HÓA BƯỚM

Cuộc họp thường kỳ kết thúc, mặt Khương Sam vẫn chảy dài như mặt con lừa.

Đinh Vấn vừa rời khỏi phòng họp thì Khương Sam đã đứng bật dậy đẩy thật mạnh chiếc ghế về phía trước: "Một số người nào đó đừng có nghĩ rằng dựa vào sếp Tiểu Đình thì có thể một tay che trời ở công ty."

Anh ta lạnh lùng nhìn Hạ Diên Điệp, gay gắt nói: “Ở phòng dự án, sếp Tiểu Đình còn có thể giúp cô giở chút chiêu trò với khách hàng, thu được chút lợi ích, đợi đến Helena thì cô sẽ biết đó là địa bàn của ai.”

Nói xong, Khương Sam dẫn người của phòng hai đi ra ngoài.

Khổng Kỳ Duệ nghe không lọt tai nên oán giận nói với theo sau lưng bọn họ: “Ôi, trưởng phòng Khương bên dự án 2 nổi tiếng quá cơ, Helena cũng đã trở thành địa bàn của anh rồi cơ đấy? Thế nào? Thái tử gia của Du Thị để anh thu mua công ty từ chỗ anh ấy rồi à?"

"Rầm…!"

Cửa phòng họp bị sập mạnh đến rung chuyển.

Khương Sam rõ ràng là đang rất tức giận.

Khổng Kỳ Duệ dương dương đắc ý quay đầu lại và nhận được ngón tay cái mà các đồng nghiệp trong phòng giơ lên cho mình.

Anh ấy lại càng đắc ý hất cằm lên cao hơn.

“Tém tém lại chút đi, đuôi sắp ngoáy tít lên tới trời rồi kìa.” Hạ Diên Điệp đứng dậy, nhẹ nhàng mỉm cười rồi thu dọn máy tính và tài liệu trên bàn: “Lần này đến Khoa học Kỹ thuật Helena công tác vẫn là ai muốn thì đăng ký. Mọi người chuẩn bị tài liệu và gửi mail cho tôi, tôi sẽ căn cứ theo nhu cầu mà chọn người.”

"Tuân lệnh!" Thành viên phòng 1 lần lượt trả lời.

Bước ra khỏi phòng họp, cô bé sinh viên thực tập của phòng đứng bên cạnh Hạ Diên Điệp lo lắng hỏi: “Chị Vanny, em thấy trưởng phòng dự án 2 tuy là thích khoe khoang nhưng lần này hình như không có vẻ hoàn toàn không nắm chắc. Anh ta sẽ không có các mối quan hệ bên Helena thật chứ? Chúng ta đến đó liệu có gặp rắc rối gì không?"

“Hình như là có.” Hạ Diên Điệp thản nhiên nói.

“Gì?” Khổng Kỳ Duệ đi phía trước nghe thấy bèn hỏi: “Anh ta có thật à?”

"Tôi đoán thế."

Hạ Diên Điệp cười nhạt: "Nếu không thì anh ta cũng sẽ không có cái bộ dạng tuyệt vọng như thể tôi cướp mất công lao của anh ta như thế."

Mặt sinh viên thực tập càng thêm nhăn nhó: "Vậy nếu bọn họ gây khó dễ cho chúng ta thì phải làm sao bây giờ? Có thể nhờ sếp Đinh…"

“Mơ cũng đẹp đấy, nhưng mà mơ mộng ít thôi.” Hạ Diên Điệp ngắt lời, trước vẻ mặt sững sờ của sinh viên thực tập, cô nhẹ nhàng dịu dàng nói: “Ông chủ thuê em đến đây là để giải quyết vấn đề của anh ấy chứ không phải là để tạo ra vấn đề. Nếu như chuyện gì anh ấy cũng phải thu xếp cho em thì anh ấy còn thuê em làm cái gì?”

"..."

Hạ Diên Điệp không nói gì nữa mà quay về chỗ làm việc của mình.

Khổng Kỳ Duệ vỗ vai cô bé sinh viên thực tập đang có chút bối rối: “Tuy là chị Điệp của cô không lớn hơn cô mấy tuổi nhưng trình độ công tác trong ngành và kinh nghiệm xã hội của cô ấy đã được bắt đầu tích lũy từ năm nhất đại học rồi. Ở mặt này thì cô phải học hỏi cô ấy một chút. Còn cô, cái tâm lý học sinh luôn muốn để người lãnh đạo làm giáo viên của mình này, cần phải thay đổi."

Sinh viên thực tập phiền muộn gật đầu: “Em biết rồi.”

"Cô có nghe thấy câu cuối cùng mà trưởng phòng nói không? Phòng chúng ta không phải là phòng hai, không nuôi kẻ lười biếng." Thấy cô bé sắp khóc vì lời nói của mình, Khổng Kỳ Duệ lưỡng lự rồi sửa miệng: “Có điều người mới ấy mà, trưởng phòng luôn nâng đỡ những người chưa biết nhiều, mỗi người mới đều sẽ được trao thêm hai,ba cơ hội. Tự mình nắm bắt lấy nhé.”

“Vâng!” Sinh viên thực tập gật đầu với đôi mắt đỏ hoe: “Em nhất định sẽ cố gắng.”

Buổi trưa.

Trước khi tan ca, Hạ Diên Điệp đứng dậy liếc mắt nhìn các thành viên trong phòng: “Để có thể cầm được dự án này thì không thể không kể đến công lao của mọi người trong việc chuẩn bị công tác và bản báo cáo cuối cùng tuần trước. Tối nay lúc 7 giờ ở nhà hàng Tinh Đình, tôi sẽ bù cho mọi người bữa tụ tập mà tôi còn nợ mọi người. Mọi người tự nguyện tham gia nhé, tôi mời.”

Các thành viên trong phòng vừa mệt mỏi sau ca làm việc kéo dài nửa ngày lần lượt sáng cả mắt lên.

“Tôi, tôi, tôi, trưởng phòng, tôi có thể lấy một chọi hai!”

“A, thực sự là đi Tinh Đình nha. Thế thì dù có gãy chân cũng phải bò tới đó!”

"Trưởng phòng uy vũ, trưởng phòng vạn tuế!"

"..."

Những tiếng la hét bên này gần như trái ngược hẳn với phòng hai.

Ở trong bóng tối phía sau những tiếng hoan hô, Khương Sam đen sì mặt, âm trầm quái gở đi tới: “Tổ chức tiệc mừng công sớm như vậy à? Không sợ làm hỏng việc rồi khóc lóc trở về sao?”

"Làm phiền trưởng phòng dự án 2 lo lắng rồi."

Hạ Diên Điệp quay mặt sang rồi mỉm cười xinh đẹp dịu dàng rồi nói bằng giọng điệu vô hại: "Món măng trúc tươi của Tinh Đình rất nổi tiếng, tối nay tôi sẽ mang một phần cho trưởng phòng dự án Tần Mang nhé. Món đó có lẽ là món hợp khẩu vị của anh nhất nhỉ?"

Khương Sam sững người rồi đen mặt, hầm hầm giận dữ bỏ đi.

Cô bé sinh viên thực tập cảm thấy hơi bối rối, quay đầu lại hỏi Khổng Kỳ Duệ: "Tại sao trưởng phòng dự án 2 lại giận dữ vậy?"

"Vì trưởng phòng mắng anh ta đó, cô không nghe thấy sao?"

"Dạ?"

“Nói anh ta giống măng đó.” Khổng Kỳ Duệ cực kỳ khoái chí: “Măng trên núi có miệng nhọn, da dày, bên trong trống rỗng mà.”

"… Phì."

Sinh viên thực tập nhanh chóng che nụ cười lại rồi ngưỡng mộ, khâm phục nhìn theo bóng lưng mặc bộ vest màu hồng nhạt đã đi vào trong thang máy.

Cô ấy hâm mộ bỏ tay xuống: "Trưởng phòng thật là ngầu quá đi, có thể xinh đẹp cũng có thể chanh chua."

“Đúng vậy, phòng chúng ta cũng nói,” Khổng Kỳ Duệ che miệng đi đến gần sinh viên thực tập, hạ giọng nói: “Nói riêng chút nhé, mọi người đều cảm thấy khí thế của sếp Tiểu Đình còn yếu hơn nhiều so với trưởng phòng của chúng ta, luôn cảm thấy hai người này không hợp. Thế nhưng cô nhìn xung quanh xem, cũng chẳng có ai có thể sánh bằng trưởng phòng Hạ.”

Sinh viên thực tập chớp chớp mắt: "Thật ra là có ạ."

"Hả? Là ai?" Khổng Kỳ Duệ ưỡn ngực ngẩng đầu: "Chẳng lẽ là người ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng anh đây sao?"

Sinh viên thực tập không nói nên lời.

Cô ấy dừng lại rồi nhỏ giọng thì thầm: “Tuần trước em vừa gặp vị thái tử gia kia của Khoa học Kỹ thuật Helena, Du Liệt.”

Khổng Kỳ Duệ sửng sốt.

Sinh viên thực tập hâm mộ thở dài: "Trưởng phòng lợi hại như vậy, em cũng đã từng thấy khí thế của vị này khí chất có thể áp đảo chị ấy một nửa."

Sau khi định thần lại, Khổng Kỳ Duệ giơ ngón tay cái lên khen ngợi cô ấy: “Cái khác thì không nói nhưng nằm mơ thì thực sự là cô dám mơ đấy. Cô cũng biết người ta là thái tử gia của Du Thị, vậy thì một đám người phàm có thể thương nhớ được sao?”

"Hừ."

"Này sinh viên thực tập, cô đang hừ ai đấy hả? Ở công ty anh là tiền bối của cô đấy nhé!"

"Hừ hừ."

-

Tinh Đình là một nhà hàng sáng tạo kết hợp khá là nổi tiếng ở gần công ty, thuộc nhóm các thương hiệu phục vụ ăn uống cao cấp, danh tiếng rất tốt, có điều đối với các công nhân viên cổ cồn trắng bình thường mà nói thì mức giá bình quân đầu người từ bốn đến năm trăm là hơi xa xỉ. Chẳng trách Hạ Diên Điệp có thể đưa mọi người đến đó thì thành viên phòng 1 lại phấn khích.

Hạ Diên Điệp đến gọi món trước và cũng là người đến sớm nhất. Cửa phòng riêng mở toang, chỉ có mình cô ở trong.

Máy tính xách tay được đặt trên bàn, điện thoại được đặt bên cạnh, thực hiện cuộc gọi mở loa ngoài.

Cô vừa “bổ sung” thông tin chuyên môn vừa nói chuyện điện thoại với Kiều Xuân Thụ.

“... Không phải là tớ cằn nhằn cậu đâu hồ điệp nhỏ. Món nợ chồng chất kia của cậu thật không dàng gì đã nhìn thấy dấu hiệu có thể trả xong rồi, thế nên chúng ta không thể tiết kiệm sự hào phóng này được. Kiếm tiền ít một chút, nhận ít đi vài dự án, để bản thân nghỉ ngơi cho tốt được không?"

Lúc này, Kiều Xuân Thụ giống như một bà mẹ già lo lắng. Chỉ nghe giọng điệu của cô ấy, Hạ Diên Điệp cũng biết là lông mày của cô ấy nhất định đã xoắn tít lại thành một cục rồi.

“Nửa đầu năm vất vả như thế mà, thế nên, là trưởng phòng, tớ vẫn phải khao thưởng công lao cho bọn họ chứ.”

Hạ Diên Điệp chống cằm rồi vừa di chuột vừa mỉm cười: “Còn tớ ấy mà, số vất vả rồi, không dừng lại được.”

"Có cái rắm ấy, cậu chỉ đang kiếm cớ cho mình mà thôi. Cậu có thể thương hại chính mình một chút, đừng để tớ ở bên cạnh nhìn mà đau lòng được không?" Kiều Xuân Thụ lại lẩm bà lẩm bẩm: "Cậu chờ chút nhé, tớ có người đồng nghiệp hình như là có thẻ hội viên tích lũy giá trị bên Tinh Đình, có thể giảm giá 12% đấy. Để tớ xin số điện thoại của anh ấy, đến lúc đó cậu chỉ cần chuyển số tiền phải trả cho anh ấy là được."

Hạ Diên Điệp chỉ có thể mỉm cười nói được.

Cuộc gọi tạm thời bị ngắt, có lẽ là Kiều Xuân Thụ đã đi "quấy rối" đồng nghiệp của cô ấy rồi.

Hạ Diên Điệp tập trung lật xem tài liệu ngoại ngữ trên máy tính, cuốn từ điển chuyên ngành trên tay được lật soàn soạt ra tiếng.

Mấy phút sau.

Bên ngoài phòng ăn đang mở toang có vài bóng người lục tục lướt ngang qua hành lang, đi đến phòng ăn lớn nhất bên trong.

Có hai người đi ở cuối cùng, một người đang cười nói với người kia: “Vẫn là anh Đằng nhanh nhẹn. Mấy anh em đã hỏi khắp nơi một vòng nhưng cũng không tìm được phòng ăn cao cấp ở gần đây. Thế mà anh chỉ cần một cú điện thoại là đã thu xếp được rồi. Từ nay về sau, việc mời người ta đi ăn, em thì phải dựa vào anh Đằng rồi…”

Buổi tối, Cao Đằng đang dán mông nằm ngủ ở nhà thì bất ngờ bị đám con cháu nhà giàu lôi ra ngoài để bố trí một phòng riêng rộng rãi ở nhà hàng cao cấp thuộc cơ sở kinh doanh ăn uống của anh ta ở gần khu Bắc cho hơn 16 người.

Cao Đằng đương nhiên cảm thấy cả một bụng không vui.

Nhưng dù sao thì bọn họ cũng là người thuộc nhóm con nhà giàu ở thành phố Bắc nên anh ấy cũng khó mà xả giận.

Cao Đằng đang nhẫn nhịn thì đột nhiên dừng lại ở hành lang. Anh ấy quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa đang rộng mở của phòng ăn ở phía sau một mét mà anh ấy vừa đi ngang qua.

Đám người đi phía trước dừng lại hỏi: “Sao vậy anh Đằng?”

Cao Đằng cau mày với vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, chỉ ngón tay cái vào cửa: "Vừa nãy cậu có nhìn thấy cô gái ngồi bên trong không, trông giống Hạ..."

Trước ánh mắt ngơ ngác của đối phương, Cao Đằng dừng lại.

Mấy giây sau, anh ấy cười cười rồi hừ lạnh một tiếng: "Quên rồi, các cậu cũng chưa từng gặp cô ấy."

"Ai vậy? Anh Đằng gặp người quen sao? Hay là, gọi sang cùng nhau tự tập đi?"

“Quen, quá quen ấy chứ.” Nghĩ đến tình trạng của Du Liệt mấy năm nay, Cao Đằng nghiến răng nghiến lợi sau đó vỗ vỗ vai đối phương: “Các cậu đi trước đi, tôi sẽ tới sau.”

"?"

Hạ Diên Điệp đang đọc từ điển thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Cô tưởng là các thành viên trong phòng đã đến nên cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Vào đi.”

Sau đó, cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng cười nhạo vô cùng oán giận: "Ôi, đã mấy năm không gặp rồi nha bạn học cũ. Bộ tịch vẫn cứ lớn như vậy nhỉ?"

Hạ Diên Điệp dừng lại, ngước mắt lên.

Vì người nhà bị Hạ Vĩnh Tài hãm hại năm đó nên vài năm nay Hạ Diên Điệp đã về thành phố Khôn mấy lần nhưng chưa một lần nào đến trường cấp ba Tân Đức. Mỗi năm cô đều nhận được lời mời nhóm bạn học và hội học sinh nhưng cô cũng chưa bao giờ mở ra.

Có lẽ là vì cô sợ quay lại nơi đó và cũng sợ nghĩ đến những người mà cô từng gặp ở đó.

Nhưng có một số người, có một số chuyện đã được định sẵn là có muốn trốn cũng không thể trốn thoát.

“Cao Đằng.” Hạ Diên Điệp đóng từ điển lại rồi bình tĩnh đứng thẳng lên: “Đã lâu không gặp.”

"Lâu sao? Cũng không lâu đâu. Mới có hơn bảy năm mà thôi." Cao Đằng nhìn cô chằm chằm, lời nói của anh ấy mang theo vẻ lạnh lẽ đến buốt răng: "Thì ra loại người vô tâm như cô Hạ đây cũng cảm thấy lâu à?"

Hạ Diên Điệp im lặng, cụp mắt xuống.

Cô nhớ hồi học cấp ba, Cao Đằng đã luôn ở bên cạnh Du Liệt. Nếu như Cao Đằng đã biết những việc mà Du Liệt phải trải qua năm đó thì việc anh ấy vì Du Liệt mà có thái độ bất bình, vì Du Liệt mà oán giận cô cũng là chuyện bình thường, không có gì quá đáng.

Như thế cũng tốt. Ít nhất điều đó cũng có nghĩa là ở bên cạnh Du Liệt, ngoài thủ đoạn kinh doanh ra thì vẫn còn có người thực sự cảm nhận được cảm giác của anh, ít nhất là trên thế giới này, anh sẽ không cảm thấy cô đơn và bất lực.

Huống chi, bên cạnh Du Liệt còn có một vị hôn thê yêu thương và bảo vệ anh...

Nghĩ đến đây, Hạ Diên Điệp nhếch khóe môi lên theo thói quen.

Nụ cười này đập vào mắt Cao Đằng, cực kỳ chói mắt.



Anh ấy nắm chặt tay, gân xanh nổi lên: “Thế mà cậu còn cười được à? Cậu có biết những ngày tháng trong nửa năm đó khi cậu vừa đi, anh Liệt ở nước ngoài đã sống thành cái dạng nào không? Mấy năm nay cậu ấy sống như thế nào! Hạ Diên Điệp, rốt cuộc là cậu trái tim không vậy?”

"..."

Hạ Diên Điệp chậm rãi thở ra.

Sau đó cô lặng lẽ ngước mắt lên: "Anh Cao giận thật rồi. Tôi phải uống bao nhiêu ly rượu phạt để bồi tội đây?"

Thoắt cái, mặt Cao Đằng đỏ bừng vì tức giận.

"Được, được lắm, rượu phạt phải không? Đến đây." Cao Đằng đứng ở cửa: "Vừa đúng lúc, tối nay tôi có một chầu ở phòng ăn phía trong. Không phải là cô Hạ thích thấy người sang bắt quàng làm họ, sau đó, dùng xong rồi thì ném đi sao? Đến đây, tôi sẽ giới thiệu cậu tới đó, để cậu phạt đến thích thì thôi!”

Hạ Diên Điệp cau mày.

Cô còn chưa kịp từ chối thì đã có tiếng bước chân ở hành lang bên ngoài phòng ăn đang tiến đến gần, giọng nói quen thuộc của thành viên phòng 1 cũng vang lên, chỉ trong vài giây, bọn họ đã đi đến trước cửa.

Người đi đầu là người phục vụ dẫn đường đang ra hiệu cho nhóm Khổng Kỳ Duệ đi ở phía sau: “Phòng mà các anh đặt là phòng này… Sếp Đằng?”

Người phục vụ mặc bộ vest phẳng phiu vô cùng ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?” Cậu ấy vô thức nhìn căn phòng: “Đây là khách của anh ạ?”

Các thành viên phòng 1 đang hào hứng trò chuyện thì dừng lại, có chút bối rối.

Mấy người nhìn Hạ Diên Điệp rồi lại nhìn cái vị "sếp Đằng" khiến nhân viên phục vụ dẫn đường hết sức sợ hãi này. Rõ ràng anh ấy có vẻ là người quản lý cấp cao của nhà hàng bọn họ.

“Vốn dĩ không phải, nhưng bây giờ thì có thể là đúng.” Ánh mắt Cao Đằng rất lạnh lùng: “Toàn bộ chi phí của phòng này tối nay sẽ do tôi trả.”

Hạ Diên Điệp bấm nhẹ đầu ngón tay: “Không làm phiền anh Cao.”

"Phiền phức gì chứ? Tôi phải cho anh Liệt chút thể diện." Cao Đằng khinh thường liếc nhìn thanh niên bên cạnh: "Sao nào? Mấy vị đây là bạn bè hiện tại của cô Hạ à? Nếu như cô Hạ thấy tự mình đến đó không tiện, vậy thì tôi sẽ mời bọn họ cùng nhau vui vẻ nhé?"

"..."

Sự lạnh lùng và thù hận của Cao Đằng không thể diễn tả bằng lời.

Câu cuối cùng giống một lời đe dọa hơn.

Biết Cao Đằng sẽ không chịu để yên nếu không đạt được mục đích tối nay, Hạ Diên Điệp khẽ thở dài trong lòng.

Dù sao thì cũng nợ Du Liệt.

Có lẽ trả cho bạn bè của anh một chút thì cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Hạ Diên Điệp đi về phía cửa: “Được, tôi sẽ cùng anh Cao đi mời bạn của anh vài ly.” Cô dừng lại rồi quay sang phía các thành viên phòng 1 đang đứng ở cửa: “Tôi đã gọi món rồi, các loại rượu và đồ uống thì mọi người tự gọi thêm nhé, không cần đợi tôi, mọi người cứ ăn trước đi, tôi sẽ quay lại sau.”

“Trưởng phòng.” Khổng Kỳ Duệ hiếm khi nghiêm túc, cau mày nhìn Cao Đằng: “Không sao chứ?”

"Bạn học cấp ba, nhiều lắm thì cũng chỉ cần uống vài ly là sẽ ổn thôi."

Hạ Diên Điệp an ủi các thành viên trong phòng rồi quay người đi theo Cao Đằng về phía phòng ăn của anh ấy.

Phòng ăn trong cùng là phòng chuyên dụng dành cho thượng khách.

Diện tích sàn đủ rộng, phí dịch vụ cũng cao đến mức giật mình, ưu điểm của phòng này là nó độc chiếm gần một phần tư hành lang, đối diện còn có phòng vệ sinh riêng.

Trên đường đi, ngoài người phục vụ ra thì đến những người khách của phòng riêng khác cũng không có.

Cao Đằng cười khẩy quay đầu lại: "Cô Hạ là vô tâm hay là tùy tiện vậy? Làm sao cậu biết chỉ cần uống rượu là đủ? Đi với tôi thế này, cậu cũng không sợ là sẽ có khác chuyện gì xảy ra à?"

"Cậu không cần phải chọc giận cũng không cần phải dọa nạt tôi. Cậu đã nói rồi, tôi vô tâm, thế nên đối với những thứ này đường nhiên là tôi không có cảm giác gì rồi."

Hạ Diên Điệp nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng nhẩm tính thời gian. Cùng lúc đó, cô cũng không ngước mắt lên mà nhẹ giọng nói: “Về phần tại sao tôi dám đi cùng với cậu, đó là vì tôi tin tưởng Du Liệt.”

Cao Đằng đã gần như bị sự bình thản ung dung của cô làm cho đầu óc choáng váng: "Tin tưởng anh Liệt? Cậu không nghĩ rằng đã bảy năm đã trôi qua mà bây giờ anh Liệt vẫn quan tâm đến sự sống chết của cậu đấy chứ?"

"Tôi tin rằng... Anh ấy coi cậu là bạn thì bản chất của cậu sẽ không tệ đến thế."

"…"

Cơn giận của Cao Đằng bị kẹt ở giữa, lên không lên được xuống không xuống được, suýt chút nữa đã làm anh ấy chết ngất.

May mắn thay, cánh cửa xa đến mức thiếu chút nữa thì dẫn thẳng đến Siberi của phòng ăn tạp loạn này, cuối cùng đã đến.

Cuối cùng anh ấy cũng có thể trút giận thay anh Liệt rồi!

Cao Đằng đẩy cửa vào, tạo ra một tiếng động lớn.

Trong phòng an náo nhiệt đột nhiên im lặng, mọi người đều quay đầu nhìn sang, không ít người liếc mắt nhìn xuyên qua Cao Đằng, tò mò nhìn người phụ nữ phía sau anh ấy.

Hạ Diên Điệp hôm nay không có thời gian về nhà mà đi thẳng từ công ty đến. Trên người cô vẫn mặc bộ đầm công sở phong cách Chanel màu be lúc mặc đi làm, lộ ra mấy phần chuyên nghiệp và trí thức. Những chiếc túi may khéo léo và thiết kế ôm sát vừa vặn làm tôn lên những đường cong tuyệt đẹp của cô, vẻ đẹp cân đối của cô cũng lộ ra trọn vẹn.

Ban nãy khi lật sách cô đã tháo kính ra. Các đường nét khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng lộ ra, đuôi mắt hơi cong hơn so với khi vừa mới trưởng thành nên trông cô càng giống như hồ ly nhỏ vừa sạch sẽ và quyến rũ.

Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách, trong trẻo mà không mất đi vẻ thông thái, như có thể nhìn thấu lòng người.

Trong đám con nhà giàu trong phòng ăn thế mà có mấy người nhìn đến mức xuất thần.

Cao Đằng Hầu suýt chút nữa thì bị bọn họ làm cho tức chết.

"Anh Đằng, đây là người đẹp mang từ đâu đến vậy? Đến đột ngột như thế, anh cũng không có giới thiệu với mọi người sao?" Có người nhiệt tình hỏi.

Cao Đằng cười khẩy quay người lại: "Tình cờ gặp thôi. Đây là một nhân vật lớn, đương nhiên là sẽ cẩn thận giới thiệu với mọi người rồi. Đúng không? Cô Hạ, Hạ Diên Điệp?"

"..."

Một đám cậu ấm trong giới con nhà giàu ở thành phố Bắc quay sang nhìn nhau, đều không nhớ ra được cái tên này.

Đặc biệt, trong nhóm có một người nhà họ Hạ, khi nhận được ánh mắt dò hỏi của bạn bè thì ngơ ngác lắc đầu, ý nói rằng người này không có quan hệ gì với gia đình mình.

Chỉ là ở trong góc, có một tồn tại đặc biệt…

Nhân lúc Du Liệt đi công tác, anh bạn Từ Khác - một tài xế chuyên nghiệp đang đi nghỉ ở địa phương, từ từ rút điện thoại ra sau đó gửi một tin nhắn đến cho người liên hệ được lưu là “A” trong danh sách liên lạc WeChat.

Ngẫm nghĩ một lúc, anh ta ngồi trong góc nâng cổ tay lên rồi chụp một bức ảnh.

Tinh. Một bức ảnh đã được gửi đi.

Về phía Cao Đằng, sau khi thỏa mãn sự tò mò của mọi người, anh ấy cười chế nhạo: "Chưa từng nghe thấy cái tên này phải không? Không sao cả, danh hiệu thì chắc hẳn là mọi người đã từng nghe rồi. Đây là một nhân vật truyền kỳ trong giới chúng ta đó!"

"?"

Dưới con mắt ngày càng tò mò của mọi người.

Cao Đằng quay người lại, ngoài cười trong không cười nhìn Hạ Diên Điệp bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Cô Hạ, không nói cho mọi người biết câu chuyện truyền kỳ, bảy năm trước cô nhận mấy triệu của nhà họ Du sau vì chút tiền nhỏ nhoi này mà quay đầu vứt bỏ thái tử gia của Du Thị như thế nào sao?”

Sau một giây im lặng chết chóc, trong phòng ăn ngay tức khắc có tiếng ồn ào.

"… Quá đỉnh*."

*Từ gốc là 劲爆 – kính bạo, là một thuật ngữ xuất phát từ một quảng cáo thực phẩm do KFC thực hiện. Từ này thường được gắn với thứ gì đó vừa ngầu vừa rực rỡ, vừa thời thượng vừa tiên phong. Nó như một loại gia vị tốt, làm tăng thêm cảm giác tươi mới, cảm giác kíc,h thích và niềm vui cho cuộc sống của người bình thường.

“Cô ấy chính là mối tình đầu trong truyền thuyết của Du Liệt ư?”

“Nghe chuyện suông đến bảy năm rồi, hôm nay coi như để tôi được thấy Lư Sơn chân diện mục rồi.”

"Quá đỉnh rồi, thật sự quá đỉnh rồi. Lát nữa tôi phải chụp ảnh với cô ấy mới được, sau đó còn phải mang về, đóng khung lại rồi gửi bản sao cho tất cả mọi người nữa nhỉ?"

"Ha ha, cái tên Cao Đằng này quá ác rồi, đây là cố ý đưa người ta đến để chọc giận đúng không?"

"Có thể đá Du Liệt, quá ngầu. Mấy triệu thì nhằm nhò gì chứ? Cứ lấy ảnh chụp cảnh giường chiếu của anh ta, một tấm tống tiền Du Hoài Cẩn, một tấm tống tiền nhà họ Canh thì số tiền có thể cầm trong tay không chỉ là mấy triệu mà phía sau còn tăng thêm số không nữa đúng không.”

"Ha ha ha ha ha, cậu thực sự không sợ chết à."

"..."

Có rất nhiều âm thanh hỗn tạp.

Dưới những ánh nhìn kỳ quái của mọi người, Hạ Diên Điệp tựa như đang đứng trên một tảng đá ngầm biệt lập.

Cô cụp mắt xuống một cách vô cảm.

Dù sao thì Du Liệt cũng không có ở đây, trong lòng cô thực sự không có chút cảm xúc nào.

Đã làm rồi thì phải chịu để mặc người bàn tán thôi.

Người trên thế giới chỉ muốn xem náo nhiệt chứ không muốn nghe bạn lải nhải cằn nhằn, mổ phanh lồng ngực phơi bày trái tim đẫm máu để nói cho bọn họ biết chuyện bị che giấu trong đó.

Cô đã hiểu được đạo lý này từ bảy năm trước rồi.

“Cô Hạ, không phải là cậu muốn mời rượu sao?” Cao Đằng đã bảo người phục vụ mở một dãy sâm panh từ sớm: “Mời từng người một đi. Mỗi người có mặt ở đây ba ly thì coi như cậu nhận lỗi rồi?”

Lông mi của Hạ Diên Điệp hơi nhướng lên.

Khuôn mặt xinh đẹp không chút cảm xúc, nhìn dưới ánh đèn, đôi mắt lạnh lùng nhưng lại đặc biệt thu hút.

Trong phòng có người nhìn nhau cười.

Hạ Diên Điệp tiện tay cầm chai sâm panh bên cạnh lên: "Mỗi người ba ly. Từ nay về sau, khi nhìn thấy tôi, anh Cao sẽ giả vờ như không quen biết, như thế là đủ rồi chứ?"

Cao Đằng nghiến răng nghiến lợi: “Cậu nghĩ là tôi muốn quen biết cậu sao?”

Hạ Diên Điệp gật đầu, duỗi tay cầm lấy chiếc cốc không gần đó.

Đầu ngón tay vừa chạm vào…

"Choang."

Ly sâm panh bị một bàn tay đập rơi xuống đất.

Rơi đến dứt khoát, vỡ đến gọn gàng.

Tiếng cười và tiếng bàn tán trong phòng an dừng lại. Mọi người nhìn ra giữa phòng vẻ mặt ngạc nhiên lại có chút ngại ngùng, nhìn chàng thanh niên không biết đã đứng bên cạnh Hạ Diên Điệp từ lúc nào.

“Ôi dào, xem mắt mũi của tôi này.” Từ Khác quay lại: “Tôi không làm cô bị thương chứ, cô Hạ?”

Hạ Diên Điệp có chút bối rối, chỉ lắc đầu.

Người trước mặt hình như có vẻ quen mắt.

“Ly đã vỡ mất rồi, điều đó có nghĩa là hôm nay không thích hợp để mời rượu, thế nên là bỏ đi nhé.” Từ Khác cười tít mắt: “Chi bằng tôi đưa cô Hạ về…”

“Từ Khác.” Cao Đằng giận dữ cắt ngang: “Cậu đang giúp ai đấy! Cậu có biết năm đó anh cậu đã vì cô ấy mà trở thành cái dạng nào không?!”

Từ Khác quay người, bước mấy bước đến trước mặt Tào Đằng rồi cúi đầu thấp giọng nói: "Cao Đằng, tôi có biết, thế nên tôi càng không thể để anh làm như vậy."

Ánh mắt Cao Đằng run lên: “Anh Liệt sẽ không thể nào còn băn khoăn đối với cô ấy, cậu…”

“Chi bằng anh kiểm tra điện thoại trước đi?” Từ Khác quay người, giơ tay lên rồi chậm rãi chọc chọc vào túi ngực của Cao Đằng: “Đổ chuông đến mấy lần rồi nhỉ?”

"..."

Cao Đằng cúi đầu lấy điện thoại từ túi trong của chiếc áo khoác thường ngày ra.

Mí mắt anh ấy giật giật khi nhìn thấy tên người gọi đến.

Cao Đằng vô thức nhấn nút nhận cuộc gọi, muốn cúp máy nhưng đã muộn.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo tựa như màn đêm thấm đẫm sương giá của vùng Tây Bắc của người kia xuyên qua micro và rung lên khe khẽ: “Cao Đằng, cậu tiến bộ rồi. Có muốn tôi bay về thành phố Bắc, đích thân đến mời rượu bạn bè của cậu một vòng không?"

"…"

Ngón tay đặt trên chai sâm panh của Hạ Diên Điệp run rẩy. Cô ngước mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay Cao Đằng.

Người đẹp dưới ánh đèn giống như một khối ngọc điêu khắc lạnh lẽo, không có cảm xúc không có phản ứng. Vốn dĩ cô không khác gì một bức tượng điêu khắc tự nhiên, không có một chút khuyết điểm nào.

Cho đến lúc này, tâm trạng của cô lần đầu tiên dao động kể từ khi vào phòng, thậm chí còn rõ ràng đến mức có hơi chói mắt.

Từ Khác liếc nhìn cô bằng ánh mắt vi diệu.

Hạ Diên Điệp không phát giác ra, cô chỉ vô thức đi theo chút tiếng động nhỏ phát ra từ micro.

Đáng tiếc, Cao Đằng đã tỉnh táo lại và giơ điện thoại lên bên tai.

"Anh Liệt, chỉ là tôi muốn…"

“Đến chỗ nào đó cô ấy không nghe thấy đi.” Giọng nói bên kia lạnh lùng cắt ngang.

Đương nhiên Cao Đằng biết “cô ấy” là ai. Lúc đi ngang qua, anh ấy trừng mắt nhìn Từ Khác rồi cầm điện thoại cứng ngắc bước ra khỏi cửa sau đó đi xuyên thẳng qua hành lang rồi bước vào nhà vệ sinh ở góc khuất phía sau.

Anh ấy dừng lại, một lần nữa nhấc điện thoại lên rồi xuống nước nói: “Anh Liệt, tôi ra ngoài rồi.”

Ở đầu dây bên kia.

Chiếc xe hơi đi ngang qua vùng đất trống trải, con đường trải dài bất tận. Du Liệt nghiêng trán sang một bên, khép hờ mi, mệt mỏi cất giọng trong màn đêm sương giá Tây Bắc: "Tuần này tôi đã ngủ mỗi ngày ba tiếng trong ba ngày liên tiếp, thế nên bây giờ tôi không có tâm trạng nổi giận với cậu. Đưa cô ấy về cho tôi."

"Nhưng mà…"

"Tôi vừa xuống máy bay một tiếng trước, mười phút sau sẽ đến cơ sở chế tạo thông minh ở thành phố Thương. Hay là cậu muốn tôi quay lại ngay bây giờ, tối nay bay xuyên đêm đến đó?"

Cuối cùng Cao Đằng cũng không nhịn được nữa: "Anh Liệt! Cậu quên là năm đó cô ấy đã làm gì với cậu rồi sao? Bây giờ thế mà cậu còn bảo vệ cô ấy nữa!?"

“Không phải là bảo vệ cô ấy mà là cậu đang gây chuyện.”

“Vậy nếu tôi nói cho cậu biết… Nếu tối nay tôi không kéo cô ấy đến đây thì cô ấy đã nói chuyện, cười đùa, ôm vai bá cổ cùng mấy đồng nghiệp nam trong nhà hàng suốt cả một đêm rồi thì sao? Đã bảy năm rồi, cậu vẫn không quên cô ấy dù chỉ một ngày, nhưng cô ấy thì lại không hề nhớ đến cậu!”

"..."

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.

Cao Đằng vừa nói xong đã hối hận, hối hận đến xanh cả ruột.

Đáng tiếc là cho dù có dùng chiếc điện thoại vệ tinh tối tân nhất của Khoa học Kỹ thuật Helena thì anh ấy cũng không thể rút lại những lời mà mình đã nói ra.

Sự im lặng chết chóc như thể kéo dài cả thế kỷ.

Cuối cùng trong điện thoại cũng có động tĩnh.

Người kia dường như ngửa cổ ra phía sau và trầm thấp cười lên nhưng lại nhợt nhạt và lạnh lẽo không giống như một tiếng cười.

“Cho dù kiếp này cô ấy không còn quan hệ nào khác với tôi, dù bây giờ cô ấy đã trở thành người yêu hay vợ của người khác thì Hạ Diên Điệp vẫn nằm trong tầm ngắm của tôi. Tôi không thể dung thứ cho người khác bắt nạt cô ấy, cậu có hiểu không?”

Tâm trạng của Du Liệt gần như chìm xuống đến cực điểm, giọng nói vô cùng mệt mỏi.

"Nếu trong vòng một phút mà cậu không đưa cô ấy về thì tôi sẽ quay lại sân bay, tự mình đi đón cô ấy."

"Bíp…"

Cuộc gọi đã bị người bên kia cúp máy.

Cao Đằng nghiến răng nghiến lợi đối diện với điện thoại rồi xoay người quay trở lại.



Hai mươi phút sau, thành phố Thương, cơ sở sản xuất thông minh của Khoa học Kỹ thuật Helena.

Khu vực sinh hoạt, trong một ngôi nhà một tầng.

Tiếng nước xối xả trong phòng tắm ngừng lại, trên mặt kính mờ, ánh sáng mài giũa, trong làn hơi nước, một bóng người cao gầy, thanh tú lộ ra.

Chiếc khăn tắm trắng như tuyết được tùy ý kéo quanh eo.

Cửa phòng tắm được mở ra. Những giọt nước đọng lại trên cơ bụng thon gầy mà dài, cảm giác cực kỳ mạnh mẽ, theo đường nhân ngư chảy vào trong khăn tắm.

Ngoài cửa phòng tắm có một tấm kính từ trần đến sàn nhà.

Người đó bước ra chỉ quấn một chiếc khăn tắm, các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo mà quyến rũ, đáng tiếc là lại không có cảm xúc gì. Sau khi đi ra, anh nâng cổ tay lên, xương ngón tay trắng và lạnh buốt xuyên qua mái tóc đen rồi tùy ý vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán trắng trẻo, lạnh lùng cùng khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lẽo.

Lông mi dài và dày, cụp xuống một nửa, đường cong sắc nét đến mức khó mà xâm lấn, chút mệt mỏi dưới mí mắt càng khiến anh lãnh đạm hơn.

Đôi môi mỏng cũng mím chặt.

Toàn thân chỉ có một nơi hoàn toàn trái ngược với khí chất xa cách và thờ ơ của anh.

Ở vị trí ngực trái của anh, một hình xăm con bướm màu xanh lam nằm đó, ở ngay vị trí trái tim anh.

Không có nhiều người từng thấy hình xăm này.

Từ Khác, người lái xe cho Du Liệt, không may trở thành một trong số những người đó do một lần ngoài ý muốn. Một năm nào đó, vào một ngày quy ước mà có người phải uống đến say bí tỉ nào đó, Từ Khác không nhịn được, lúc lái xe chở người về nhà, trên đường anh ta đã hỏi vài câu.

Tại sao lại có một con bướm xanh nằm ở đó.

Cảnh tượng trong gương chiếu hậu sau đó đã khiến cho Từ Khác ghi nhớ rất nhiều năm.

Chàng trai mặt mày ủ rũ đã đánh mất hết nét thiếu niên đang nửa ẩn mình trong bóng tối. Sự ngang ngược mà bọn họ quen thuộc nhất của anh từ ​​​​lâu đã không còn. Người đó say khướt, mắt nhắm lại tựa vào ghế sau của xe, im lặng hồi lâu mới chậm rãi giơ tay lên. Qua lớp áo sơ mi, anh từ từ ấn sâu xuống trái tim mình rồi ở hàng ghế sau tăm tối, anh cười một cách cô đơn và tự diễu.

"Bởi vì không thể giữ được, muốn giữ lại thôi."



Du Liệt thản nhiên lau mái tóc đen còn ướt bằng chiếc khăn trong tay rồi khuỵu gối ngồi xuống chiếc giường trong phòng.

Anh vừa lau tóc vừa cầm chiếc điện thoại vứt trên chiếc bàn bên cạnh đầu giường lên.

Giao diện mở ra là tin nhắn WeChat nhận được trên đường đi.

Chỉ một câu nói cùng một bức ảnh.

Bàn tay đang lau tóc của Du Liệt từ từ dừng lại. Trong màn đêm tối tăm tĩnh mịch, tiếng nói từ tận đáy lòng sẽ trở nên không thể bỏ qua mà có thể dễ dàng nhấn chìm con người ta.

Du Liệt ném chiếc khăn xuống rồi cầm điện thoại lên bấm vào hình ảnh.

Anh dừng hai ngón tay để phóng to hình ảnh một cách chậm rãi và cẩn thận.

Anh im hơi lặng tiếng nhìn cô. Anh dùng ánh mắt vuốt ve từng tấc gương mặt quen thuộc và thân mật nhất trong giấc mơ, dùng đầu ngón tay hôn lên gương mặt ấy.

Người phụ nữ mặc bộ váy tây trang đứng lặng lẽ và xinh đẹp trong phòng. Tươi sáng và sống động như thế...

Vươn tay ra là có thể với tới.

Trong đêm nay, trong giờ phút này, con bướm đã bay đi mất của anh tạm thời dừng lại trong lòng bàn tay anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi