt nhất, có điều…” Nói đến chuyện này, quản lý Tống cũng bực mình, “Vốn đã thống nhất hết các điều kiện rồi chỉ chờ ký hợp đồng nữa thôi, nhưng không biết tại sao mà sáng sớm hôm nay bên DDC bỗng nhiên không muốn thả người nữa.”
“Cũng không lạ, có ai mà không xúc động nhất thời? Có lẽ ban lãnh đạo bên đó cuối cùng cũng tỉnh táo lại mà nghĩ thông rồi! Dù sao nhìn đội hình của DDC hiện tại thì có thể nói Laugh là sát thương chủ lực quan trọng nhất, nếu giờ thả cho sang bên chúng ta thì mới bị ngớ ngẩn ấy.” Hàn Hựu nhún vai, tỏ vẻ không ngạc nhiên, “Nếu mùa giải sau phát huy không tốt thì bắt đền ai?”
“Nói vậy thì các đội tuyển khác cũng sẽ không đồng ý chuyển nhượng phải không?” Đại khái Lâm Nam cũng đoán ra lý do khiến quản lý Tống ăn ngủ không yên, nếu không phải đã hết cách thì cũng sẽ không sốt ruột gọi bọn họ tới họp gấp như vậy.
“Vậy giờ làm thế nào?” Sử Nỗ cũng đau đầu, tuy vừa hết mùa giải nhưng cũng không thể bỏ trống cái ghế ADC như thế chứ? Nghĩ ngợi một hồi liền đề nghị: “Hay là, tạm thời bốc người nào nổi bật từ mấy đội hạng hai lên?”
“Tôi không rõ lắm về giải hạng hai, mà chắc chắn sẽ vẫn có chênh lệch trình độ so với dàn chủ lực của chúng ta, không chừng vào trận còn bị nhắm vào camp.” Tô Vũ Kỳ rõ ràng không coi trọng đề nghị này.
“Cũng không thể nói vậy được, phải xem đường dưới của chúng ta có ai chứ.” Sử Nỗ nghiêm túc nói, “Nhắm vào bot thì thả xích Hàn Hựu đi, tôi chẳng tin mấy đội khác thật sự có thể tung hoành ngang ngược đâu.”
“Ây cha Snoopy ời cậu nói vậy anh không thích đâu nha.” Hàn Hựu ném một ánh nhìn “cút xa một chút” cho cậu, “Tuy anh vẫn biết chú em là fan não tàn của anh, nhưng cũng không cần dùng mấy câu lửng lơ như thế để dồn hết trách nhiệm cho anh thế chứ. Đến lúc vào trận thì thôi chú em tự đi mà thả xích, tự gánh team luôn nha!”
“Đến phục hai người, đến giờ vẫn còn tâm tình mà ba hoa nữa…” Lâm Nam thực sự cạn lời với đám khoác lác này.
“Hàn Hựu, cậu là đội trưởng của team, hôm nay sau khi họp xong thì cậu về nghĩ kỹ chuyện này đi.” Nhìn biểu tình khó ở của quản lý Tống, phỏng chừng nếu đám này tiếp tục hi hi ha ha nữa thì sợ là sẽ bùng nổ mất.
Không thèm đợi tuyên bố tan họp, Hàn Hựu chậm rãi đứng lên, mỉm cười nói: “Thực ra sáng nay tôi đã nghĩ đến chuyện này rồi.”
Cả phòng họp dồn toàn bộ sự chú ý lên người hắn.
Hàn Hựu nhìn quanh, nhếch miệng: “Quả thực lấy tuyển thủ từ đội hạng hai thì không đủ trình độ để đánh ở LPL, tạm thời ADC của các đội tuyển khác cũng sẽ không định chuyển nhượng gì cả, nhưng mọi người hẳn cũng biết, dù thực sự có thể chọn được một người từ hai nguồn này thì chắc gì đã hợp với phong cách đánh của MAX chúng ta?”
Mọi người trầm mặc.
Tuy Hàn Hựu nói rất tùy ý, nhưng bọn họ cũng hiểu được – những người này, không dùng được.
Một lúc lâu sau, Sử Nỗ mới ngập ngừng lên tiếng: “Nhưng mà vẫn không thể bỏ trống vậy được chứ?”
“Bỏ trống ấy hả? Không đâu.” Hàn Hựu nhấc cốc trà nhấp một ngụm, chậm rãi nói, “Không có ADC thích hợp thì chúng ta tự bồi dưỡng một người.”
Vốn tưởng hắn có thể đưa ra cái tên tuyệt hảo nào đó, vừa nghe thấy câu này, quản lý Tống liền nghiến răng nghiến lợi: “Lấy đâu ra thời gian? Tuy bên trại huấn luyện vẫn có người nhưng mùa giải tới cũng sắp bắt đầu rồi, đừng bảo tôi cậu nghĩ là kịp được đấy?”
Hắn có nói tới đám người mới trong trại huấn luyện đâu… Nhưng Hàn Hựu cũng không sửa lại câu vừa rồi của mình, trực tiếp trả lời luôn câu hỏi của quản lý Tống: “Đừng sốt ruột. Tất nhiên nếu đề bạt người mới lên thì chắc chắn không ra đánh luôn được, nên để lấp chỗ trống trong thời gian bồi dưỡng thì quả thực tôi có một người cực kỳ hợp luôn đó.”
“Có người rồi? Ai?” Tô Vũ Kỳ ngồi ngay ngắn lại, hiếm khi hứng thú với việc gì đến vậy.
“Là người này nè.” Hàn Hựu móc điện thoại ra lướt mấy cái rồi thảy lên bàn họp cho mọi người cùng xem.
Trên màn hình điện thoại là bài báo từ hai năm trước, kèm theo một bức ảnh một người đàn ông đang trái ôm phải ấp, cười đến là xán lạn với máy quay.
Ngay khi gương mặt quen thuộc này xuất hiện, cả đám lập tức ngây ra như phỗng, sau đó quay đầu nhìn về phía Hàn Hựu, đồng thanh lên tiếng theo bản năng: “Tên này á? Cậu điên à?”
Hết chương 9.