HOA ANH THẢO MUỘN

Phiên ngoại 2 ❀ Cùng nhau sang Việt Nam

Khi công việc dần ổn định, Alvin đã không ngần ngại tạo cho Tề Lãng một điều kiện thật tốt để trụ lại ở công ty của ông.

Vì Alvin nhận thấy Tề Lãng là một con người rất kiên trì trong mọi việc, cũng có lòng ham muốn học hỏi thêm nhiều thứ mới nên ông đã không ngớt tiền bạc mà tạo điều kiện cho cậu.

Sau nhiều loại bánh được sản xuất rồi xuất khẩu sang nhiều nước khác được thực khách đón nhận nhiệt tình, Alvin đã có ngỏ ý hỏi Tề Lãng có muốn tự mình gầy dựng một cửa hàng bánh thật lớn ở một số nước hay không.

Nhiều đêm suy nghĩ rồi chọn lựa, sắp xếp kế hoạch đâu ra đó, Tề Lãng cuối cùng cũng xin Alvin giúp cho mình một số vốn trước để có thể qua Việt Nam mà mở một cửa hàng bánh ngọt với quy mô không nhỏ.

Cậu nói, chúng ta có chí lớn, ắt sẽ thắng lớn.

Ngài Alvin cùng Basil cũng đã xem qua kế hoạch của cậu, vô cùng hài lòng. Trước đây Tề Lãng luôn ngại ngần con trai ruột của ngài Alvin là Basil. Cậu sợ nếu Alvin qua nương tình cậu thì người kia sẽ phát sinh lòng ghen tị.

Đây là một phản xạ rất bình thường của con người mà thôi.

Nhưng không ngờ Basil không ghen tỵ lại còn rất sẵn lòng giúp đỡ cậu trong nhiều lãnh vực khác mà cậu chưa hiểu hết.

Sau một đống công việc ở xưởng bánh, Tề Lãng cuối cùng cũng có thể trở về nhà với một khuôn mặt đờ đẫn như một con ma đói.

Bước vào cửa, Tề Lãng khịt khịt mũi, nghe được mùi bánh nướng thơm lừng. Động tác cởi bỏ giày ra nhanh hơn mọi ngày, sau đó thì cậu phóng thẳng vào bếp.

Nhìn thấy người kia đang ngồi xổm trên đất, chăm chú nướng bánh, Tề Lãng như ngẩn người vài giây.

Bộ dáng kia đúng là động lòng người nha.

Tề Lãng cẩn thận bước đến, ngồi đối diện Hoắc Kình:

" Sao lại nướng như thế này? Mỏi chân lắm đấy."

Hoắc Kình nghe thế liền ngồi bệt xuống đất, " Ngồi là được rồi."

"..."

Tề Lãng nhất thời không biết nói gì nữa, lại nhìn chăm chú vào cái bánh nướng vàng ươm thơm nức mũi. Cậu đi làm về đúng là rất mệt, nhưng nhìn cái bánh ai kia làm cho mình, cậu quên hết cả mệt mỏi.

Hoắc Kình nướng thêm vài cái khác, sau đó xua xua tay:

" Mau đi tắm đi. Có mùi."

Tề Lãng lúc này lườm anh một cái, rất bất bình:

" Nè nè, tôi đi làm về, em không hỏi có mệt không lại bảo tôi có mùi? Công bằng ở đâu đây?"

Hoắc Kình nhún vai:

" Vậy bao lần tôi đều nằm dưới cậu, công bằng ở đâu đây?"

Tề Lãng trừng lớn mắt, " Cái này làm sao có thể nói? Vì tôi khỏe hơn em mà."

Hoắc Kình gắp cái bánh đã nướng xong xuống, tiếp tục dửng dưng:

" Thế có đi tắm hay không? Thật sự là có mùi mà..."

Tề Lãng hừ mũi, " Tôi tắm xong, thơm tho thì em đừng lại gần tôi."

Nói rồi, Tề Lãng đứng dậy, bước thật nhanh vào phòng tắm. Khi nghe thấy loáng thoáng tiếng vòi sen mở ra, nước rơi xuống sàn nhà, Hoắc Kình mới cười khẽ một tiếng.

Anh cũng không ngờ con người kia nhìn như vậy mà còn dọa trẻ con như thế. Đúng là chỉ có xác lớn, tuổi tăng chứ trí óc vẫn như cũ.

Khi Tề Lãng tắm xong bước ra ngoài thì Hoắc Kình cũng đã nướng xong bánh. Anh loay hoay dọn lò nướng rồi đặt bánh lên bàn ăn.

Tề Lãng ngồi xuống ghế sa lon, tay cầm khăn lông lau khô tóc, mắt liếc liếc vào trong bếp.

Hoắc Kình vẫn không hay là cậu tắm xong rồi, cho đến khi anh đem số bánh nướng kia ra ngoài phòng khách. Nhìn người kia mệt mỏi nhắm mắt lại, Hoắc Kình chợt đau lòng.

Anh hiểu công việc của Tề Lãng rất bận rộn, mệt mỏi. Suốt ngày ở trong xưởng bánh, cố gắng tạo ra nhiều loại bánh thật hấp dẫn thực khách. Còn anh, dù sao thì bây giờ đã an nhàn không ít.

Có một cửa tiệm hoa như trước đây. Jin cũng làm thêm ngoài giờ, vì bây giờ cô bé cũng có công việc ổn định của mình. Nhưng Hoắc Kình vẫn thấy mình không mệt nhọc bằng con người nào đó đang thiếp đi kia.

Vòng qua cạnh bàn, Hoắc Kình nhẹ nhàng gỡ cái khăn lông kia khỏi tay của Tề Lãng, nhưng trượt được một nửa thì cả người anh đều ngã sấp lên người cậu.

Cánh tay Tề Lãng mau chóng ôm chặt lấy hông anh, cố định một chỗ, không thể nhúc nhích.

Hoắc Kình kinh ngạc quay sang nhìn cậu một cái, trừng mắt:

" Giả vờ ngủ?"

Tề Lãng khóe môi nhếch lên cười mỉm, dùng khăn lông bản lớn kia quàng lên người anh. Sau đó kéo khuôn mặt anh xuống, dịu dàng hôn lấy.

Khung cảnh ấy nếu để người ngoài nhìn thấy thì đúng thật chỉ có thể trông thấy một chiếc khăn lông bản lớn đang phủ kín hai cái đầu.

Hôn xong, Hoắc Kình cảm thấy sinh khí của mình cũng bị rút cạn, đành nghiêng mặt đi, hít sâu một hơi. Tề Lãng được hôn thỏa thích, khuôn mặt chẳng còn mệt mỏi gì sất, ngược lại càng thêm sắc lang.

Tề Lãng cầm một miếng bánh lên cắn một miếng to, nhàn nhã vừa ăn vừa ôm mỹ nhân trong lòng.

" Công việc ở tiệm hoa vẫn ổn chứ?"

Hoắc Kình nhướn người lấy một miếng bánh khác, chậm rãi cắn, nhai, nuốt rồi mới trả lời:

" Ừm, vẫn ổn. Khách quen cũng đến nhiều lắm."

" Có thể sắp xếp nghỉ dài hạn không?"

Nghe Tề Lãng đột ngột đưa ra ý kiến như thế, Hoắc Kình không thể không nhìn cậu. Anh chưa rõ lắm ý của cậu cho nên nhíu mày.

" Tại sao?"

Tề Lãng ăn nốt miếng bánh bị cắn:

" Ừm bên công ty đã cho tôi một số vốn để mở thêm một cửa hàng bánh ở nước ngoài. Tôi đã chọn được nơi, thời gian thì khoảng chừng hai năm."

" Giống như đi công tác?"

Tề Lãng gật đầu, dựa lưng ra sau ghế:

" Tôi sẽ xây dựng một cửa hàng bánh ngọt thật lớn ở Việt Nam. Nếu được, tôi muốn em cùng tôi sang bên đó."

Hoắc Kình trầm mặc nghe Tề Lãng giải thích xong, cũng không rõ là nên đi hay ở lại đây. Nhưng công tác tận hai năm, khoảng cách xa như vậy, anh đúng là không đành lòng lắm.

Tề Lãng nhìn Hoắc Kình suy tư, cậu khẽ cười một tiếng, kéo mặt anh qua, hôn nhẹ lên đôi môi kia.

" Đi cùng tôi đi, chúng ta sẽ không phải dính vào yêu xa."

#

Nửa tháng sau, Tề Lãng cùng Hoắc Kình sắp xếp ổn thỏa công việc của cả hai. Đến ngày ra sân bay, hai người vẫn rất vô tư giống như đang tận hưởng một chuyến đi tuần trăng mật dài hạn vậy.

Cứ như vậy mà bay sang Việt Nam.

Khi máy bay hạ cánh, Tề Lãng tỉnh giấc, mơ màng nhìn thấy Hoắc Kình đang dựa vào mình mà ngủ.

Hai người kéo vali ra đến cổng sân bay mới cảm thấy choáng váng đầu óc. Việt Nam lúc này đang ở vào mùa hè, nhiệt độ cực kỳ cao khiến hai người không thích nghi kịp.

Mồ hôi nhanh chóng thấm ướt lưng áo. Tề Lãng có học được vài câu nói cơ bản, chủ yếu để bắt tắc xi, hỏi đường, hỏi giá tiền.

Hai người mau chóng được đưa đến một khu căn hộ cao cấp. Khu căn hộ này đã được ngài Alvin chuẩn bị tất cả rồi.

Hoắc Kình đồ vào nhà, chợt thấy căn hộ này không tồi, rất tiện nghi, rất xinh xắn. Tề Lãng với nửa ngày bay thì người mệt rã rời, chỉ muốn ngã lưng lên giường.

" Nằm nghỉ một chút đi, Kình." Tề Lãng nghiêng mặt, duỗi cánh tay ra, bắt đầu cái trò làm nũng quái đản.

Hoắc Kình định soạn đồ nhưng thật sự đôi mắt đã díu lại không ngừng. Anh đành bỏ những thứ đó sang một bên rồi đến bên giường, nằm xuống cạnh Tề Lãng.

Tên sắc lang ngay lập tức quấn lấy anh như đứa trẻ con, hôn lên cổ anh một cái rồi ngoan ngoãn đi ngủ.

Trong hai năm công tác bên Việt Nam, Tề Lãng cùng mọi người đã dốc hết sức lực để xây dựng nên một tiệm bánh có quy mô không kém cạnh gì ở Mỹ.

Cửa hàng bánh được pha trộn hai màu xanh dương cùng màu trắng. Xanh dương đại diện cho sóng biển, màu trắng lại tượng trưng cho cá voi. Vì nếu chọn màu xám thì sẽ rất tối.

Ngày khai trương, nhiều thực khách đã lui đến ủng hộ. Trong số đó, có một vài người thắc mắc tên cửa tiệm.

Nếu không lầm thì đó là tiếng Pháp, chỉ là họ không hiểu nghĩa của nó.

Gặp được ông chủ đẹp trai người lai Mỹ - Trung vừa nhã nhặn vừa thân thiện giải thích, mấy cô gái kia đã suýt hú hét lên vì chịu không nổi.

Tên cửa hàng bánh của Tề Lãng là " Soirée Primevère ".

" Ông chủ đẹp trai à, ý nghĩa của tên cửa hàng là gì thế?"

Tề Lãng trong hai năm nay cũng tích cực học tiếng Việt, nhưng cách phát âm vẫn là còn kém một tí. Nhưng cậu nghe hiểu được họ hỏi cái gì.

Vì thế mà Tề Lãng niềm nở mỉm cười, cố gắng nói thật chậm:

" Hoa Anh Thảo Muộn."

" Hoa Anh Thảo Muộn?" Thực khách lúc này quay nhìn nhau, bàn tán xì xầm.

Tề Lãng nhìn mọi người càng lúc càng tò mò hơn, trong lòng cũng thoáng vui vẻ. Khi cửa hàng đã vắng, Hoắc Kình mới xuất hiện trước cửa tiệm.

Mỗi lần anh ghé sang đây đều ngước mắt nhìn tên cửa hàng, sau đó dịu dàng mỉm cười.

Tề Lãng còn ở trong bếp, có một nhân viên chạy vào báo cho cậu Hoắc Kình đến thì mọi công việc đều đổ dồn qua cho cậu nhân viên kia.

Nhìn thấy Hoắc Kình đang ngồi ăn bánh, Tề Lãng khẩn trương đi đến.

" Sao em không ở nhà nằm nghỉ?"

Chẳng qua trong hai năm công tác bên đây, Hoắc Kình có một đợt phải nhập viện vì bệnh cũ. Đúng là thay tim nhưng lâu lâu cũng phải đi tái khám một lần. Thế nhưng do công việc bận rộn, Hoắc Kình cũng quên béng đi chuyện đó.

Điều này làm Tề Lãng day dứt không yên mấy ngày liền. Chỉ vì cậu quá bận nên như thế.

Hoắc Kình nếm thử bánh mới xong sau mới ngước mắt nhìn cậu:

" Chỉ đến ăn bánh thôi. Bỗng dưng lại thèm."

Tề Lãng nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ.

" Còn muốn ăn thêm không?"

Hoắc Kình khẽ nhíu mày, lắc đầu, " Nhiêu đây được rồi." Sau đó thì lấy trong túi ra hai tấm vé gì đó.

Tề Lãng cầm lên nhìn qua, đó là vé dành cho liveshow ca nhạc.

Nhóm nhạc L"ANGE qua Việt Nam lưu diễn.

Tề Lãng chớp mắt, đây không phải là nhóm nhạc nước ngoài sao? Nhưng khoan đã, nhóm nhạc này rất quen nha...

Hoắc Kình một bên ăn bánh, một bên lại nhắn tin với ai đó. Một lúc sau, anh mới đặt điện thoại xuống, quay sang nói với Tề Lãng:

" Tối nay cùng đi đi."

" Làm sao em có vé này thế? Khi nãy có một vài thực khách trẻ tuổi cũng bàn tán về nhóm nhạc này. Hóa ra là tối nay diễn?"

Hoắc Kình giành lại hai tấm vé, mỉm cười nhàn nhạt:

" Không đoán được là nhóm nhạc nào sao? Chậc, lẽ nào quên rồi?"

Tề Lãng nghe Hoắc Kình úp mở, cậu cũng sốt ruột không thôi. Lẽ nào cậu thực sự quên điều gì đó quan trọng?

L"ANGE, cái này cậu hiểu nó là ý nghĩa gì a. Nhưng mà...

Hoắc Kình lúc này định bật mí thì ngoài cửa có khách đến. Nhìn qua, Tề Lãng chớp mắt nhìn bọn họ cải trang kín ơi là kín.

Vài giây trôi qua, Tề Lãng còn tưởng mấy người kia là cướp a.

" Kính chào quý khách." Tề Lãng định thần lại, đứng dậy.

Hai vị khách kỳ lạ kia lúc này bỗng thản nhiên ngồi xuống đối diện chỗ Tề Lãng với Hoắc Kình. Ngần ngại một tí, một trong hai người gỡ mắt kính xuống.

Đôi mắt đen láy tinh anh lộ ra làm Tề Lãng một phen sửng sốt. Hoắc Kình ngược lại rất bình thản, gọi một cậu nhân viên lại bảo cậu mang một ít bánh lên.

Nhìn nhau nửa ngày trời, Tề Lãng mới có thể lên tiếng:

"...Dĩ Khang?"

Sau đó cậu liếc sang người bên cạnh, người này đeo kính gọng đen, thoạt nhìn như học sinh, suýt thì cậu cắn đầu lưỡi.

" Mạch An?"

Hai câu hỏi nghi vấn nhưng cũng đã khẳng định. Tống Dĩ Khang không ngờ thời gian lâu như vậy mà Tề Lãng vẫn nhận ra mình, hắn liền vỗ vai cậu một cái.

" Bạn tốt đúng là bạn tốt. Chỉ có đôi mắt mà đã nhìn ra."

Quách Mạch An ngồi đối diện Hoắc Kình, y lễ phép cúi đầu:

" Đã lâu không gặp, thầy Hoắc."

Hoắc Kình cũng vui vẻ mỉm cười, " Mạch An, tính cách của em vẫn lạnh lùng như vậy nha."

" Không hẳn là thế ạ." Quách Mạch An bỗng đỏ mặt, " Ừm, cửa hàng này rất đẹp đó."

Tề Lãng bất ngờ tái ngộ bạn cũ, không những vậy mà Quách Mạch An còn là mối tình đầu của mình, cậu nhất thời căng thẳng.

Tề Lãng hiện tại đã hoàn toàn dứt bỏ được mối tình đầu kia, nhưng cậu chỉ lo lắng Hoắc Kình sẽ lại nghĩ ngợi mà sinh buồn bực.

Liếc nhìn phu nhân của mình, Tề Lãng ho khan một tiếng:

" Tôi sẽ vào làm vài món bánh đặc biệt đãi hai người."

Nói rồi Tề Lãng đứng dậy, đi vào trong. Tình cờ gặp cậu nhân viên kia, Tề Lãng dặn cậu mang nước thôi, còn bánh để mình làm.

Tống Dĩ Khang lúc này mới nhìn Hoắc Kình, mỉm cười tà ma:

" Hai người xem ra rất hạnh phúc. Thầy Hoắc à, thầy nợ em một chầu rồi."

Hoắc Kình uống một ngụm nước trà bạc hà, ngước mắt nhìn Tống Dĩ Khang, đôi mắt anh hơi híp lại thăm dò:

" Tiểu Khang của thầy có ý gì đây?"

Tống Dĩ Khang đã hơn ba mươi, nghe đến hai chữ Tiểu Khang thì rùng mình một cái, rất không hài lòng. Hắn hừ khẽ một tiếng rồi nói:

" Không nhờ em dứt khoát đá tên kia về Mỹ, có khi hai người cũng chưa gặp nhau."

Hoắc Kình đặt tách trà xuống bàn, cười ý vị:

" Em nghĩ như vậy thật à? Thầy không nghĩ như thế."

" Ơ?" Tống Dĩ Khang nhăn mặt, lại không hài lòng.

Lúc này, Quách Mạch An ở bên cạnh, vừa uống nước xong thì lên tiếng:

" Ý của thầy ám chỉ hai người họ đã là định mệnh, sớm hay muộn cũng sẽ gặp nhau, rồi nảy sinh tình cảm. Không phải nhờ chúng ta đốc thúc, hiểu chưa?"

Tống Dĩ Khang im lặng lắng nghe, hồi sau liền bất mãn, không thèm cười nữa.

Còn chẳng phải nhờ hắn nói vào nói vào thì Tề Lãng mới nghĩ ngợi hay sao?

Với cả, hắn đâu tốt bụng mà khuyên Tề Lãng hay giúp thầy Hoắc, chỉ đơn giản là muốn đá bay Tề Lãng khỏi Quách Mạch An thôi.

Nhưng mà về già, Tống Dĩ Khang đã nghiệm ra một điều.

Ngoại trừ hắn, Quách Mạch An cũng chẳng thèm liếc nhìn một ai khác. Cái loại ánh nhìn của Quách Mạch An đích thực là tia băng lạnh lẽo.

Trúng vào người như trúng độc, cứu không kịp sẽ chết tức khắc.

Nhiều lúc không rõ vì sao Tống Dĩ Khang hắn lại yêu điên cuồng hồ ly nhỏ ghê gớm như thế. Có lẽ cũng vì trúng tình dược rồi đi?

Tống Dĩ Khang mải lo nghĩ mà không biết hai người kia đã nói rất nhiều chuyện rồi. Khi tỉnh táo lại, Tống Dĩ Khang nghe Quách Mạch An nói về Mạt Mạt.

" Mạt Mạt của chúng em đã vào lớp một rồi."

Hoắc Kình lúc này bỗng mở to mắt, cực kỳ thích thú.

" Sau này thầy phải gặp được Mạt Mạt bé con nha. Mà có Mạt Mạt rồi mà hai đứa vẫn còn thời gian lưu diễn sao?"

Tống Dĩ Khang nhìn anh, nhún vai nói:

" Bọn em đã sắp xếp cả rồi. Bọn em rất yêu cái nghề này, không hát kỳ thực khó chịu vô cùng. Với cả, Mạt Mạt đã có người chăm sóc hộ."

" Ồ, ra là vú nuôi. Thầy lại không nghĩ đến."

Tống Dĩ Khang chớp mắt, định sửa lại câu nói của Hoắc Kình rằng, không phải vú nuôi, đó là đàn ông, một người cực kỳ có kinh nghiệm với trẻ con.

Nhưng mà Quách Mạch An đã chặn trước:

" Người đó chăm sóc trẻ em rất tốt. Một vú nuôi rất giỏi."

Tống Dĩ Khang nghe xong suýt thì phun ngụm nước trong miệng. Hắn liếc nhìn Quách Mạch An, trong lòng thầm thương xót cho Mãn Đông.

Mấy hôm trước Mãn Đông vô tình chọc giận hồ ly nhỏ, không ngờ đến giờ hồ ly nhỏ vẫn ghim hận như vậy.

Trò chuyện một lúc, Tề Lãng cũng làm xong vài cái bánh đặc biệt đãi ngộ hai người bạn lâu năm không gặp của mình.

Mỗi người lần lượt thưởng thức, không ngừng khen ngợi.

Tề Lãng nhận thấy tay nghề mình đã lên một bậc mới, mãn nguyện mỉm cười. Lúc này Tống Dĩ Khang mới chợt hỏi:

" Mà hai người có định nhận con nuôi gì không?"

Tống Dĩ Khang vô tình hỏi, lại nhận ra mọi người nhìn mình quá mức run rẫy. Hắn nuốt khan, trong đầu không khỏi thắc mắc, lẽ nào mình hỏi sai?

Quách Mạch An vẫn tiếp tục ăn bánh, bộ dạng nhanh chóng không thèm quan tâm ai kia đang chật vật.

Hoắc Kình lúc này khẽ cười:

" Ý kiến này hay đó. Nghe hai người kể về Mạt Mạt, thầy cũng rất có hứng thú."

Tề Lãng lúc này cúi mặt, cầm ly nước lên uống một ngụm cho cơ thể bớt căng thẳng. Sau đó mới nhỏ giọng nói:

" Chuyện đó sẽ tính sau. Bây giờ công việc còn bận rộn quá, sẽ không có thời gian."

Tống Dĩ Khang cũng gật đầu.

Còn định trò chuyện thêm thì điện thoại Tống Dĩ Khang reo chuông. Lấy ra nhìn một cái mới thấy hiện lên hai chữ, Bố Già.

Tống Dĩ Khang biết hai người bọn hắn phải rút về công ty rồi để chuẩn bị cho tối nay.

" Xin lỗi hai người, chúng tôi phải về trước. Tối nay biểu diễn."

Quách Mạch An nhìn hắn một cái, rồi buông nĩa. Đôi mắt to tròn kia nhìn chăm chú vào dĩa bánh, hồi lâu mới nhìn Tề Lãng:

" Tề Lãng, bánh của cậu rất ngon."

Bây giờ mới nghe thấy Quách Mạch An nói với cậu một câu, Tề Lãng nhất thời ngẩn người. Một hồi sau mới mỉm cười, gật đầu tiếp nhận.

Tống Dĩ Khang quay qua nhìn Quách Mạch An, cười tinh ranh:

" Tề Lãng, phiền cậu gói giúp tôi vài cái bánh này đi."

" Hửm?" Tề Lãng chưa hiểu.

" Bảo bối của tôi muốn ăn nhưng lại không nói ra. Phiền cậu gói nhanh giúp tôi."

Tề Lãng đã hiểu ra, bèn gọi một nhân viên gói vài cái bánh lại rồi đưa cho Quách Mạch An.

Hai người bọn họ một lần nữa đeo kính lên, cải trang kỹ càng rồi mới rời khỏi cửa hàng bánh. Hoắc Kình nhìn theo bóng dáng của họ, ánh mắt có chút thăng trầm.

#

Tối đến, live show đình đám của L"ANGE một lần nữa khuấy đảo cả dàn sân khấu.

Chưa đến giờ chính thức diễn mà khán đài đã chật kín. Tề Lãng cùng Hoắc Kình được hẳn vé VIP, chắc chắn là do Quách Mạch An hoặc Tống Dĩ Khang chuẩn bị cho rồi.

Hai người ngồi vào vị trí, ngẩng mặt lên nhìn, sân khấu ngập trong ánh sáng chuyển màu. Âm nhạc dạo đầu vang lên, bên cạnh còn có tiếng khán giả, rất náo nhiệt.

Tề Lãng ghé tai anh thì thầm:

" Không ngờ bọn họ lại nổi tiếng như thế. Lượng fan quá khủng đi."

Hoắc Kình mỉm cười thích thú:

" Vì hai người họ công khai quan hệ, có lẽ vì thế mà nhiều fan hơn."

Tề Lãng nhíu mày:

" Chắc chứ? Có nhiều fan cũng không đồng tình chuyện đó đâu. Bọn họ công khai như vậy đúng là nguy hiểm."

Hoắc Kình thở nhẹ một cái:

" Đừng lo lắng. Núi có thể dời, biển có thể lấp nhưng Quách Mạch An thì không ai có thể làm lung lay em ấy đâu."

Nghe đến đây, Tề Lãng giật khẽ mình. Hồi lâu thì bật cười như một thằng thần kinh.

Cũng đúng, không ai có thể làm lung lay ý chí của người đó.

Đã yêu rồi là yêu rất sâu đậm đó.

Tề Lãng thôi cười, ngước mắt nhìn lên sân khấu.

Hoắc Kình khi nãy quay sang nhìn lén cậu một cái rồi nhẹ nhàng cong môi cười thoáng qua.

Sau vài màn biểu diễn những sáng tác của chính mình, nhóm L"ANGE bắt đầu thay đổi chủ đề, hát những bài tiếng Việt.

Hoắc Kình không ngờ hai người còn có khả năng làm việc này a. Giọng hát khi phát âm tiếng Việt cũng trong trẻo và mượt mà như vậy.

Tống Dĩ Khang cầm micro, nói vài lời:

" Bài hát sau đây chúng tôi xin tặng cho hai người bạn đã nhiệt tình đến đây ủng hộ chúng tôi. Bài hát Lãng Tử của Trịnh Thăng Bình."

Tống Dĩ Khang đưa micro cho Quách Mạch An, còn mình thì chỉnh lại cái guitar điện, bắt đầu đệm nhạc.

Khúc nhạc dạo đầu êm đêm vang lên, tiết tấu nhịp điệu giống như một bài Trung Hoa.

Quách Mạch An theo âm điệu du dương mà lắc nhẹ thân người, đôi mắt cậu không còn lạnh lùng như mọi ngày nữa mà chan hòa hơn.

" Ta đã xa nhau bao lâu rồi em có nhớ không?

Anh vẫn cứ thế dẫu biết bao người trông ngóng anh từng ngày...

Khi xưa em hay hiểu lầm lâu lâu em hay nghĩ thầm... chẳng biết sẽ đến bao giờ mình rời xa nhau...

Đôi khi anh hay vu vơ hờn ghen em với ai...

Rồi nhiều lúc anh hay ham vui hẹn hò cùng ai kia.

Xa em không vui từng ngày mới biết anh yêu em nhiều lắm.

Mong em hiểu cho lòng anh...

Anh biết anh đã sai khi anh lỡ vấn vương về ai...

Nhưng biết phải làm sao cho đêm hôm qua quay trở lại.

Chuyện cũng đã lỡ rồi... có trách cũng thế thôi.

Nhưng biết phải làm sao cho em quay về với anh

Em nói không cần anh rồi em cũng sẽ quên thật nhanh...

Nhưng biết em còn yêu anh nên đôi ta sẽ làm lành.

Thôi nhé xin em mà em chỉ cần biết là... anh yêu em nhiều lắm, mong em hãy hiểu cho lòng anh...

Cho lòng anh...."

Hai người hát xong một lượt, đôi mắt lại trao về phía của nhau, Tống Dĩ Khang cong khóe môi lên mỉm cười.

Trước khi kết thúc bài hát, Tống Dĩ Khang vô sỉ hát chêm vào một câu cuối khiến cho cả khán đài muốn bùng cháy.

" Thôi nhé xin em mà, em chỉ cần biết là...anh yêu em nhiều lắm. Mong em hãy hiểu cho lòng anh~ Cho lòng anh~~..."

Quách Mạch An đã quá quen với mấy trò con bò như thế, cậu cũng quay sang nhìn Tống Dĩ Khang, lạnh lùng mỉm cười.

" Anh cũng nên biết là, em sẽ không bỏ qua đâu người ơi~..."

Tề Lãng ngồi gần một cô bạn nữ, chẳng hiểu là loại người gì lại có thể điên cuồng hú hét bất chấp hình tượng như vậy. Cậu cực khổ nghiêng người qua phía Hoắc Kình, bất mãn nói:

" Em nói xem, hai đứa kia cố tình muốn gián tiếp giết chúng ta đúng không? Khán giả hú hét muốn nổ màng nhĩ tôi rồi..."

Hoắc Kình lúc này mới dời tầm mắt, nhìn xuống khuôn mặt đáng thương kia. Bàn tay mang theo nhiệt độ lành lạnh của anh chạm lên gò má Tề Lãng, dịu dàng dỗ dành.

" Hai đứa nhóc ấy thật là biết cách trêu đùa fan đi. Cứ như vậy, người ta cũng sẽ không chịu nổi mất."

Tề Lãng gật gật đầu, " Đúng đó. Tôi sắp không chịu nổi rồi." Sau đó cậu bịt hai tai mình, " Kình à, em mau nói gì lấn át bọn người điên loạn kia đi."

Hoắc Kình vẫn còn đang nghe nhạc chăm chú, lại nhíu mày vì câu nói của Tề Lãng. Anh biết mọi người sẽ không chú ý đến họ vì bận nhìn nhóm nhạc L"ANGE mất rồi, nhưng anh cũng ngại vậy.

" Nói cái gì?"

Tề Lãng vẫn bịt hai tai, " Nói gì thật đáng yêu vào."

"..."

Hoắc Kình không có trí óc của người sao Hỏa, thành ra không biết làm gì khác ngoài im lặng mặc kệ.

Tề Lãng biết mình làm nũng bất thành, cậu đành ngồi thẳng dậy, một tay bịt lỗ tai, sau đó thì ghé sát Hoắc Kình thì thầm:

" Về chuyện con cái, tôi không có nhu cầu nhận con nuôi."

Nghe đến chuyện này, Hoắc Kình kinh ngạc nhìn cậu, sau đó hạ mi mắt:

" Trẻ con rất đáng yêu."

Tề Lãng bất chấp lắc đầu:

" Không muốn!"

Hoắc Kình híp mắt nhìn cậu, bất đắc dĩ cười khổ:

" Sao lại không muốn?"

Tề Lãng lần nữa kiên định, buông hai bàn tay xuống, bộ dạng ngoan ngoãn khiến người ta rùng mình.

" Vì tôi muốn cả đời này chỉ quan tâm chăm sóc em thôi. Tôi muốn nuôi em, muốn làm mọi thứ cho em. Trẻ con rất phiền, em lại không phiền. Trẻ con hay đòi ăn, còn em thì có thể cho tôi..."

Chữ "ăn" cuối cùng không có cơ hội thoát ra khỏi miệng.

Hoắc Kình bất mãn bịt kín miệng người kia lại, trừng mắt:

" Hư hỏng!"

Tề Lãng chớp mắt, tỏ ra cực kỳ vô tội. Nhưng vì nghe lời Hoắc Kình, một tí cũng không cãi lại, đành ngoan ngoãn ngồi thưởng thức âm nhạc tiếp.

Ngặt nỗi, trong lòng Tề Lãng vẫn ấm ức không nguôi được.

Trẻ con rõ ràng rất phiền mà!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi