HỒ YÊU QUYẾN RŨ ĐOÁ HOA CAO NGẠO

“Thế tử, ngươi thật là ác độc!” Hồn ma A Tuấn lên tiếng trước, giọng khàn đục và ai oán.

A Đạt thì tức giận gào lên: "Lúc còn sống chúng ta hết lòng phụng sự ngươi, đến khi c.h.ế.t cũng chẳng được yên! Ngươi lại nhẫn tâm hại cả thê tử của bọn ta!”

Nói đoạn, hồn ma của hai người bất thần lao về phía thế tử, nhanh như chớp. Thế tử bị tình cảnh này dọa đến mất hồn, vội lùi lại vài bước, cố gắng tránh đòn tấn công của các oan hồn.

Nhưng hồn ma của A Tuấn và A Đạt không có ý định buông tha, với vuốt sắc nhọn, họ không ngừng đuổi theo sát gót. Thế tử vung kiếm trong tuyệt vọng, nhưng chẳng thể chạm tới thân thể thực của họ, chỉ đành trơ mắt nhìn hai hồn ma ngày càng áp sát.

“Đừng, đừng tới đây!” Sự kiêu ngạo lúc trước đã biến mất, thế tử run rẩy kêu lên, chân quỳ xuống đất, hai tay chắp lại, khẩn cầu: “A Tuấn, A Đạt, ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi! Ta không nên đối xử tệ bạc với các ngươi như thế. Xin các ngươi tha cho ta, ta sẽ trả lại giấy bán thân của thê tử các ngươi, còn tặng thêm ngàn lạng vàng để họ trở về quê nhà, sống cuộc đời sung túc. Ta nguyện sẽ cầu siêu cho các ngươi, mời cao tăng tụng kinh cầu phúc, giúp các ngươi được an nghỉ.”

A Tuấn nhìn thế tử với đôi mắt căm hờn, lớn tiếng gào lên: “Ngươi nghĩ ta còn tin ngươi sao? Lúc sống bọn ta đi theo ngươi, tưởng sẽ có đường sống, ai ngờ ngươi trở mặt, coi bọn ta như cẩu hèn!”

A Đạt cũng hét lớn: “Lão tử vì ngươi bán mạng bao năm, làm việc không ngơi nghỉ, vậy mà ngươi còn không tha cho thê tử của bọn ta. Ngươi còn lương tâm không?”

Trong cơn phẫn nộ, oán hồn A Tuấn và A Đạt chợt biến thành hai bóng đen, lao thẳng tới thế tử nhanh như chớp.

Thế tử chỉ kịp thét lên một tiếng hoảng loạn trước khi ngã sóng soài xuống đất. Hắn lăn lộn mấy vòng trên sàn rồi mới ngừng lại được.

Lúc này, thế tử run rẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không còn chút huyết sắc, đôi môi mím chặt, hơi thở yếu ớt tựa ngọn đèn trước gió.

Kẻ hầu hốt hoảng hét toáng lên, sợ hãi chạy tán loạn: “Có ma! Có ma!”

Tiếng la hét đã làm kinh động đám vệ binh tuần đêm.

Vệ binh chạy tới nơi, chỉ thấy thế tử nằm trên sàn, còn hồn ma của A Tuấn và A Đạt đã biến mất tăm, tựa như chưa từng xuất hiện.



Tên hầu run rẩy chỉ về phía thế tử nằm dưới đất, lắp bắp thuật lại cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi.

Đội trưởng vệ binh cau mày, vội tiến đến bên thế tử. Chỉ thấy hắn nằm bất động, sắc mặt trắng bệch, hơi thở mong manh như tơ nhện, rõ ràng đã kiệt sức. Đội trưởng không khỏi rùng mình, lập tức sai người cấp báo cho vương gia và vương phi.


Chuyện rối ren đến thế, sáng hôm sau cả phủ đều đồn thổi xôn xao, ngay cả Bảo Thư cũng nghe phong thanh.

Bảo Thư mang cơm vào, vừa bày ra vừa kể lại cho Minh Tiên Tuyết nghe: “Đêm qua thế tử đột nhiên đổ bệnh, nghe đồn là trúng tà ma quỷ quái, thái y, ngự y đều đến xem mà không rõ nguyên do. Vương phi sốt ruột đến nỗi mời cả đạo sĩ vào xem bệnh rồi.”

Hồ Tử Thất đứng bên bày biện, nghe chuyện, liền lén nhìn sang Minh Tiên Tuyết.

Chỉ thấy Minh Tiên Tuyết vẫn điềm nhiên, niệm Phật một tiếng đầy từ bi.

Bảo Thư bèn hỏi: “Công tử, ngài tu hành, theo ngài, đây có phải tà ma thật không?”

Minh Tiên Tuyết chậm rãi đáp: “Sự đời khó lường, nhưng dù là thật hay giả, chúng ta cũng nên giữ thiện tâm, cầu phúc cho thế tử ” Nói rồi, Minh Tiên Tuyết bảo Hồ Tử Thất: “Tiểu Thất, phiền ngươi chuẩn bị giấy bút, dùng xong bữa ta sẽ chép kinh cầu phúc cho thế tử.”

Bảo Thư nghe vậy, lòng bất bình lắm, nhưng vốn tính thẳng thắn, không kiêng dè nói ra: “Công tử, ngài thật nhân từ quá! Thế tử đối xử với ngài thế nào chứ? Hắn chỉ mong ngài c.h.ế.t đi thôi. Vậy mà ngài lại chép kinh cho hắn!”

“Bảo Thư, ngươi có biết tu hành là gì không?” Minh Tiên Tuyết hỏi.


Bảo Thư ngẩn ra, lắc đầu.

“Tu hành là tu tâm. Tâm không vướng mắc, mới thấu được đất trời. Thế tử có lòng ác với ta, đó là nhân quả của hắn. Nếu ta vì vậy mà sinh oán hận, thì đó chính là nghiệp chướng của ta.” Minh Tiên Tuyết chậm rãi nói: “Cầu phúc không vì hắn, mà vì ta. Tâm ta thanh tịnh, thì thế gian này không còn ác.”



Bảo Thư nghe mà nửa hiểu nửa không, chỉ biết cúi đầu im lặng.

Hồ Tử Thất lại thấy buồn cười: hóa ra là tự mình thấy mình không ác, thì chính là không ác.

Người ta đối xử tệ bạc với ngài, ngài liền trả đũa ngay, cho nên không có oán hận, không có oán hận thì cũng không có nghiệp chướng.

Thảo nào Minh Tiên Tuyết luôn có thể làm cho kẻ đối đầu phải c.h.ế.t dở sống dở, xong rồi lại thản nhiên niệm Phật, vì tâm hắn chẳng vướng bận chút bụi trần nào.

Y cứ tưởng Minh Tiên Tuyết là một kẻ u ám, đen tối.

Ai ngờ, thật ra hắn lại vô tư khoáng đạt đến vậy!

Sau bữa, Minh Tiên Tuyết bắt đầu chép kinh. Chép xong, bèn sai Hồ Tử Thất cất kinh thư vào hộp, cùng nhau đến thăm thế tử.

Bảo Thư thì ở lại viện trông coi.

Minh Tiên Tuyết và Hồ Tử Thất đến nơi ở của thế tử, chỉ thấy vườn tược trước kia ngăn nắp giờ đã rối bời.

Bọn hầu kẻ hầu đứng bên ngoài chờ lệnh, vẻ mặt khác nhau, nhưng tay vẫn bận rộn, không rõ thực hay giả. Minh Tiên Tuyết dẫn Hồ Tử Thất qua tiền viện, vào đến nội sảnh, thấy vương phi ngồi bên giường, đôi tay nắm c.h.ặ.t t.a.y thế tử, lệ rơi không ngừng. Sắc mặt thế tử trắng nhợt tựa tờ giấy, hơi thở yếu ớt đến khó nhận ra.

Bên cạnh là một đạo sĩ lạ mặt, mặc đạo bào, sắc diện nghiêm trang.

Hồ Tử Thất nhìn lướt qua đã nhận ra đây chỉ là hạng đạo sĩ xoàng, trên người u ám khí hung, cho thấy không phải kẻ tu hành chân chính.

Hồ Tử Thất liếc nhìn Minh Tiên Tuyết, chỉ thấy hắn thần thái ung dung, thân nhẹ tựa yến, minh chứng rõ ràng rằng hắn đã đạt cảnh giới tự nhiên, mọi việc đều tránh được ác nghiệp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi