HÓA BƯỚM

Khi còn ở nhà, Hạ Diên Điệp đã chuẩn bị để mang theo quần áo cho đầu mùa đông sắp tới.

Nhưng mà, cô không ngờ tới rằng thành phố Khôn vừa mới bước vào tháng 11 mà trời đã rét lạnh y như đến Tết, khoảng thời gian khó khăn nhất mà bọn cô phải chịu đựng hàng năm. Mà dựa theo xu thế nhiệt độ không khí thì chắc chắn sau còn hạ sâu hơn nữa.

Hạ Diên Điệp sẽ không cậy mạnh mà tự làm hại mình thế này. Sau khi phân tích từng ly từng tí những gì ghi trên “Sổ nợ” thì có thêm một khoản nợ nữa cũng không sao.

… Nhưng do có Du Liệt đi cùng, cô khó mà có thể không quan tâm điều này.

“Không thể cân nhắc việc chọn một người khác sao?”

"..."

Sáng thứ bảy, ở nhà ăn tầng một.

Hạ Diên Điệp vẫn còn đang cố gắng đấu tranh lần cuối cùng.

Sáng nay, vì để làm hao mòn sự kiên nhẫn của một cậu cả nào đó, cô còn cố tình lề mề ở trên lầu lâu hơn bình thường tận nửa tiếng rồi mới thong dong tới bàn ăn sáng muộn.

Tin vui là Du Liệt quả thật không còn ngồi cạnh bàn ăn nữa rồi.

Tin xấu là anh đã ăn xong bữa sáng và đang ngồi đợi cô trên chiếc ghế sofa đơn ngay tại phòng khách ở gần phòng ăn nhất.

Trên TV đang phát một chương trình đặc biệt về khoa học công nghệ hàng không vũ trụ, hình như là về một công ty nước ngoài tên SpaceX, năm nay đang đầu tư nghiên cứu phát minh tàu vũ trụ Dragon.

Đủ loại từ vựng chuyên môn đa dạng trộn lẫn tiếng Trung và tiếng Anh do các chuyên gia đĩnh đạc thốt ra trên màn hình khiến Hạ Diên Điệp cảm thấy khó hiểu như đọc sách trời. Trong khi đó Du Liệt lại ngồi dựa người trên chiếc ghế sofa đơn, một lúc lâu rồi mà chẳng thấy bất cứ cử động gì. Từ phương hướng của Hạ Diên Điệp nhìn sang, người nọ chỉ để lộ ra một phần lưng, vai và cổ, loáng thoáng thấy góc cằm. Thay vì tập trung xem chăm chú, Hạ Diên Điệp càng nghi ngờ không biết chừng anh đã ngủ quên.

Suy cho cùng, thật khó để tưởng tượng ra làm thế nào mà một người có hứng thú với khoa học công nghệ hàng không vũ trụ, lại có thể có tổng thành tích môn Toán và Vật lý mãi mãi mấp mé mức qua môn như anh chứ?

Hạ Diên Điệp ngẫm nghĩ, đặt ly nước xuống, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, lặng lẽ đứng dậy rồi rời khỏi bàn, đi về phía phòng khách.

Từ trên TV, truyền đến tiếng phân tích của chuyên gia rất rõ ràng và vang dội:

‘... Lắp đặt tên lửa thoát hiểm có thể tháo rời ở bên cạnh cabin tàu... Thiết kế động cơ kép được sử dụng trong việc chế tạo từng cabin một... Nó có thể được sử dụng làm hệ thống phóng thoát hiểm, và đồng thời dùng cho việc...’

Lúc câu cuối cùng vang lên, bóng dáng Hạ Diên Điệp cũng chậm rãi đi qua, tới bên cạnh chiếc ghế sô pha đơn.

Liếc mắt sơ qua, cô lập tức thất vọng.

Du Liệt không chỉ đang lắng nghe và dõi theo chuyên gia, lại còn có vẻ tập trung hiếm thấy, hoàn toàn không hề giống với dáng vẻ uể oải và thờ ơ như thường ngày. Lúc này, anh đang vén nửa phần tóc trên trán lên, kẹp một cây bút máy màu xanh đậm giữa các đốt ngón tay dài và đang ghi ghi chép chép thứ gì đó vào một cuốn sổ cuộn không kẻ hàng, trắng tinh như tuyết.

Dường như bị bóng của cô gái che khuất, Du Liệt chú ý tới, đôi mắt dài hơi nheo lại, cằm nâng lên.

Nhìn thấy là Hạ Diên Điệp, anh đặt đầu bút lên trên tờ giấy, trông đầy lười biếng mà đặt chân phải đang bắt chéo xuống, Du Liệt cất bút đứng lên: “Xong rồi à?”

Hạ Diên Điệp chợt hơi hoài nghi là do anh cố ý: “Cậu có nghe thấy lời tôi vừa nói không?”

"Cậu nói gì."

Hạ Diên Điệp quay đầu liếc nhìn màn hình TV vẫn đang phát nhưng đã bị Du Liệt tắt tiếng, ánh mắt hơi sáng ngời, quay lại hỏi: “Tôi thấy cậu có vẻ rất thích chương trình này nhỉ, thôi vẫn đừng lãng phí thời gian của cậu thì tốt hơn, để chú tài xế đi giúp tôi là được rồi..."

"Không lãng phí."

"..."

Du Liệt đặt cuốn sổ xuống, xoa xoa sau gáy, không nghe thấy cô gái phản ứng lại, anh ngước mắt lên nhìn sang. Sau đó anh bắt gặp vẻ mặt chầm chậm nuốt nước bọt của cô hồ ly nhỏ.

Khựng lại một hai giây, Du Liệt khẽ nheo mắt lại: "Không thích tôi à?"

Nếu là một ai khác thì có lẽ cô sẽ còn cố phủ nhận một lúc, và tìm cho bản thân một cái cớ.

Nhưng đối với anh, Hạ Diên Điệp lại chẳng hề gắng gượng, thành khẩn gật đầu: "Đúng vậy."

Du Liệt tức giận, bật cười: "Được đấy, hồ ly nhỏ, thật vong ơn bội nghĩa."

Anh bước ra khỏi ghế sô pha, tiến tới trước mặt cô gái, cách cô nửa mét rồi mới dừng lại. Anh cao đến một mét tám sáu, phải cúi xuống thật sâu, vẻ mặt lãnh đạm, như nở nụ cười bễ nghễ nhìn cô gái trước mặt.

Ánh mắt Hạ Diên Điệp hiện lên sự cảnh giác, không hề lùi dù chỉ một bước.

"Muốn tôi không đi cũng được, nhưng tôi đã mất công đợi dưới lầu lâu như vậy, dù thế nào thì cũng nên có chút gì đó bù đắp chứ." Giọng điệu Du Liệt chậm rãi, kéo dài đầy mệt nhọc, chán chường.

Ánh mắt Hạ Diên Điệp lập tức thả lỏng hẳn đi: "Cậu nói đi."

Du Liệt nhìn cô hai giây, sau đó đột nhiên thu tầm mắt lại, giơ cánh tay vốn buông thõng bên người lên, chỉ vào góc ghế sofa bằng da màu đen tuyền: “Buổi tối hôm đó, cậu ngồi ở kia, cậu gọi tôi như thế nào?”

Hạ Diên Điệp nhìn sang, ngay tức thì, biểu cảm cứng đờ lại.

‘Cho dù thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không thể là em gái cùng cha khác mẹ của tôi đâu đúng không.’

‘Anh trai ơi, anh biết mọi chuyện từ lúc nào vậy?’

‘?’

‘Em lên lầu đi ngủ đây, anh trai.’

‘…’

Hạ Diên Điệp hồi tưởng lại.

Hồ ly nhỏ nghiến răng nghiến lợi, giọng nói mềm nhẹ, ngẩng đầu liếc nhìn anh: “Mấy người như cậu mang thể chất sẹo lồi không chỉ nặng tình mà còn đặc biệt thù dai đúng không?”

Đúng vào lúc này, dì Triệu bưng theo đồ ăn, đi qua nhà ăn tiến tới sau lưng cách Du Liệt mấy mét, nghi hoặc hỏi: "A Liệt, Tiểu Điệp, không phải hai cháu sẽ cùng nhau ra ngoài à? Sao vẫn còn đứng đây vậy."

"Chúng cháu đi ngay đây ạ."

Du Liệt quay đầu lại nhìn, như cười như không, ánh mắt liếc sang cô như muốn nói: "Cậu có gọi không đây?"

... Đi thì đi.

Người ta hơn thua nhau ở chỗ biết co biết giãn.

“Anh trai.” Cô gái quay nghiêng mặt đi, nhanh như chớp qua loa lấy lệ gọi một tiếng.

Từ trên đỉnh đầu, truyền đến tiếng cười trầm thấp.

“Nhanh quá, làm lại đi."

“?” Hạ Diên Điệp cắn chặt răng: “Anh trai, anh trai.”

"Chưa đủ chân thành, tiếp tục."

"..."

Hạ Diên Điệp khẽ liếm chiếc răng nanh nhỏ, cố đè nén xuống kích động muốn quay đầu lại cắn anh một cách thật hung ác. Mà liếc mắt nhìn qua, cô chợt phát hiện dì Triệu đang tay không quay lại và đi ngang qua đây lần thứ hai.

Khóe mắt của hồ ly nhỏ nhếch lên, một kế hoạch bỗng xuất hiện trong đầu.

Du Liệt cụp mắt xuống, mỉm cười nhìn cô. Anh có thể thấy rõ ràng biểu cảm của cô, có lẽ cũng chỉ trong khoảng ba đến năm giây.

Hồ ly nhỏ một giây trước còn tức giận đến mức hai má giật giật như đang nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nháy mắt một cái, vẻ mặt đã mềm mại hẳn ra, đôi mắt hạnh nhân cụp xuống, theo dòng cảm xúc chầm chậm chuyển sang ửng đỏ:

"Anh trai Du Liệt, em xin lỗi mà..."

Nụ cười của Du Liệt hơi cứng lại, đôi mắt đen nhánh như sơn mài suýt chút nữa khiến cô lộ ra chút hoảng sợ.

"Sau này, dù anh có nói gì đi chăng nữa, em cũng sẽ nghe lời anh mà, cũng sẽ không nói với chú Du về việc anh trốn học đâu... Cho nên đừng mắng em nữa, có được không?"

Du Liệt chết máy.

"?"

Không ngoài ý muốn, giọng nói ngập ngừng của dì Triệu vang lên từ phía sau lưng: "A Liệt, cháu trốn học sao? Nếu ông chủ biết thì sẽ không vui đâu. Hơn nữa Tiểu Điệp nhát gan lắm, có việc gì thì cháu nói chuyện với con bé nhẹ nhàng thôi, đừng dọa nó sợ.”

"… Dạ."

Cả người Du Liệt cũng không có cử động gì, chỉ rũ mắt liếc nhìn cô gái trước mặt rồi đáp ứng.

Ngay dưới con mắt của anh, hồ ly nhỏ đạt được ý đồ đã sớm quay lại, ngẩng mặt lên, dựa vào thân thể của anh để che chắn hoàn toàn bản thân, thậm chí cô còn không chút che giấu nhếch mép cười.

Mặc dù cô đang cười nhưng những giọt nước mắt chuẩn bị trong vài giây cũng đã nhanh chóng dính trên lông mi của cô.

Từ sau lưng vang lên tiếng bước chân dì Triệu rời đi.

Giọng nói của hồ ly nhỏ cũng quay trở về đúng với ban đầu, ngây thơ vô tội mà lại cực kỳ đáng ghét: “Anh trai ơi, anh xem xem, gọi như thế đã đủ chậm, đã đủ dạt dào tình cảm chưa?”

"..."

Đôi mắt đen như mực của anh nhìn thật sâu vào cô gái suốt mấy giây.

Du Liệt đột nhiên dời tầm mắt, cúi đầu mỉm cười.

“Hạ Diên Điệp.” Anh vừa cười khàn vừa chậm rãi gọi tên cô.

Cô gái tựa như đánh hơi được mùi nguy hiểm đâu đây, hơi kiềm chế lại, cảnh giác nhìn anh: "Cậu tính làm gì, là cậu bảo tôi gọi, tôi chơi không nổi đâu."

"Không có gì. Chỉ nhắc nhở cậu thôi, đây là lần thứ ba rồi."

Hạ Diên Điệp càng thêm lo lắng không yên: “Lần thứ ba cái gì?”

"Cậu khóc ở trước mặt tôi, nhưng lại không rơi nước mắt, đây đã là lần thứ ba rồi."

"?"

Rốt cuộc, Du Liệt cũng ngừng cười, nhưng giọng nói vẫn khàn khàn như thế. Anh đi ngang qua cô, nhẹ giọng nói: “Nếu cậu còn tái phạm một lần nữa, tôi sẽ bắt đầu tìm cách để làm cậu thật sự khóc ra nước mắt.”

"?"

Hạ Diên Điệp: "??"

Cuối cùng thì Hạ Diên Điệp vẫn phải đi cùng với Du Liệt, bị chú tài xế chở đến phố đi bộ Tây Thái ở thành phố Khôn.

Đến bãi đậu xe của phố đi bộ, hình như Du Liệt có vẻ hơi kinh ngạc: “Tới đây để mua quần áo sao?”

Tài xế lên tiếng đáp: “Đây là nơi được nhiều người giới thiệu nhất trong thành phố.”

Trên khuôn mặt đầy vẻ uể oải, vừa mới định bước xuống xe qua chiếc cửa đã tự động mở ra, hồ ly nhỏ nghe vậy lập tức quay người sang: "Cậu không thích nơi này sao? Nếu đã không thích thì cũng đừng cố ép bản thân, cậu cứ ở trong xe đi, đừng ra ngoài. Tôi sẽ nói với chú là cậu đã đến đây.”

“Vấn đề không phải là tôi có thích hay không,” Du Liệt tàn nhẫn dập tắt hy vọng của cô: “Chỉ là tôi đã đến đây vài lần, vào mấy ngày nghỉ lễ, bọn Cao Đằng thường tụ tập ở xung quanh đây.”

"?"

Người không muốn xuống xe tức thì trở thành Hạ Diên Điệp.

Nói chung là anh cũng đã nhìn thấu suy nghĩ của cô nàng, Du Liệt cụp mắt cười, đôi chân dài bước ra khỏi cửa xe: “Cậu có thể xui xẻo đến mức đó sao, mới lần đầu tới chỗ này mà đã gặp phải bọn họ trong cả biển người mênh mông thế này?"

Hạ Diên Điệp ngẫm nghĩ lại, thấy cũng đúng.

Nhìn ra bên ngoài xe, hầu hết các con phố đều nhộn nhịp người người qua lại. Khỏi cần nói đến tình cờ gặp nhau, nếu hai người vốn đi cùng nhau mà bị ném vào giữa đám đông này, không cẩn thận thì sẽ không thể tìm ra nhau.

Vì vậy, nỗi lòng lo lắng không yên dần thu lại, Hạ Diên Điệp cũng xuống xe.

Tây Thái chính là nơi sầm uất nhất mà Hạ Diên Điệp từng được tới trong mười bảy năm cuộc đời của bản thân, độc nhất vô nhị. Cũng tại đây, lần đầu tiên cô biết được rằng thì ra cụm từ ‘rực rỡ muôn màu’ không chỉ có khả năng được dùng để mô tả hàng hóa mua bán mà thậm chí còn có thể dùng trực tiếp để miêu tả chính các cửa hàng.

Cô cũng lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc thang cuốn có thể dẫn thẳng tới năm tầng lầu khác nhau…

Thật khó để tưởng tượng ra nó đã được xây dựng như thế nào.

Sau khi tiến vào khu trung tâm thương mại gần đó, Du Liệt bước đi rất nhanh như thói quen, tay thì kéo cổ áo lên che đi một nửa khuôn mặt, trông cực kỳ lạnh lùng.

Đảm bảo không bị những cô gái lạ lại gần đeo bám.

Nhưng sau khi đi được vài bước, anh chợt nhận ra phía sau mình không có ai nữa rồi. Du Liệt vội dừng lại, quay người nhìn khắp xung quanh. Tầm mắt anh lướt qua những ánh nhìn lén lút thăm dò vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn, rốt cuộc anh cũng tìm được cô, đang đứng yên không động đậy cách anh khoảng mười mét.

Cô nàng đang ngước cái cổ mảnh khảnh lên, đôi mắt đầy vẻ mong chờ, nhìn chằm chằm vào bậc thang như cao chọc trời, ở tận cùng phía bắc của trung tâm thương mại.

Du Liệt hạ mi xuống, bên khóe môi khẽ nở nụ cười, đôi chân dài bước về phía trước.

Ngay khi Hạ Diên Điệp đưa mắt nhìn theo tới tầng thứ tư và tầng thứ năm, một giọng nói trầm thấp dễ nghe đột ngột vang lên phía sau gáy cô:

"Cẩn thận một chút."

"?"

“Đừng có tự bẻ gãy cổ mình.”

"..."

Hạ Diên Điệp quay đầu lại, gương mặt không chút biểu cảm.

Bảo sao những cô gái xa lạ đi ngang qua cứ liên tục quay đầu lại, thì ra là do mối tai họa đang đứng ngay sau lưng cô. Thực ra, khuôn mặt mà đám con gái học trường cấp ba Tân Đức khen ngợi là thần nhan sắc hồi đó, giờ đã bị chiếc cổ áo lông kéo cao và cái mũ lưỡi trai hạ thấp che khuất gần hết rồi. Nhưng mà, có một số người, cho dù là đi đến đâu thì phong thái của họ cũng nổi bần bật giữa đám đông, như hạc giữa bầy gà.

Mà còn phải là loài hạc có đôi chân đặc biệt dài và khí chất thần tiên bồng bềnh nữa mới được.

Mặc dù Hạ Diên Điệp muốn tranh cãi với anh, nhưng cô cũng không muốn phải gánh chịu lượng lớn những ánh mắt đang dán theo anh nữa, cô mím môi xoay người định rời đi.

"Chờ một chút."

Hạ Diên Điệp không thèm để ý tới anh, giả vờ như không nghe thấy.

Cô tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng chưa kịp ra ngoài…

Người đàn ông phía sau đưa tay lên, anh dùng xương ngón tay lạnh ngắt cố nắm lấy cổ áo cô, vô tình chạm vào sau gáy cô. Tựa như điện giật, tinh tế và dịu dàng, mà lại như băng đá cũng rực cháy.

Cả hai người đồng thời khựng lại, cứng đờ.

Một hai giây sau, bàn tay thon dài kia mới rút về.

‘Du Tiên Hạc’ gượng gạo ho khan, quay đôi mắt đen sang hướng khác: "Không phải cậu muốn thử đi trên bậc thang chọc trời kia sao?"

Hạ Diên Điệp dừng bước.

Khoảnh khắc này, cô hẳn là nên tràn đầy khí phách, nói rằng ‘Tôi không muốn’, sau đó rời đi mà không ngoảnh lại.

Nhưng mà, cô thật lòng muốn.

Vậy là, một phút sau, hai người đã đứng ở chân bậc thang đó.

Bậc thang chọc trời này đã được xây dựng ở thành phố Khôn từ nhiều năm trước, cho nên những khách hàng thường xuyên đến đây đã quen với nó từ lâu, cũng chẳng còn cảm thấy kinh ngạc nữa. Dù sao thì, nếu đi trên đó thì lại không thể mua sắm thuận tiện được, vì vậy so với dòng người ra vào trong khu trung tâm thương mại, số lượng người sử dụng nó cũng không thể tính là nhiều.

Du Liệt quay người lại, nhìn cô gái đang do dự bên cạnh mình: “Cậu không lên à?”

"Tôi đang tự hỏi xem liệu tôi có mắc chứng sợ độ cao hay không."

“Đến bây giờ mới nghĩ tới điều đó,…” Du Liệt cười khẽ: “Có lẽ đã hơi muộn rồi.”

Hồ ly nhỏ không phục, nghiêm túc nói: "Đi lên rồi nghĩ đến mới là muộn."

"Thật là nhát gan mà."

"?"

Hạ Diên Điệp thấy hơi bực bội, đi về phía bậc thang: "Người ta gọi cái này là cẩn thận."

Sau khi bước vào thang cuốn, Hạ Diên Điệp quay đầu lại thì thấy Du Liệt còn tiến lên chậm hơn cô tận hai bước, khóe miệng cô hơi cong lên: “Là cậu sợ mới đúng đấy?”

Đứng trên bậc kim loại của thang cuốn, thấp hơn chỗ cô gái đang đứng hai bậc, Du Liệt uể oải ngước mắt lên, tựa như tùy ý giơ hai tay lên rồi lại đặt xuống hai bên tay vịn thang cuốn rồi bám chặt.

Sau khi ngăn chặn mọi khả năng cô có thể ngã xuống, Du Liệt mới hơi ngẩng cổ lên.

Qua chiếc cổ áo lông che kín một nửa, giọng nói của anh trầm thấp và khàn khàn, mang theo chút lười biếng và nuông chiều: “Chẳng phải đã nói rồi sau?”

"?"

"Ở sau lưng cậu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi