Sau khi biết được tình trạng hiện tại của Hoắc Kình, Tề Lãng đã không sao yên lòng được.
Cậu dành ra hẳn một đêm để suy nghĩ và lựa chọn.
Hiện tại, quan hệ của cả hai đã không còn cứu vãn được nữa. Tề Lãng nhận ra, cho dù mình có giải thích cà nghìn lần đi nữa thì niềm tin cũng không thể vơi đầy thêm một lần nào nữa.
Người nhà của Hoắc Kình đã không còn tin tưởng vào cậu, Hoắc Kình cũng đã bị tổn thương quá nhiều chỉ vì tính tình bồng bột nóng nảy của cậu.
Tề Lãng biết, mình bây giờ chỉ còn có thể làm được một việc duy nhất khiến Hoắc Kình có thể hạnh phúc mãi mãi.
Mặc dù quyết định đó sẽ khiến cho cậu đau đớn lắm. Nhưng cậu từng nói, tôi có thể làm mọi thứ cho anh, nên cậu sẽ vẫn giữ lấy quyết định đó.
Ngày hôm sau, Tề Lãng đến gặp mặt vị bác sĩ đã đề nghị Hoắc Kình phải thay tim trong năm ngày nữa.
Năm ngày, thời hạn quá ngắn với một số mệnh.
Vị bác sĩ nhìn thấy Tề Lãng ngồi xuống, ông liền hỏi:
" Cậu có chắc về quyết định của mình không?"
Tề Lãng giống như đã qua một đợt đấu tranh tâm lý, gương mặt cậu kỳ thực vô cùng bình thản.
" Vâng, tôi đã nghĩ rất kỹ rồi."
Vị bác sĩ kia có chút khó xử, đôi chân mày không dãn ra, cứ đăm đăm nhìn Tề Lãng.
Trong ngành hơn hai mươi năm nay, ông lần đầu chứng kiến một chuyện như thế này. Khi nghe Tề Lãng trình bày sơ lược qua điện thoại, ông đã ngỡ ngàng không biết phải nói gì.
Cho nên ông để cậu có một đêm suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng quyết định.
Không ngờ đến hôm nay, Tề Lãng vẫn cứ quyết định như cũ, không mảy may sợ hãi hay hồi hộp. Giống như cậu hạ quyết tâm lắm rồi.
Vị bác sĩ nhìn một lúc rồi khẽ thở dài:
" Được. Tôi sẽ để cậu đi làm một số xét nghiệm, xem xem cậu có thích hợp với bệnh nhân kia hay không."
Lúc này, Tề Lãng bỗng sốt ruột. Cậu ngồi thẳng dậy, bàn tay nắm chặt lại:
" Bác sĩ, nếu như không thích hợp thì...sẽ thế nào?"
Vị bác sĩ chau mày, bất đắc dĩ lắc đầu:
" Thay tim là một ca đại phẫu, rất nguy hiểm, rất rủi ro. Việc quan trọng là tìm kiếm quả tim thích hợp nhất với bệnh nhân, sau đó bác sĩ chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Hm, trong trường hợp nếu tim cậu không thích hợp thì...chúng ta đành phải tìm kiếm tiếp."
" Không thể!" Tề Lãng cắn răng, " Tôi phải mau chóng làm xét nghiệm."
Nhìn sự nóng ruột của Tề Lãng, vị bác sĩ kia có chút sửng sốt. Ông dời tầm mắt, ghi xuống một tờ giấy rồi đưa cho cậu, tận tình hướng dẫn cậu đi làm từng khâu xét nghiệm.
Tề Lãng cầm tờ giấy, đứng dậy. Cậu trầm mặc nhìn nó thật lâu, sau đó nói:
" Bác sĩ, phiền ngài mau chóng đưa ra một kết quả."
Ông nhìn cậu, nhẹ nhàng mỉm cười, gật đầu dứt khoát:
" Tôi sẽ mau chóng đưa cho cậu kết quả."
Sau một ngày trời, Tề Lãng rốt cục cũng làm xong những việc cần làm. Khi cậu rời khỏi bệnh viện cũng vừa lúc chạm mặt Jin.
Jin nhìn cậu, vội vàng đi đến:
" Wayne, cậu đến thăm chú Walton à?"
Tề Lãng xoa nhẹ cánh tay của mình, đầu óc có chút mệt mỏi và choáng váng. Cả ngày hôm nay cậu đã phải ở miết trong mấy cái phòng đầy mùi khử trùng, thật sự nghĩ tới chỉ muốn nôn khan.
Nhìn Jin một cái, Tề Lãng bình thản lắc đầu:
" Không có."
Jin chớp mắt, cảm thấy quái lạ.
Nếu không thăm thì...đến đây làm gì?
" Tình trạng người đó thế nào rồi?"
Jin đang lơ đãng bỗng nghe Tề Lãng hỏi, lập tức chấn chỉnh lại tinh thần. Cô bé thở dài:
" Ừm, mọi người đang truy lùng quả tim thích hợp cho chú Walton lắm. Thông báo hôm qua, hôm nay chú Dylan với chú Falton đã tích cực tìm kiếm rồi. Chỉ e...chuyện này hơi khó khăn."
Tề Lãng cũng hiểu được sự khó khăn của việc này là như thế nào, cho nên cậu mới đưa ra quyết định táo bạo kia.
Dù như vậy đi nữa, cậu cũng không hối hận.
Tề Lãng vỗ vai Jin, trấn an cô:
" Đừng lo, chúng ta hãy cầu nguyện đi. Phép màu thực ra vẫn có mà."
Jin phồng má, cố gắng tự khích lệ bản thân phải suy nghĩ tích cực.
" Ừm, tôi cũng tin như vậy!"
Tề Lãng hơi ngước mắt nhìn bầu trời đêm, những ngôi sao nhỏ xíu xiu đang cố tỏa sáng. Khóe môi cậu không tự chủ nhếch nhẹ lên.
Jin đứng đối diện, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt kia, trong lòng dấy lên nỗi xót xa.
Thời gian cứ như thế trôi qua hờ hững, đến buổi chiều ngày hôm sau, khi Tề Lãng vừa đi làm trở về nhà thì nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện.
Kết quả, đã có.
#
Ding dong.
Tại một ngôi biệt thự với gam màu lạnh, có một thanh niên đang đội chiếc nón kết màu đen, che khuất gần nửa mặt đứng trước cánh cổng cao hơn ba mét.
Cậu thong thả ấn chuông cửa hai lần, sau đó bình tĩnh chờ đợi.
Sau một hồi đợi chờ, cánh cổng rốt cục cũng chịu mở ra chào đón cậu thanh niên kia. Người đứng trước mặt cậu lúc này là một cô gái xinh đẹp đang uốn vài lọn tóc.
Đôi mắt cô ấy mở to lên kinh ngạc.
"...Wayne?"
Tề Lãng lúc này cởi nón ra, nhẹ nhàng bước đến cúi người ôm chầm lấy Tề Ôn. Sau bao nhiêu tháng ngày hai chị em không gặp mặt, hôm nay được tái ngộ, còn được cái ôm ấp áp này, Tề Ôn kỳ thực rất vui.
Vòng tay qua ôm lấy Tề Lãng, Tề Ôn mở lời:
" Thằng nhóc này, khi không về lại không nói trước a. Còn ôm ôm nữa."
Tề Lãng tựa cằm lên vai cô, ánh mắt thoáng đượm buồn. Cánh tay cậu vẫn chưa buông lõng cơ thể nhỏ nhắn kia, nhất mực siết lấy, hút hết những tư vị mà người chị kia có được.
Sau một hồi đứng trước cổng ôm nhau thắm thiết, Tề Ôn cuối cùng cũng đẩy Tề Lãng ra, nghiêm mặt:
" Ôm lâu như vậy phải tính phí mới được nha!"
Tề Lãng lúc này bật cười, nhún vai.
" Được, bao nhiêu em cũng trả."
Tề Ôn chớp chớp mắt, chu choa, hào phóng quá đi.
Cô vỗ ngực Tề Lãng, nháy mắt cười cười, " Em trai chị làm ông chủ rồi hử? Hào phóng ghê cơ."
Hai chị em cứ mải ríu rít bên ngoài đó gần mười phút mới chịu kéo nhau vào trong nhà. Vừa vào đến phòng khách, Tề Lãng gặp được một vị tiền bối mà cậu từ nhỏ đã kính trọng.
Sebastian nhìn thấy cậu xuất hiện, thực sự là có chút ngỡ ngàng. Anh không nghĩ Tề Lãng sẽ một lần nữa đặt chân vào ngôi nhà này đâu.
Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt cũng thật thâm tình. Sau đó, Tề Lãng giống như khi nãy, bước đến ôm lấy Sebastian làm anh nhíu mày.
Tề Ôn phía sau đột nhiên cao hứng, quan sát vẻ mặt khó chịu của Seb rồi bật cười.
" Lâu quá không gặp, Seb."
Seb lúc này mới dãn đôi lông mày ra, vỗ lấy lưng cậu.
" Ừm, mừng cậu trở về."
Tề Lãng buông anh ra, cười một cái nhẹ nhàng.
" Hôm nay tôi chỉ về thăm mọi người một chút thôi. Ừm, ba tôi có ở nhà không?"
Tề Ôn nghe thấy Tề Lãng nhắc đến ba, ngay lập tức kéo tay cậu. Cô ôm lấy khuôn mặt đẹp trai kia, nhìn thật kỹ, sau đó mỉm cười:
" Chị còn nghĩ em sẽ không nhìn mặt ba nữa. Ba đang ở trong phòng ngủ, mau lên thăm ba đi."
Tề Lãng gỡ hai bàn tay ấm nóng kia khỏi mặt mình, " Em biết rồi." Sau đó xoay người bước lên lầu.
Bên dưới, Seb không dời tầm mắt khỏi bóng lưng của Tề Lãng.
Hôm nay trở về đột ngột như thế, phải chăng là có chuyện gì?
Gõ cửa phòng hai tiếng, khi nghe chất giọng khàn khàn lưu lại đầy dấu vết của tuổi già, Tề Lãng không nhịn được đã mím chặt môi mình.
Bàn tay cố gắng không run rẫy mà mở cửa đi vào trong.
Tề Lãng ngẩng mặt nhìn quanh, nhận ra ở trên giường có một người đàn ông đang mệt mỏi nửa ngồi nửa nằm, trên tay là cốc nước. Liếc nhìn bên cạnh, Tề Lãng còn thấy được có một chiếc xe lăn đang xếp lại.
Người đàn ông kia nhìn thấy cậu, thoạt đầu vô cùng ngỡ ngàng, về sau lại tức giận, cuối cùng thì không nhịn được mà cất tiếng.
" Thằng nhãi, mau lại đây."
Tề Lãng khó khăn lắm mới dứt ra được suy nghĩ của bản thân, từng bước nặng nề đi đến gần ba mình. Cậu duỗi tay nắm lấy tay ông ấy, đôi bàn tay gầy guộc lạnh buốt.
" Ba..." Tề Lãng biết mình khó kiềm chế được cảm xúc lúc này.
Một tiếng ba thân thương như xóa đi bao lỗi lầm, hàn gắn đi tình cảm trước đây. Tề Dương nhướn người, vươn tay vò mạnh tóc cậu một cái.
" Chịu về rồi sao?"
Tề Lãng lúc này đột nhiên ôm lấy Tề Dương, gương mặt cậu chôn sâu vào hõm cổ của ông ấy.
" Ba...Con về rồi."
Tề Dương nhìn đứa con trai trời đánh của mình đang ngoan cố ôm khư khư mình, ông cũng chạnh lòng khôn xiết. Vỗ tấm lưng đang run rẫy kia, Tề Dương hít sâu một hơi:
" Về là tốt rồi."
Tề Lãng lúc này đã thả trôi bản thân theo cảm xúc thật sự. Chiếc áo màu nâu của Tề Dương nhanh chóng thấm ướt một mảng lớn.
" Con xin lỗi. Ba, con xin lỗi. Ba, sau này ba cũng đừng quên con, được không?"
Tề Dương cảm thấy hốc mắt của mình thật nóng, vội vàng khịt khịt mũi.
" Mày lại nói linh tinh cái gì đấy thằng ranh con này? Sao lại đừng quên? Làm sao lại quên được?"
Tề Lãng ngẩng đầu, mặc cho những dòng nước kia cứ liên tiếp chảy xuống, cậu không lau đi, chỉ chăm chú nhìn Tề Dương. Một lúc lâu, cậu không nói thêm gì, chỉ nặn ra một nụ cười khiến cho lòng người an tâm.
Cả buổi sáng đó, Tề Lãng đã đưa Tề Dương ra một khu công viên nọ. Hai cha con hiếm khi có cơ hội gần gũi thân thiết như thế này.
Đến trưa, Tề Lãng đưa Tề Dương trở về nhà. Lúc này, Tề Ôn mới ôm lấy cậu một cái nữa. Cái ôm lần này thật bất an, thật sốt ruột.
" Lãng, có phải em sẽ đi không?"
Lâu lắm rồi Tề Ôn mới gọi tên tiếng Trung của cậu.
" Ừm, em phải đi."
" Lãng, em sẽ trở về chứ?"
Tề Lãng nhận thấy Tề Ôn càng lúc càng siết lấy cậu, một khe hở cũng không có. Dù sao cậu cũng đã hạ quyết tâm rồi, cho nên cậu có thể lấy lại bình tĩnh mà đáp nửa vời.
" Để sau này nói."
Tề Ôn nghe cậu đáp lại, thật sự rất muốn thúc một cú vào bộ phận nào đó bên dưới cho hả giận.
Mắt mũi tèm nhem, Tề Ôn không ngại ngùng mất hình tượng, cứ vậy ấn vào tay cậu một tấm thiệp mời.
Tề Lãng cúi nhìn nó, sau đó sửng sốt không nên lời.
" Nhớ đến nhé. Em không đến, chị sẽ giết em." Tề Ôn lúc này lại vui vẻ cười thật tà ma.
Tề Lãng thất thần cẩn trọng cất tấm thiệp mời vào túi áo, sau đó thì mau chóng cất bước rời khỏi khu biệt thự kia.
Chạy một quãng khá xa rồi, Tề Lãng mới dừng lại, cúi gằm mặt nhìn mặt đất lạnh lẽo.
Trên mặt đất lúc này bỗng dưng hứng được một vài giọt nước trong veo, thuần khiết, thê lương.
#
Xế chiều, Tề Lãng gọi hẹn Adonis đi chơi một bữa.
Adonis dạo này cũng không bận công việc nữa, giống như ông chủ lớn, chỉ có việc chỉ tay năm ngón sai bảo nhân viên mà thôi.
Nhận được lời mời gọi hấp dẫn của Tề Lãng, Adonis không ngại ngần liền gật đầu cái rụp.
Khi đến chỗ hẹn, Adonis nhìn thấy Tề Lãng đang ngồi một mình trong góc khuất. Hai đứa đi chơi tức là chui vô quán bar uống nhậu say khướt đã đời mới thôi.
Nhanh chóng bước đến chỗ Tề Lãng, Adonis ngồi phịch xuống. Thản nhiên rót đầy một ly rượu, sau đó ngửa cổ uống ừng ực. Vị rượu cay thế mà Adonis uống như uống nước lọc.
Tề Lãng lúc này ngẩng mặt nhìn Adonis, giơ giơ ly rượu lên:
" Cạn một cái."
Adonis đưa ly qua cạn rồi cười, " Sao thế? Có chuyện gì vui nên muốn đi nhậu à?"
Nói nửa chừng, Adonis dừng lại, nheo mắt, " Không phải. Mày đã cai rượu rồi mà? Với cả, nếu chuyện vui thì tò te với Walton mới phải? Nói xem, có chuyện gì rồi?"
Tề Lãng không quan tâm thằng bên cạnh nó đang lãi nhãi không ngừng, cậu cứ bình thản rót rượu, rồi uống, rồi rót.
Sau đó mới duỗi tay, bịt mồm Adonis.
" Đủ rồi. Jin lây bệnh nói nhiều cho mày hử?"
Adonis hất tay Tề Lãng ra, " Không có. Tao đang hỏi mày đó."
Tề Lãng lúc này nghiêng mặt nhìn cậu, nhếch nửa môi lên cười một cách tà ma.
" Nói xem, mày có từng lừa dối gì tao không? Hôm nay thú tội hết một lần đi."
Adonis nghe xong câu đó, thiếu điều muốn phang cả chai rượu vào mặt Tề Lãng. Cậu tức giận không phải vì Tề Lãng không tin tưởng mình, càng không phải do cái nụ cười lưu manh kia.
Chỉ là, Adonis cảm giác, Tề Lãng nói như vậy để tạm biệt lần cuối ấy.
Mẹ nó, rõ ràng rất giống muốn ôm lấy những nỗi đau đi theo xuống mồ vậy.
A mẹ kiếp, mình đang nghĩ gì thế?
Adonis rùng mình một cái, lắc mạnh đầu, xua tan đi suy nghĩ kia. Sau đó, Adonis đánh Tề Lãng một cái ở vai.
" Mày đừng nói lung tung. Tao thiến đó."
Tề Lãng buồn cười, ngửa mặt cười lớn một tiếng. Tiếp đến, cậu cầm ly rượu, nhấp thêm một ngụm nữa.
Trong bar âm nhạc ồn ào, đinh tai nhức óc, giọng nói của Tề Lãng cũng bị loãng ra không ít. Adonis cực lực ghé sát tai mình ngay môi Tề Lãng mới có thể nghe được.
" Tao sẽ đi."
Adonis nhíu chặt mày, " Mày nói gì? Mày đi đâu?"
Tề Lãng ngã người ra phía sau ghế đệm, giơ bàn tay lên che khuất đi đôi mắt của mình. Rượu dần thấm vào cơ thể, nó làm cậu thấy nóng bức và khó chịu.
Nhưng hơn cả là sự sợ hãi.
Một nỗi sợ rất hữu hình.
Adonis lần này không đùa nữa, nghiêm túc quan sát Tề Lãng. Hai người ngồi rất gần nhau, Adonis kề mặt mình sát mặt Tề Lãng, sau đó chớp mắt.
Ngón tay Adonis không yên mà xoa xoa một bên mặt Tề Lãng, bỗng dưng thấy nó ướt ướt, nóng nóng.
Giật mình thu ngón tay về, Adonis thất thần không nói gì nữa.
Wayne, đang khóc?
Ý niệm này làm Adonis cực kỳ sốt ruột.
" Tao, sẽ cứu, Walton."
Adonis đang cúi đầu liền ngẩng lên nhìn Tề Lãng. Cậu đã chịu buông bàn tay kia xuống rồi, để lộ ra một đôi mắt đầy thương tâm.
" Cứu?" Adonis càng lúc càng mơ hồ.
Tề Lãng liếc mắt nhìn Adonis, mỉm cười nhàn nhạt.
Phải, chính là cứu.
Ngày hôm sau, Tề Lãng đau đầu không dứt.
Ảnh hưởng của mấy chai rượu đêm qua làm cơ thể cậu mệt mỏi chẳng muốn làm gì. Xoay người một cái, Tề Lãng muốn với lấy cốc nước thì lại làm rớt cuốn lịch trên bàn.
Cúi người lượm lên, Tề Lãng nhìn thấy dấu tích màu đỏ.
Còn không quá ba ngày nữa.
Tề Lãng bị suy nghĩ này làm cho tỉnh táo. Cậu đặt cuốn lịch trở về chỗ cũ, sau đó sửa soạn thay đồ đi đến một nơi.
Nơi ấy, cậu từng đến một lần rồi. Bầu không khí lạnh lẽo cùng sự vắng vẻ này khiến người ta cảm thấy cô độc quá.
Có lẽ, sau này cậu cũng giống như thế.
Một mình một cõi, cô độc lạnh lẽo.
Tề Lãng cầm trên tay một bó hoa thật đẹp, từng bước đi trên con đường ốp đá sỏi để đến trước một bia mộ.
Lâu lắm rồi cậu mới đến đây, mà hôm nay cũng không phải là ngày giỗ.
Đặt bó hoa lên mặt xi măng, Tề Lãng lúc này ngồi bệt xuống đất, bên cạnh bia mộ, giống như hai người bạn.
Cậu nghiêng đầu nhìn bức ảnh đã bạc màu kia, ngón tay chậm rãi lau đi bụi bẩn.
Rồi cậu thấp giọng lên tiếng, " Mẹ..."
Người phụ nữ trong tấm hình kia chính là mẹ ruột của Tề Lãng. Bà mất ở bên Trung Quốc từ khi cậu bốn, năm tuổi. Nhưng sau đó, Tề Dương cũng đã dặn lòng mà đem bà về đây chôn cất.
Tiếng mẹ thương tâm một lần nữa trôi tuột vào không khí. Tề Lãng vẫn bình thản ngồi đó, ngước mắt nhìn bầu trời rồi mới mở lời tiếp:
" Mẹ à, hôm nay con đến thăm mẹ đây. Con biết không phải ngày giỗ nhưng con thật sự muốn đến nhìn mẹ...lần cuối. Con từng đến nói với mẹ về một người mà con đã yêu hết lòng. Mẹ còn nhớ đúng không? Hmm, người đó mắc một căn bệnh rất nặng, rất cần một quả tim để mà sống tiếp. Mẹ à, con trai của mẹ, thật sự rất yêu người đó. Con trai của mẹ trước đây cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ hy sinh bản thân để cứu một người..."
Tề Lãng quay đầu nhìn tấm hình kia, khuôn mặt hiền hậu của Tần Thạc Nhu khiến cậu cảm thấy an tâm.
"... Con trai của mẹ thật sự đã lớn rồi đó. Con đã quyết định cứu người ấy bằng chính trái tim của con. Bác sĩ đã gọi cho con và bảo rằng, tim của con rất thích hợp với người đó. Mẹ à, khi nghe tin đó, con đã rất...hạnh phúc. Cuối cùng thì người con yêu cũng được cứu. Nhưng sau đó, con lại thấy rất sợ hãi. Con giấu mọi người về chuyện này, ngay cả Tề Ôn, Adonis, con cũng không nói. Mẹ nói xem, chúng con sẽ được bên nhau mãi mãi đúng chứ?"
Tề Lãng đưa tay lên ngực trái, mỉm cười nhàn nhạt:
" Trái tim này, chỉ có một người duy nhất. Con đem nó trao cho người đó, thích hợp lắm rồi đúng không? Mẹ không phải là đang oán trách con đấy chứ? Đừng lo, một vài ngày nữa, con sẽ đến với mẹ. Sau này, mẹ cũng sẽ không cô đơn nữa..."
Dừng lại, Tề Lãng cảm thấy lồng ngực nặng nề. Cậu xoay người, ngồi đối diện bia mộ, cúi thấp đầu.
" Mẹ, chỉ có mẹ mới nghe được những lời này thôi. Con thật sự...thật sự rất sợ. Mẹ à, con thật sự rất yêu người đó..."
Trước một bia mộ lạnh lẽo lại đang được lấp đầy bởi những giọt nước mắt ấm nóng.
Tề Lãng quỳ xuống trước mặt mẹ mình, không ngừng khóc nấc lên từng tiếng.
" Con không còn lựa chọn khác...Mẹ, đừng trách con nhé..."
Ngồi bên cạnh mẹ mình đến gần chiều tối, Tề Lãng mới chịu đứng dậy, rời đi.
Tâm trí cậu kể từ lúc rời khỏi nghĩa trang cũng chưa tỉnh táo lại hẳn. Đến khi cậu mở to mắt nhìn thấy tên của bệnh viện, xung quanh người người đi lại vội vàng, cậu mới biết mình đến chỗ Hoắc Kình.
Không tránh né, Tề Lãng bước thẳng đến thang máy, di chuyển tới phòng bệnh của anh.
Trước cửa phòng bệnh lúc này gặp mặt đông đủ mọi người, chỉ thiếu mỗi Chu Sa.
Nhìn thấy Tề Lãng, Hoắc Ưng cũng không còn tức giận như hôm bữa mà chỉ lạnh nhạt im lặng.
Jin nhìn cậu, " Wayne, cậu đến khuya thế?"
Tề Lãng liếc mắt nhìn Jin, sau đó thản nhiên ôm lấy cô giống như cậu đã làm với mọi người khác. Nhận lấy cái ôm này, Jin bất ngờ lắm.
" Cảm ơn cậu những ngày qua đã ủng hộ chúng tôi. Cảm ơn những cái đánh của cậu, cảm ơn những lời mắng nhiếc của cậu. Sau này, tôi cũng không quên cậu."
Tề Lãng nói thật dứt khoát rồi buông Jin ra. Hướng mắt đến hai người còn lại, Tề Lãng không ôm họ mà chỉ nói:
" Cảm ơn hai người đã từng bên cạnh ủng hộ giúp đỡ chúng tôi."
Ngạo Thiên ngạc nhiên nghe Tề Lãng nói, còn Hoắc Ưng thì nhíu mày đáp lại:
" Cậu muốn làm gì đây?"
Tề Lãng vội cười xòa, " Tôi muốn gặp Hoắc Kình."
" Hôm bữa là lần cuối rồi không phải sao?"
" Anh tin người thật đấy." Tề Lãng thản nhiên cười khẽ, sau đó đẩy cửa phòng bệnh ra, đi vào.
Hoắc Ưng lần đầu mất thể diện như vậy, khóe môi giật liên hồi.
Hoắc Kình bên trong vừa mới đặt cuốn sách trên đầu giường. Anh cũng đã nghe tin từ bác sĩ, mặc dù suy sụp nhưng anh đã lường trước được việc này.
Trông thấy Tề Lãng, Hoắc Kình trong một phút đã thật sự muốn ôm lấy cậu để có thể mạnh mẽ hơn. Nhưng hiện tại, hai người rất khó như thế.
Tề Lãng bước từng bước dứt khoát đến bên cạnh Hoắc Kình, không ngại ngần mà ôm lấy anh vào lòng.
Đầu anh tựa trước ngực cậu.
" Cậu..." Hoắc Kình không biết nên nói lời gì cho thích hợp, trừng lớn mắt.
Tề Lãng ân cần ôm anh, âu yếm dịu dàng.
" Đừng sợ, tôi luôn bên cạnh em. Em nhất định sẽ sống thật khỏe mạnh, sẽ tiếp tục làm những gì mình thích. Những ngày qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi rất lo lắng cho em, cũng rất muốn ôm em như thế này, muốn cùng em làm những việc trước kia từng làm. Tôi muốn làm món bánh ngon nhất cho người tôi yêu nhất trên đời này. Tôi, đã từng muốn cùng em chung sống đến hết đời... Đừng hận tôi, Hoắc Kình, xin em đừng hận tôi nữa. Sau này, cũng đừng hận tôi, đừng oán giận tôi. Hôm nay là lần cuối tôi đến nhìn em, ôm em, nói những gì mình nghĩ cho em biết. Kể cả khi nói xong rồi, em vẫn còn hận tôi, tôi cũng không hối tiếc..."
Giọng cậu dần dần run rẫy hơn, đứt đoạn hơn, thê lương hơn.
Cánh tay kia vẫn ngoan cố muốn ghì chặt lấy Hoắc Kình, một giây cũng không muốn buông bỏ.
"... Quan trọng nhất, tôi có thể yêu cầu em một chuyện không?"
Hoắc Kình đến giờ phút này mới thực sự tỉnh lại. Nghe những lời nói kia, lòng anh đau như cắt. Giống như từng mũi kim bén nhọn ra sức xuyên xỏ qua trái tim của anh vậy.
Hoắc Kình mơ màng lên tiếng, " Được."
Tề Lãng cúi đầu, hôn lên trán anh một cái.
" Sau này, không thấy tôi nữa, em cũng không được quên tôi. Em không được quên tôi là người yêu em nhất. Em không được quên khuôn mặt này. Tất cả về Tề Lãng, Hoắc Kình em nhất định không được quên."
Dứt lời, Tề Lãng lập tức buông Hoắc Kình ra, không phí thêm một chữ nào nữa mà xoay lưng, mạnh mẽ cất bước rời khỏi.
Để lại trong căn phòng kia là những lời chưa kịp nói.
Tề Lãng rời khỏi phòng cũng không tạm biệt ba người kia, cứ như vậy chạy thật nhanh ra cổng bệnh viện. Đứng dựa vào bức tường nơi vắng người, Tề Lãng lấy di động ra, gọi cho vị bác sĩ kia.
Hồi chuông nhàm chán vang lên...
Tề Lãng siết chặt nắm tay, cố gắng giữ vững giọng nói:
" Là tôi, Wayne Jones đây. Bác sĩ, tôi đã sẵn sàng để tiến hành phẫu thuật. Không thể chậm trễ hơn."
" Cậu thật sự chắc chắn?"
" Tôi chắc chắn. Nhưng mà tôi xin ngài, đừng nói danh tính của tôi cho họ biết."
"... Thật sự phải giữ bí mật?"
Tề Lãng ngước đôi mắt nhòe đi của mình nhìn về phía trước:
" Đúng vậy. Không được nói, sau này, cũng không được nói."