HÓA BƯỚM

Cả người Hạ Diên Điệp như bị đông cứng, dừng lại bên lối đi trong vườn biệt thự.

Lúc này túi đựng quần áo đang cầm trên tay bỗng chốc tựa ngàn cân, đè nặng xuống khiến trái tim cô như lao xuống vực sâu tăm tối.

Nhưng lý trí và bản năng như loài cáo vẫn còn đó.

Cô gái cụp mắt xuống, sắc mặt bình tĩnh trở lại, duỗi thẳng tấm lưng thon thả: "Chú Du, cháu chào chú ạ."

Du Hoài Cẩn đặt vòi phun nước trong tay xuống, im lặng nhìn cô hai giây. Ông ấy đột nhiên mỉm cười, nơi khóe mắt hiện ra những nếp nhăn hơi mờ: "Chào cháu, Diên Điệp."

Ông ấy nhìn Du Liệt hỏi: "Sáng nay hai đứa đi mua đồ cùng nhau đấy à?"

"..."

Hạ Diên Điệp giật mình.

Trong giây phút này, mặt cô nóng bừng lên vì xấu hổ, đến mức tưởng chừng như có sao Hỏa đột nhiên xoẹt qua, vừa nóng vừa thắp sáng vực thẳm trong trái tim cô. Cô suýt thì không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh được nữa, vội siết chặt lấy quai túi giấy trong tay.

Cô nghĩ chỉ cầm giữ im lặng là được, im lặng là luôn là câu trả lời cho qua mọi chuyện.

Ngay lúc đó, bàn tay cô đột nhiên nhẹ bẫng đi.

Cô gái sửng sốt, kinh ngạc ngước mắt lên nhìn: “Du...”

Lời còn chưa nói xong đã bị cô nuốt ngược trở lại.

Hạ Diên Điệp nhìn sang bên cạnh, thì thấy thiếu niên lấy đi túi giấy đựng quần áo trên tay cô, cất giọng lạnh lùng quay thẳng người đi: “Mấy ngày trước tôi đã lừa cô ấy, nói là ông bảo tôi đi mua quần áo cùng cô ấy."

Hạ Diên Điệp chớp mắt, hiếm khi cảm thấy bối rối không biết nói gì.

Du Liệt nhìn Du Hoài Cẩn một cách thờ ơ: "Ông quên chăm sóc người mà mình đã tài trợ, tôi không thể quan tâm một chút à?"

"..."

Du Hoài Cẩn hơi nheo mắt lại nhìn Du Liệt như đánh giá, nhưng chỉ liếc nhìn một cái, rồi ông ấy mỉm cười với Hạ Diên Điệp, nói: “Thì ra là vậy, Diên Điệp, xin lỗi cháu, là sơ suất của chú đã quên mất chuyện này. Tuy Du Liệt có hơi nhiều tật xấu chút, nhưng may mà nó lại có lúc cẩn thận hiếm hoi thế này.”

Ông ấy lại quay sang nói với Du Liệt: “Ba thực sự ngạc nhiên đó. Thì ra ở trường con lại là người thích giúp đỡ bạn học như vậy.”

"Ông không hiểu là chuyện bình thường." Du Liệt chế nhạo: "Dù sao thì tôi cũng không giống ông, tôi giống mẹ hơn."

“…”

Khóe mắt Du Hoài Cẩn giật giật.

Trong mắt ông ấy lóe lên chút tức giận bộc phát, nhưng chỉ trong giây lát ông ấy đã kìm nén lại.

Ông ấy làm như không nghe thấy lời Du Liệt nói, đặt bình tưới nước lên kệ bên cạnh: “Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà đi.” Lúc đi ngang qua Hạ Diên Điệp, ông ấy vỗ nhẹ vai cô gái, dịu dàng nói: “Hẹn gặp lại. Lần sau còn gặp tình huống như vậy, cháu nhất định phải nói cho Tiểu Triệu biết, chú đã nói với cháu rồi, cháu cứ coi nơi này như là nhà của mình, đừng ngại ngùng gì cả.”

“Dạ vâng ạ.” Hạ Diên Điệp cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Cháu cảm ơn chú."

Du Liệt nhếch môi cười lạnh, tựa như lười để ý đến màn dạ thưa này, xoay người đi về biệt thự.

Nhưng sau khi đi được một hai mét, anh nghĩ đến điều gì đó và hơi quay người lại.

Anh định gọi ‘hồ ly’ nhưng lại thôi.

Du Liệt có chút chán nản và khó chịu liếc nhìn Du Hoài Cẩn, nghiêng đầu về phía cô gái: “Đi thôi, cậu muốn đông cứng thành tượng băng ở ngoài này à."

"...?" Hạ Diên Điệp quay mặt với vẻ phiền phức, và ở góc khuất mà chú Du không nhìn thấy cô đã lườm Du Liệt một cái.



Rốt cuộc là cậu ấm này quá thẳng thắn, hay là thật sự kiêu ngạo đến mức thờ ơ với mọi người và mọi chuyện, không có chút ý tứ quan sát nào?

May là Du Hoài Cẩn không làm khó hai người nữa, để cho bọn họ đi lên lầu.

Đến cầu thang tầng hai, Du Liệt xách túi một cách rất tự nhiên, bình tĩnh rẽ vào hành lang.

Hạ Diên Điệp thấy không có ngăn cản ai, không còn giữ vẻ mặt căng thẳng vừa rồi nữa: "… Du Liệt!"

Giọng cô gái hơi phát cáu.

Du Liệt từ từ dừng lại trước cửa phòng cô, anh quay người lại: "?"

"Cậu sống ở tầng ba.” Hạ Diên Điệp hạ giọng, khóe mắt còn quét qua cầu thang vắng người phía sau rồi mới quay lại nói với anh: "Cậu đến tầng hai làm gì?"

Chàng trai giơ tay ra hiệu, túi quần áo lớn nhỏ đung đưa trên tay anh… Vừa rồi ở dưới lầu, trước mặt Du Hoài Cẩn, Hạ Diên Điệp cũng không dám giành đồ với Du Liệt, nên cũng ngây ra khi thấy một mình Du Liệt vác mọi thứ đi lên tầng, còn dì Triệu thì như chết lặng.

Hạ Diên Điệp nghĩ lại mà thấy tức giận đến mức muốn bấm vào huyệt nhân trung cho tỉnh táo lại, cô vội vàng bước tới nhỏ giọng nói: "Cậu cứ đưa cho tôi là được, tôi sẽ tự cầm vào."

Cô dừng lại một chút, nói với giọng điệu căng thẳng: "Cậu mau đi lên lầu đi."

Du Liệt nghe mấy lời vô tâm của hồ ly nhỏ mà cảm thấy vừa khó chịu vừa buồn cười, anh tùy ý giơ túi quần áo trong tay lên, lắc một cái đã né được bàn tay đang vồ tới của cô gái.

"Dùng xong thì vứt? Hồ ly này, sao mà lương tâm của cậu lại ít ỏi đến thế."

Giọng nói của chàng trai trầm và khàn, vang vọng trong hành lang, văng vẳng bên tai cô, như xoáy vào trái tim cô một cách khó chịu.

Sợ bị Du Hoài Cẩn ở tầng dưới nghe thấy, sắc mặt Hạ Viễn Điệp hơi thay đổi, cô cắn nhẹ môi dưới, ngẩng mặt lên: "Du Liệt, cậu đừng như vậy."

"Như vậy là như thế nào?"

Hạ Diên Điệp nhẹ giọng nói: "Chúng ta có thể giả vờ như không quen biết nhau khi ở nhà không, hay là cậu cứ nhìn tôi như lúc mới gặp cũng được, tôi…"

"Cậu sợ cái gì?"

Giọng nói của anh không còn vẻ lười biếng và ý cười nữa, mà trở nên lạnh lùng và bình tĩnh.

Ánh mắt của Hạ Diên Điệp hơi dại ra.

Du Liệt chậm rãi lặp lại: "Cậu không làm chuyện gì sai thì sợ cái gì."

"..."

Mặc dù không ngẩng đầu lên nhưng không hiểu sao Hạ Diên Điệp lại cảm nhận được, dường như cô có thể thấy đôi mắt đen láy của chàng trai đang cúi xuống nhìn cô với vẻ kiêu ngạo, đúng hơn là lạnh lùng và giễu cợt, hoặc là sự khinh thường trong cao quý ngạo mạn.

Cậu ấm gia sống cuộc sống như trên mây, bầu trời có sụp đổ thì cũng phải sụp đổ dưới chân anh, tất nhiên anh không sợ.

Hạ Diên Điệp nghĩ mà thấy hơi khó chịu, cô cũng không biết khó chịu là vì Du Liệt hay đơn giản là vì chính mình.

Cô bướng bỉnh cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lời nói lại cứng rắn.

"... Sao tôi phải sợ chứ."

Trên đầu lại vang lên tiếng cười rất nhẹ, nhưng đó không phải là sự chế nhạo khinh thường như tưởng tượng.

Chàng trai có vẻ mệt mỏi vì xách đồ nên đã đặt đồ đạc sát vào mặt trong tường cạnh cửa phòng cho cô, anh lấy túi áo khoác ra, đôi chân dài uể oải gập lên tựa lưng vào bức tường trước mặt cô.

Anh tặc lưỡi và bảo cô ngước mắt lên.

Hạ Diên Điệp suýt nữa thì bị anh dụ, cô ngẩng mặt lên, rồi chợt nhớ ra điều gì đó: “Tôi về phòng trước đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi.” Nhân lúc anh để đổ cũng chừa lại lối đi cho cô, cô định lướt qua để vào phòng.

Ngay lúc vạt áo của cô chạm vào chiếc áo gió dài của anh, cô nghe thấy chàng trai dựa vào tường cúi đầu cười: "Cậu thật sự có tật giật mình à?"

Hạ Diên Điệp đột nhiên dừng lại, cau mày nói: "Tôi không có."

"Vậy thì quay lại nhìn tôi."

"..."

Du Liệt hơi trầm giọng nói: "Hạ Diên Điệp."

Hai tay Hạ Diên Điệp đang buông thõng đột nhiên nắm chặt lại, cô quay đầu lại, khóe mắt hơi phiếm hồng nói: "Tôi đã bảo là tôi không có như vậy. Tôi chỉ cảm thấy trước mặt chú Du, tôi không nên đi gần cậu như vậy."

"Tại sao."

Du Liệt lạnh nhạt cắt lời.

Hạ Diên Điệp nghẹn họng, đôi mắt màu hổ phách lặng lẽ trở nên mờ mịt, một lúc lâu mới nói: “Trước đây cậu có rất nhiều, sau này cũng sẽ có rất nhiều bạn bè. Nhưng không nên có người bạn như tôi."

"..."

Du Liệt giận quá hóa cười, anh xoay người đối diện trực tiếp với cô, đôi mắt đen láy lạnh lùng: "Tôi kết bạn với ai, Du Hoài Cẩn không quản được đâu.”

"Nhưng chú Du là người đã tài trợ cho tôi, tôi sẽ nghe lời chú ấy."

Hạ Diên Điệp ngước mặt lên, ánh mắt vừa trầm tĩnh vừa bướng bỉnh: "Cho dù lúc trước cậu có tức giận vì lời tôi nói, nhưng nếu có nói lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ trả lời như vậy. Chú ấy bảo tôi để ý đến cậu thì tôi sẽ để ý cậu, chú ấy bảo tôi cách xa cậu ra thì tôi cũng sẽ làm như vậy."

"Vậy ông ta nói rồi à?"

"Cái gì...?"

"Ông ta bảo cậu tránh xa tôi ra à?" Du Liệt kiên nhẫn nhẹ nhàng lặp lại từng lời với cô.

"..."

Hạ Diên Điệp cúi đầu nhìn chỗ khác: "Tôi không muốn để mình rơi vào cảnh khó xử như vậy."

"Vậy thì ít nhất, trước khi rơi vào cảnh đó." Gương mặt Du Liệt khẽ run lên, giọng nói trở nên khàn khàn, không biết là đang tức giận hay đang cười: "Chúng ta còn cách xa cả ngàn dặm, sao cậu lại chạy?"

“Sao biết cậu biết còn chưa tới.” Hạ Diên Điệp ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn anh.

Hồ ly nhỏ vốn đến từ trong núi, nên rất hoang dã, Du Liệt sợ cô xù lông lên rồi phải vuốt ngược trở lại, nên chỉ có thể kìm nén cảm xúc, mất vài giây mới từ từ trở về dáng vẻ lười biếng thong thả như trước.

“Tất nhiên là tôi biết vẫn chưa đến.”

Du Liệt lười biếng lấy viên đá lạnh ngắt từ trong túi ra, giọng nói đều vẻ mệt mỏi và khinh bỉ: “Nếu không thì, cậu đã muốn tán tôi rồi đúng không?”

Hạ Diên Điệp: "?"

"????"

Rốt cuộc người này đang nói nhảm cái gì vậy!

Đúng như dự đoán, hồ ly nhỏ đã bị anh chọc giận chỉ trong một giây.

Du Liệt cúi đầu mỉm cười, không đợi Hạ Diên Điệp nổi khùng nổi đóa lên thì đã lười biếng xua tay, đút lại vào túi, xoay người đi ra ngoài: "Nếu đã không có chuyện đó, sao cậu lại sợ như vậy? Hãy cứ làm hồ ly nhỏ và sống thoải mái đi."

"..."

Hạ Diên Điệp hơi nghiến răng tức giận.

Nhưng cô không khỏi quay mặt đi, bàn tay đang cầm tay nắm cửa cũng dừng lại để chừa một khe hở, không có đóng lại.

Tại sao cậu ấy lại có niềm tin là không thể đến được mức đó?

Bản thân cô còn không có lòng tin vào chính mình.

Sau này ai nói trước được điều gì đâu.

Lỡ như thật thì sao.

Tiếng bước chân bên ngoài còn chưa đi xa, không biết có phải là do cô nghe nhầm hay không hay không mà dường như càng ngày càng chậm. Hạ Diên Điệp cúi đầu, không dám đợi lâu nữa, hít một hơi, chuẩn bị đóng cửa lại…

Một giây trước khi cô bật đèn.

"Đợi sau khi thi đại học, lỡ như, đến mức đó thật."

"…"

Những ngón tay thon dài trắng nõn đang đóng cửa đột nhiên dừng lại.

Bên ngoài bức tường.

Chàng trai nhẹ giọng như đang nói đùa, dường như cúi đầu cười: "Lúc đó, cậu hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ nghĩ cách cho cậu."

Các ngón tay đang nắm tay nắm cửa của Hạ Diên Điệp run lên, cô suýt thì buột miệng hỏi cậu nghĩ cách gì, nhưng lại sợ cậu ấm bên ngoài sẽ nói… ‘cách tán tôi’.

“!”

Rầm.

Không biết hồ ly nhỏ bị cái gì dọa sợ mà tiếng đóng cửa phòng lại to như vậy.

Du Liệt đang leo cầu thang để lên tầng thì bỗng dừng lại, anh cúi đầu mỉm cười rồi đi lên tiếp.

-

Ngoại trừ những bữa trưa gia đình được lên lịch trước vào mỗi ngày lễ, Du Liệt hầu như không bao giờ ngồi chung bàn dùng bữa cùng Du Hoài Cẩn.

Du Hoài Cẩn cũng trách anh điều này, nhưng một năm ba trăm sáu lăm ngày, thì có đến hơn ba trăm ngày ông ấy xa nhà, đến thành phố khác, tỉnh khác hoặc ở nước ngoài, gặp nhau còn không gặp được, cho nên đương nhiên cơ hội chung đụng cũng không nhiều. Lâu dần, hai thế hệ đã quen với việc không can thiệp vào cuộc sống của nhau ngoại trừ những bữa cơm gia đình nửa tháng một lần.

Ngày nghỉ sáng chủ nhật cũng không ngoại lệ.

Du Liệt ra ngoài chạy bộ một tiếng, lúc trở về phòng ăn tầng một đã không một bóng người. Dì Triệu cứ nói mãi, bánh mì nướng nguội hết cả rồi, rồi là để bụng đói sẽ không tốt, nên đã đi hâm sữa cho anh.

Sau khi Du Liệt tắm xong đi xuống, trên bàn ăn vẫn không có dấu vết có người ngồi.

Du Liệt ngồi xuống bàn, hơi nhướng mày nhìn sang đồng hồ. Đã tám giờ rưỡi rồi, trên tầng hai vẫn không có động tĩnh gì.

… Hạ Diên Điệp có thói quen đọc sách vào sáng sớm, khi ở nhà thì sẽ cẩn thận hạ giọng xuống, nhưng chất giọng cô trong trẻo và dịu dàng, mỗi cuối tuần lúc đi ngang qua tầng hai xuống nhà, Du Liệt luôn có thể nghe được vài câu.

Anh đã nghe quen rồi, nhưng sáng nay trên lầu lại không có động tĩnh gì.

"Dì Triệu, Hạ Diên Điệp đã ăn sáng chưa ạ?"

"Tiểu Điệp? Con bé đã dùng bữa rồi, cùng ăn với ông chủ." Dì Triệu mỉm cười nói: "Con bé dậy sớm hơn cháu rất nhiều. Trước giờ ăn nửa tiếng là đã xuống rồi."

Du Liệt cong môi, thờ ơ phết nước sốt tỏi lên đồ ăn: "Hồ ly dậy sớm..."

Du Liệt hơi ngừng lại rồi hỏi: "Dì Triệu, hồ ly ăn gì vậy?"

Câu hỏi này khiến dì Triệu sửng sốt: "Thịt?"

"Vậy à." Chàng trai quay đầu lại: "Vậy sao lúc nào cậu ấy cũng có bộ dáng suy dinh dưỡng vậy."

"..." Dì Triệu: "?"

Bà ấy không hiểu nổi logic của cậu ấm nhà này, nên cũng không miễn cưỡng hỏi, chỉ vừa cười vừa tiếp tục đặt hoa quả khô và sữa chua xuống cho Du Liệt: “Bữa trưa hôm nay có thể Tiểu Điệp cũng không về đâu, cháu có muốn ăn gì không, dì làm trước cho.”

Con dao quệt mứt dừng lại trên chiếc bánh mì vừa nướng đã mềm lõi.

Du Liệt ngước mắt lên: "Cậu ấy ra ngoài ạ?"

"Hả?" Dì Triệu ngập ngừng rồi nói: "À, sáng nay cháu không nghe được cuộc trò chuyện của họ."

"Họ nói gì vậy dì?"

"Ông chủ nói, phòng marketing của tập đoàn muốn làm một bộ phim tài liệu đặc biệt tuyên truyền về xóa đói giảm nghèo, sau đó đăng tải lên trang web chính thức của tập đoàn để quảng bá và thúc đẩy các hoạt động phúc lợi công cộng xóa đói giảm nghèo, cải thiện việc xây dựng về văn hóa doanh nghiệp. Ông ấy hỏi Tiểu Điệp hôm nay có việc gì không. Nếu có thời gian, thì mời con bé đến hợp tác ghi âm một đoạn phỏng vấn nhỏ trong bộ phim tài liệu..." Dì Triệu chưa nói xong thì con dao cắt mứt đã bị một bàn tay thon dài trắng nõn đặt lên đĩa, phát ra âm thanh giòn tan.

Du Liệt ngồi trước bàn ăn cụp mắt xuống, dáng vẻ nghiêm nghị lộ ra chút lạnh lùng, xương quai hàm cũng căng ra rõ rệt.

Có vẻ như anh đang kìm nén cảm xúc nào đó.

Dì Triệu cảm thấy hơi bất an: "A Liệt, có chuyện gì vậy?"

"Cậu ấy đồng ý rồi ạ?"

Sau khi Du Liệt hỏi, bà ấy chưa kịp trả lời, anh đã quay mặt lại và chế nhạo: "Cũng đúng, Du Hoài Cẩn có cho cậu ấy cơ hội để nói không đồng ý đâu?”

"Tuyên truyền xóa đói giảm nghèo này cũng là hưởng ứng với chính sách và thúc đẩy phúc lợi công cộng. Đó là một điều tốt mà. Dì thấy Tiểu Điệp cũng đồng ý một cách thoải mái. Sáng nay trước khi rời đi, con bé còn mỉm cười chào tôi nữa, đôi mắt cong cong như vành trăng khuyết vậy..."

Bà ấy đang nói thì vội ngừng lại: "A Liệt, cháu mới chỉ ăn được vài miếng thôi mà, vội vã đi đâu vậy!"

"Không cần đợi cháu đâu ạ."

Bàn tay thon dài của anh kéo mạnh chiếc mũ trùm áo nỉ ngoại cỡ màu xanh đậm, che đi mái tóc rối bù và hơi ướt.

Bóng lưng thon dài giẫm lên tia nắng vừa mới bừng lên ngoài cửa rồi chạy ra ngoài.

Rầm.

Cửa biệt thự đóng lại.

Soạt…

Trước mặt Hạ Diên Điệp, tấm phông nền phỏng vấn màu trắng tinh khiết từ từ được hạ xuống.

Bao gồm cả địa điểm quay phim trong nhà rộng mênh mông và đông đúc dưới chân, bắt đầu từ sáng nay Hạ Diên Điệp đã được chứng kiến ​​​​rất nhiều cảnh tượng, mà đến nằm mơ cô cũng không nghĩ đến.

Những gì cô được thấy ngày hôm nay, nếu so ra thì chiếc thang cuốn hôm qua thực sự cực kỳ nhỏ, giống như phần nổi của tảng băng trôi.

Phía dưới mặt nước chính là phần khổng lồ của tảng băng đó.

Hạ Diên Điệp nhìn tấm màn trước mặt đang chậm rãi rơi xuống sàn, đèn pha và tấm phản quang màu trắng chói lóa khiến cho khung cảnh trong nhà đang tối tăm và trống rỗng bỗng sáng bừng. Nhân viên đoàn quay phim đã đặt hai chiếc ghế và một chiếc bàn thấp trên tấm phông nền được trải tràn xuống đất, đặt lên bàn một bình hoa đẹp mà cô không biết tên.

Nhìn chiếc bình tráng men đặt trên bàn, cô không khỏi giơ tay chạm vào vai mình.

Mái tóc dài mềm mại buông xõa xuống, chân váy nhung đỏ kết hợp cùng áo sơ mi trắng nhìn càng xa lạ, những lọn tóc xoăn nhẹ tự nhiên hơi vểnh lên trước bộ ng,ực có phần nhô lên của cô.

Đó là dấu vết do nhiều năm tết tóc để lại, lúc làm tóc cho cô, chị nhân viên đã cau mày, dùng máy duỗi rất lâu nhưng vẫn không thể duỗi thẳng hoàn toàn được.

Nghèo đói luôn mang đầy dấu ấn.

Lần đầu tiên trong đời Hạ Diên Điệp được ngồi lên ghế để trang điểm, các chị gái lạ mặt đứng đó đánh giá cô, nhìn rồi tỉa tót sửa sang khuôn mặt cho cô, thoa lên mặt cô các loại phấn bằng cọ mềm kỳ lạ.

Cuối cùng, cô đứng trước gương, nhìn cô gái gần như hoàn toàn xa lạ trong đó, Hạ Diên Điệp dường như thấy cả đằng sau cô trong gương là một sân khấu chỉ có một tia sáng chiếu xuống.

Cô là chú hề lần đầu tiên lên sân khấu, cô hoảng sợ, lạc lõng và không tìm được phương hướng.

Cô dường như nghe thấy tiếng cười trong bóng tối nhưng không biết đó là ai.

Cô muốn bỏ chạy.

“…”

Cô gái đứng tại chỗ nhắm chặt mắt lại.

"Tiểu Hạ, em đã sẵn sàng chưa? Chúng ta sắp bắt đầu ghi hình rồi nhé." Trong bóng tối, một giọng nói không biết vang lên từ đâu hỏi cô.

Hạ Diên Điệp mở mắt: "...Vâng ạ."

Không phải ai cũng có tư cách trốn thoát.

Cô sợ, nhưng cô không muốn sợ mãi như vậy.

“Nếu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, vậy thì chúng ta hãy ngồi xuống và bắt đầu nhé?”

“Vâng, được ạ.”

Trường quay rất yên tĩnh, Hạ Diên Điệp biết rằng trong bóng tối kia có rất nhiều nhân viên đang bận rộn, nhưng cô gần như không thể nhìn thấy gì ngoại trừ ánh đèn xung quanh mình.

Không biết là do tấm phản quang, do đèn sợi đốt hay do bộ quần áo bó sát kỳ lạ trên người, trong lúc phỏng vấn, Hạ Diên Điệp bắt đầu đổ mồ hôi trán, cô chỉ có thể tập trung cao độ để lắng nghe câu hỏi tiếp theo của người phỏng vấn.

"... Ừm, phần tiếp theo là phần phỏng vấn về tình hình các thành viên trong gia đình của em Hạ, em có để ý không?"

Cô gái dừng lại một chút rồi lắc đầu: "Không sao đâu ạ."

"Được rồi. Vậy thì câu hỏi đầu tiên, xin hỏi hiện tại gia đình em gồm những người nào?"

Hàng lông mi đang rũ xuống của Hạ Diên Điệp khẽ run lên: "Có bà nội và em."

"Gia đình không đầy đủ thành viên, là do thiên tai gây ra hay là do tai nạn?"

"Đó là... một trận lở đất. Ba mẹ em đã gặp nạn khi họ ra ngoài làm việc."

"Ra là vậy." Người phỏng vấn nhìn cô với vẻ đầy thông cảm và rồi lại nhìn danh sách câu hỏi: "Em vừa nói rằng người thân duy nhất còn lại trong gia đình là bà nội. Vậy có phải bà ấy tuổi già nên không còn khả năng lao động?"

Hô hấp Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng, cô nhắm mắt nói: "Sức khỏe của bà nội rất kém, cơ bản không có khả năng lao động, bà nằm liệt giường đã nhiều năm rồi."

"Nếu như vậy, gia đình có mắc nợ gì không, thu nhập là bao nhiêu?..."

"Rầm!"

Trong bóng tối vang lên tiếng kêu lên kinh ngạc.

Trên ghế phỏng vấn, cô gái có vẻ bị giật mình bởi âm thanh đó, khuôn mặt tái nhợt hơi ngước lên.

Hạ Diên Điệp đột nhiên ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa, trong phòng tối, đạo diễn phỏng vấn tức giận hét lên ‘Dừng lại’ và ‘bật đèn’.

Ánh sáng từ trên chiếu xuống.

Hạ Diên Điệp không đề phòng, vô thức giơ tay lên chắn lại trước mặt.

Đến khi hô hấp hơi dồn dập, trong tiếng bước chân đang đến gần, đám người xung quanh như bị bóp nghẹt kìm nén sự ngạc nhiên của mình.

Hạ Diên Điệp tựa hồ có linh cảm gì đó, cứng ngắc hạ cánh tay xuống.

Phần dưới của chiếc chân váy rũ xuống như tấm màn.

Du Liệt đứng dưới ánh đèn chiếu rọi, mái tóc đen tuyền của chàng trai tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đôi mắt đen chứa đựng sự tức giận lạnh lùng và hung bạo.

Anh nhìn cô thật chăm chú, yết hầu di chuyển rõ ràng. Hơi thở của anh nhanh hơn bao giờ hết, mái tóc đen rối bù, chiếc áo nỉ cũng không thể che giấu được sự phập phồng dữ dội của lồng ngực, hồi trước bị phạt chạy hai mươi vòng nhìn anh cũng không tả tơi như lúc này.

"... Du Liệt?"

Hạ Diên Điệp vừa lên tiếng, cổ tay còn chưa đặt xuống của cô đã bị những  ngón tay thon gầy xinh đẹp giữ lại, một bàn tay rắn rỏi mạnh mẽ kéo cô đứng dậy khỏi ghế.

Lần đầu tiên cô phát hiện Du Liệt cao hơn cô rất nhiều.

"Không ghi hình nữa." Giọng anh khàn khàn đến mức không biết là nghiêm túc hay tức giận: "... Đi thôi."

"?"

Hạ Diên Điệp giật mình, cô khẽ cau mày rồi định thoát ra.

Cuối cùng đạo diễn đứng cách đó không xa cũng tỉnh táo lại, tức giận ném bản thảo phỏng vấn trong tay xuống: "Cậu kia! Cậu làm gì vậy! Ai đó, bên ngoài kia ai phụ trách trông coi vậy, sao loại người nào cũng vào được bên trong đây thế này? Ai cho cậu ta cắt ngang buổi ghi hình phỏng vấn? Mau buông người ta cho tôi, cậu dựa vào cái gì mà mang khách mời phỏng vấn đi!?"

"..."

Trong sự im lặng chết chóc, chàng trai dừng lại và nhìn anh ta.

Du Liệt một tay nắm lấy cổ tay cô gái không buông ra. Anh giơ tay còn lại lên, kìm nén sự cáu kỉnh và tức giận sắp lấn át mình, ngón tay dài vuốt lại mái tóc rối bời trên trán.

Dưới vầng trán lạnh lùng, là đôi lông mày sắc lẹm và đôi mắt mỏng như lưỡi dao cạo.

Đạo diễn phỏng vấn sững người một lúc.

Lúc này, trợ lý bên cạnh đưa tay kéo vạt áo anh ta, sau đó thì thầm vào tai anh ta:

“Đạo diễn, cậu ấy là con trai duy nhất của chủ tịch Du, Du Liệt. ”

“..."

Đạo diễn  nghe vậy thì quay đầu lại: "?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi