HÓA BƯỚM

Kể cả văn hóa doanh nghiệp của Khoa học Kỹ thuật Helena có thoải mái đến đâu thì cũng không thể hóng hớt về số điện thoại của tổng giám đốc ngay trước mặt anh trong cuộc họp chính thức được.

Sếp Kỷ của bộ phận vật tư cũng đi vào cùng đoàn cán bộ cấp cao.

Anh ấy hiểu rất rõ tính cách nhân viên của mình, thấy bọn họ cứ ấp a ấp úng nhìn nhau như vậy là biết quá nửa chuyện họ nói không phải là chuyện hay ho gì.

Sau khi nói đùa vài câu vô tri để đổi chủ đề, sếp Kỷ tự mình chủ trì cuộc họp hàng tháng của bộ phận vật liệu.

Như thường lệ cuộc họp kéo dài gần một tiếng.

Sau khi cuộc họp hết thúc.

Khổng Kỳ Duệ đã nhịn một hồi lâu thu dọn tài liệu trên mặt bàn, hóng hớt hỏi: “Trưởng phòng, có thật là số điện thoại của cô gần giống số điện thoại của tổng giám đốc Du không?”

“Không biết.” Hạ Diên Điệp nói có lệ: “Anh muốn à?”

“Tôi muốn thứ đó làm gì chứ… Trừ khi tổng giám đốc Du muốn, vậy thì tôi có thể sờ vào vô lăng của xe anh ấy, không thì ghế phụ cũng được!” Mắt Khổng Kỳ Duệ phát sáng.

Hạ Diên Điệp cười bất đắc dĩ.

Cô thu dọn xong tài liệu, chắc chắn đoạn băng ghi âm không có vấn đề gì, cất vào trong túi, chuẩn bị đi ra khỏi phòng họp.

Khổng Kỳ Duệ và Điền Kính một trái một phải đi theo bên cạnh cô.

“Đúng đó trưởng phòng, đột nhiên tôi phát hiện ra… Đây chính là cơ hội để phát tài”, Khổng Kỳ Duệ cười đùa nói: “Nếu cô bán số điện thoại của cô cho tổng giám đốc Du, có khi anh ấy sẽ sẵn sàng trả giá cao đó.”

Điền Kính hiếm khi đáp lời: “Tại sao tổng giám đốc Du phải mua cái này?”

“Cậu đúng là đồ đầu đất, đương nhiên là làm số đôi rồi, lấy ra dỗ bạn gái vui vẻ.”

Điền Kính giật mình.

“…”

Hạ Diên Điệp bất an liếc nhìn Khổng Kỳ Duệ.



Nhất thời cô cũng không biết nên nói anh ấy chậm chạp hay là nhạy bén nữa.

Ba người sắp đi tới cửa phòng họp bên cạnh, thấy Phạm Thiên Dật đang đứng đợi ở cửa trao đổi với một vị kỹ sư nghiên cứu và phát triển hai mắt sáng lên, ra hiệu với đối phương một cái rồi tới đây.

“Trưởng phòng Hạ, không biết công ty cô có cho phép tiếp nhận thêm hạng mục bên ngoài hay không, tôi có phần tài liệu dịch thuật khoảng 20 nghìn chữ, không cần gấp, đưa cho tôi trước cuối tuần sau là được!”

Hạ Diên Điệp dừng lại, nhận ra được ánh mắt trêu đùa của Khổng Kỳ Duệ.

“Chỉ cần không làm ảnh hưởng đến công việc của tôi thì công ty cũng không cấm việc này.” Hạ Diên Điệp khẽ nâng kính, vừa thân thiện vừa xa cách cười cười: “Chỉ là bản thân tôi báo giá tương đối cao, không thích hợp làm dịch viết hằng ngày cho tư nhân, tôi có thể tìm giúp anh người khác trong nhóm.”

Phạm Thiên Dật có chút gấp gáp, muốn nói gì đó.

Khổng Kỳ Duệ cười chen lời: “Kỹ sư Phạm, với trình độ học vấn và lý lịch của trưởng phòng chúng tôi thì thật sự giá dịch viết của cô ấy cao nhất trong công ty chúng tôi đó, hai năm qua cô ấy bao giá chưa bao giờ thấp hơn 600 tệ trên một nghìn từ, anh hiểu rõ mà.”

Phạm Thiên Dật không hề nghĩ nhiều: “Vậy thì cứ tính theo phí tiêu chuẩn của trưởng phòng Hạ đi! 800 một nghìn từ, được chứ?”

Hạ Diên Điệp bất đắc dĩ trừng Khổng Kỳ Duệ một cái.

Chỉ là cho dù anh ấy không khích tướng thì Phạm Thiên Dật cũng không có ý định dừng lại.

Sau khi cân nhắc một chút về lịch trình hai tuần, Hạ Diên Điệp nói: “Sau khi trở về phiền kỹ sư Phạm gửi cho tôi một đoạn tài liệu có chọn lọc vào email, tôi sẽ căn cứ vào độ khó chuyên môn để định giá, từ 600 đến 800 một nghìn từ, đến lúc đó tôi sẽ gửi lại anh đoạn đã dịch, nếu anh thấy phù hợp chúng ta bàn lại sau.”

“Được! Không thành vấn đề!”

Phạm Thiên Dật phấn khởi đến mức muốn rời đi cùng ba người.

“Cô Hạ, chờ một chút.”

Trong phòng họp đột nhiên có tiếng gọi Hạ Diên Điệp lại.

Cô quay đầu lại nhìn.

Trước cửa sổ sát đất tránh nhìn trộm của phòng họp, đầu tiên Hạ Diên Điệp nhìn thấy Du Liệt ở bên cạnh người gọi, ngồi trên ghế, một tay chống cằm.

Anh đang dựa vào một bên tay vịn của ghế, hơi nghiêng thân trên, đối mặt với vị cán bộ cấp cao nào đó đang đứng cạnh bàn, tâm trạng không nhiệt tình lắm, thậm chí còn có chút lạnh nhạt đang nói gì đó.

Từ góc này nhìn tới, vừa khéo nhìn thấy những ngón tay thon dài của Du Liệt đang để dưới cằm, lười nhác tùy ý tựa vào chiếc bút mực.

Xương ngón tay cong cong, những đường gân dài trắng lạnh nhô ra từ mu ngón tay đến xương cổ tay đầy gợi cảm.

Hạ Diên Điệp hơi lơ đãng.

Chuyện xảy ra trong lúc sốt cao đã qua gần một tuần, bọn họ không ai nhắc lại, giống như chưa từng xảy ra. Giống như cổ cô, ngày hôm qua, sau khi tháo lớp băng gạc cuối cùng thì miệng vết thương đã hoàn toàn biến mất không để lại chút dấu vết nào.

Tất cả vẫn như bình thường, giống như cô nói vậy, bước ra khỏi phòng, bọn họ chỉ còn quan hệ làm việc giữa bên A và bên B.

Đây có lẽ là sự hiểu ngầm trong thế giới của người trưởng thành?

Du Liệt thích ứng nhanh thật.

Khóe môi khẽ hạ xuống, Hạ Diên Điệp lấy lại tinh thần.

Người vừa nãy gọi cô đã đi vòng qua nửa cái phòng họp từ phía Du Liệt đi về phía cô.

… Trợ lý hành chính của Du Liệt.

“Cô Hạ, không biết trong tuần này cô và các thành viên trong nhóm có sắp xếp công việc dịch thuật nào chưa?” Đối phương nở nụ cười nhẹ nhàng hòa nhã.

Chỉ là câu hỏi không rõ ràng này làm cho Hạ Diên Điệp có chút do dự.

“Tạm thời không có.”

… Về mặt dịch thuật liên quan đến hàng không vũ trụ, đây cũng là lần đầu tiên Công ty dịch thuật Đông Thạch chính thức đảm nhận một dự án công như vậy, hơn nữa đối tác còn là con kì lân mới nổi trong ngành như Helena, vì muốn hợp tác lâu dài, tất cả mọi người trong công ty từ thấp đến cao rất coi trọng dự án này, không sắp xếp bất cứ công việc dịch thuật nào khác.

“Tốt quá.”

Trợ lý hành chính cười như gió xuân: “Chuyện là như này, tạm thời cuối tuần công ty chúng tôi được mời tham dự một cuộc đàm phán kinh doanh, cần đón tiếp một đoàn khách nước ngoài đến thành phố Bắc tham quan trung tâm nghiên cứu thành phố Bắc, không biết có thể mời cô Hạ và nhóm dịch thuật của cô đến cùng hoàn thành công tác phiên dịch được không?”

Ánh mắt Hạ Diên Điệp khẽ động nhưng cô vẫn chưa quyết định.

Khổng Kỳ Duệ và Điền Kính nhìn nhau vừa mừng vừa lo.

Tất cả mọi người trong công ty Đông Thạch đều biết, sở dĩ lần này tổng giám đốc Đinh Vấn chú trọng đến dự án của Khoa học Kỹ thuật Helena như vậy là vì muốn thúc đẩy sự hợp tác dịch thuật lâu dài, có dã tâm muốn ngồi lên con thuyền lớn Khoa học Kỹ thuật Helena này..

Thế mà bây giờ đối phương lại chủ động mời?

Hạ Diên Điệp suy nghĩ vài giây, cười nhạt một tiếng: “Thời gian có chút gấp gáp, chưa kịp chuẩn bị tài liệu sơ bộ.”

“Cái này cô Hạ không cần lo, một mặt có một số người đã tìm hiểu về các tài liệu liên quan trong tuần này rồi. Mặt khác, để làm rõ hơn truyền đạt của hội nghị, chúng tôi đã mời thêm nhóm phiên dịch của Thiên Truyền tham gia. Ba cô chỉ cần chịu trách nhiệm cùng đi tham quan và phiên dịch những phần được phân công là được.”

Sau khi Hạ Diên Điệp trao đổi ánh mắt với hai người còn lại, gật đầu: “Vậy xin hỏi lần này trong đoàn tiếp đón khách quý, chúng tôi sẽ phiên dịch cho vị cán bộ cấp cao nào?”

“Đoàn khách ngoại quốc này khả năng sẽ chia nhánh, vậy nên ba người sẽ phải phân chia nhau ra rồi. Tối nay trước khi tan làm, văn phòng hành chính sẽ gửi lịch trình đã được sắp xếp và phân công cụ thể đến nhóm cô.”

“Được.”

Đối phương gật đầu chào hỏi ba người một lần nữa, sau đó rời đi, trở lại bên cạnh Du Liệt đang ngồi ở ghế cạnh bàn hội nghị, cung kính cúi người nói gì đó với Du Liệt.

Du Liệt gật đầu lấy lệ một cái.

Đôi mắt như được sơn của anh lướt qua ba người bọn họ, rồi lạnh lùng thu về.

“...”

Hạ Diên Điệp nheo mắt lại, xoay người đi ra ngoài.

… Là cô suy nghĩ nhiều à.

Bên ngoài phòng họp.

Khổng Kỳ Duệ nghiêm mặt: “Hạnh phúc đến quá bất ngờ, đầu đất, tôi có thể véo cậu một cái không?”

Điền Kính yên lặng tránh xa tay anh ấy ra.

Khổng Kỳ Duệ lại nói với Hạ Diên Điệp: “Trưởng phòng, cái này không phải lừa đảo đâu đúng không?”

“Trừ phí dịch vụ ra, anh có thể bị lừa cái gì.”

Mặt Khổng Kỳ Duệ sợ hãi: “Phí dịch vụ? Cả một công ty lớn định giá cao như vậy, không phải định quỵt lương của chúng ta đấy chứ?”

Hạ Diên Điệp: “?”

“Đổi lại đi, dùng từ cảm ơn.”

“Vậy, bọt… trắng?”

“...”

Hạ Diên Điệp từ bỏ việc tranh luận với anh ấy.

Chưa đến giờ tan làm, tổ phiên dịch đã nhận được lịch trình, lịch phân công làm việc và bảng báo giá phiên dịch tương ứng do trợ lý hành chính của Du Liệt đích thân mang tới.

Khổng Kỳ Duệ cùng Điền Kính mở to mắt dùng sự yên lặng để biểu đạt sự rung động đối với sự hào phóng của Khoa học Kỹ thuật Helena.

Hạ Diên Điệp không có phản ứng gì với phần báo giá.

Nhưng mà người cô đi phiên dịch cùng lại là…

“Trong đây phân công là Du Liệt” Hạ Diên Điệp dừng lại một chút, đổi giọng: “Đây là ý của tổng giám đốc Du của các anh sao?”

Nụ cười của trợ lý hành chính như được cân đo đong đếm bằng thước, không thay đổi: “Là văn phòng hành chính sắp xếp, cô Hạ có gì phản đối sao?”

“Tôi nhớ là anh Du từng đi du học ở California, anh ấy cũng cần phiên dịch đi cùng sao?”

“Tổng giám đốc Du nói.” Trợ lý hành chính mỉm cười: “Anh ấy không thạo.”

“...”

Hạ Diên Điệp im lặng một hồi.

Nếu như Du Liệt đã không ngại chi một số tiền lớn để đi phiên dịch cùng người yêu cũ, vậy cô là người bên B đã nhận tiền, cũng không nên có ý kiến cá nhân gì.

Xác nhận lại hợp đồng một lần nữa, Hạ Diên Điệp cầm bút ký tên, đưa hai bản khác trong nhóm cho đối phương.

Trợ lý hành chính cười nhận lại túi văn kiện: “Hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai.”

“Ngày mai gặp lại.”

“...”

Thứ bảy.

Điểm xuất phát cho chuyến phiên dịch lần này là dưới tầng của trụ sở Khoa học Kỹ thuật Helena.

Hạ Diên Điệp đi cùng Du Liệt, một mình một nhóm xuất phát.

Ở bên ngoài công ty chờ Du Liệt lấy xe từ trong hầm đỗ xe ngầm đi ra, Khổng Kỳ Duệ đứng bên cạnh Hạ Diên Điệp, ghen tỵ muốn điên lên được.

“Rolls-Royce, chắc chắn là Rolls-Royce, tôi ghét cô quá đi trưởng phòng, tôi cũng muốn giỏi giang giống cô, như vậy thì người hôm nay ngồi trên Rolls-Royce của tổng giám đốc Du chẳng phải là tôi rồi sao?”

Hạ Diên Điệp im lặng một lúc: “Tôi nói này, có thể anh sẽ cảm thấy rằng tôi lừa anh, nhưng thật ra tôi hy vọng chúng ta có thể đổi chỗ.”

Khổng Kỳ Duệ không đổi sắc nhìn cô: “Cô lừa tôi.”

“...”

Hạ Diên Điệp không có cách nào nói ra, chỉ đành im lặng.



Cô thật sự không thể tưởng tượng được cảm giác mình ngồi cùng Du Liệt trong chiếc xe đó giống tám năm trước, tất cả đều giống lúc trước, những chi tiết đơn giản quen thuộc đó có thể nhấn chìm cô trong những mảnh vỡ của dòng sông thời gian dài vô tận, mà anh lại ở ngay bên cạnh cô. Dù chỉ cách vài mét nhưng thật ra đã xa nhau đến tận chân trời.

Cảm giác này có lẽ sẽ khiến cô ngạt thở trong ký ức mất.

Bởi vì có người cô từng ngày nhớ đêm mong đến mỏi tim mòn cốt nhưng lại sợ thật sự phải đến trước mặt anh.

“Đến rồi!”

Khổng Kỳ Duệ kiễng chân nhìn về cửa hầm đỗ xe, ánh mắt đầy mong chờ.

Nhưng mấy giây sau, cô lại thất vọng kêu một tiếng: “Sao không phải Rolls-Royce vậy?”

Hạ Diên Điệp thả lỏng trong lòng, ngơ ngác nhìn qua.

Điền Kính: “Chiếc này cũng ngầu.”

Khổng Kỳ Duệ thở dài: “S500 tuy là ngầu nhưng không cùng đẳng cấp với Phantom. Tổng giám đốc Du của chúng ta mỗi lần đi ra ngoài bàn bạc việc làm ăn đều rất khiêm tốn.”

“Bớt nói nhảm đi.”

Hạ Diên Điệp tỉnh táo lại, cau mày nói: “Khi xuất phát cũng chính lúc chúng ta bắt đầu công việc, bây giờ cần phải tiến vào trạng thái… Khách hàng mời chúng ta đến đây để phiên dịch, không phải để anh đến ngồi xe.”

“Tuân lệnh.”

“...”

Cả ngày một ngày cùng nhau phiên dịch nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Hạ Diên Điệp.

Ngay từ khi bắt đầu lên xe bên ngoài công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, Du Liệt dường như chỉ coi cô như một phiên dịch viên đi cùng hết sức bình thường, không hề có bất cứ sự trao đổi ánh mắt dư thừa nào, toàn bộ quá trình đều tập trung vào tài liệu và công việc đàm phán kinh doanh.

Có mấy lần, Hạ Diên Điệp không cần phiên dịch luân phiên, có lúc thơ thẩn lật tài liệu, cô vô tình liếc qua chỗ Du Liệt, sẽ bị phong thái lạnh lùng tập trung làm việc của anh làm cho choáng váng.

Đặc biệt là trong cuộc họp kinh doanh vào buổi chiều, Khoa học Kỹ thuật Helena và đối tác đang có một số bất đồng trong điều khoản, trên bàn hội nghị, người kia từng bước từng bước thành công đoạt đất nhưng anh vẫn có thể thong thả tươi cười, vô cùng bình tĩnh, giống như một bức tranh lạ lẫm khiến người ta đau lòng, làm cô không thể rời mắt.

Đây có lẽ là lần gặp lại sau lần đầu tiên.

Hạ Diên Điệp nhìn thấy Du Liệt rực rỡ như vậy, những tia sáng được dòng sông thời gian thêu dệt lên gương mặt quần áo tóc tai anh.

Chàng trai từng là của cô, bị phủ bụi, cuối cùng cũng lấy lại được hào quang.

Như vậy là đủ rồi.

Cách chiếc cửa kính, Hạ Diên Điệp ngồi ở hành lang bên ngoài phòng họp, cúi đầu nhấn đồng hồ.

Cô thoải mái nghĩ.

… Bảy năm, đã không biết bao nhiêu lần cô hối hận rồi nghĩ lung tung nhưng giờ đây đều đã tan biến.

Như vậy là đủ rồi.

Anh là như vậy, mặc dù người đứng cạnh anh đã không còn là cô, anh vẫn rất tốt.

-

Chuyến đàm phán kinh doanh hôm đó đến sáu giờ tối mới kết thúc.

Thỏa thuận cung ứng nguyên liệu đã thống nhất, cho dù đôi bên cùng có lợi dựa theo chi tiết điều khoản đó, nhưng Hạ Diên Điệp vẫn cảm thấy lẽ ra Helena nên chiếm lợi nhiều hơn…

Ở đại sảnh công ty, sau khi tự mình tiễn đoàn khách ngoại quốc, không nhìn ra Du Liệt có gì khác, vẫn lạnh lùng như trước chỉ là thêm vài phần mệt mỏi.

Nhưng phó tổng giám đốc Quách cười không ngậm được miệng.

“Ai dà, đã sáu giờ rồi, hôm nay mọi người vất vả rồi, mau tan ca thôi!” Quách Tề Đào cười vỗ vỗ Du Liệt: “Tổng giám đốc Du thấy sao, sau hai tháng làm việc sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cũng thành công, có thể yên tâm rồi chứ? Đã có người của công ty vật liệu kim loại GT đứng ra đảm bảo, giá lần này của chúng ta còn thấp hơn so với đối thủ cạnh tranh!”

“Bởi vì GT phá sản trong nước, bất ngờ mất đi khách hàng chính, nguy cơ sản xuất bị trì trệ, lúc này mới tình nguyện thay đổi thái độ nhượng bộ đàm phán với chúng ta.”

Du Liệt thu mắt lại, không có chút tâm trạng nào rũ mắt: “Thời hạn hợp đồng là một năm, trước khi bọn họ ổn định lại, chúng ta phải mau chóng tìm kiếm sàng lọc lại doanh nghiệp cung ứng thay thế, chiếm chọn thị trường của người mua. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể không bị bọn họ áp đảo sau khi hết hạn hợp đồng.”

Nụ cười của lão Quách biến mất: “Cậu, thực sự cậu rất giỏi khiến người ta cụt…”

Chữ “Hứng” biến mất dưới ánh nhìn lạnh lùng của Du Liệt.

Quách Tề Đào thở dài: “Cậu cũng đã nói, đơn hàng lớn này được lợi như vậy, tối nay đến nhà tôi mở tiệc ăn mừng đi, uống cùng tôi với lão Nghê?”

“Anh với giám đốc Nghê đi đi, tôi có việc khác rồi.”

“? Người nghiện công việc như cậu còn có việc gì chứ?”

“...”

Theo ánh mắt Du Liệt, Quách Tề Đào nhìn về phía khu ghế sô pha ở sảnh công ty, ở đó có những công thần của tổ phiên dịch vất vả cùng họ ngày hôm nay, có hai người đàn ông đang ngồi nhìn điện thoại nghiên cứu gì đó.

Trong ba người, có duy nhất một cô gái ngồi dựa vào ghế sô pha, trên đùi đặt một cuốn sổ mỏng, thỉnh thoảng lật cuốn từ điển chuyên dụng bên cạnh, giống như đang tranh thủ làm việc từng giây từng phút một.

Gương mặt xinh đẹp ẩn sau cặp kính mỏng, thậm chí không để ý có vài sợi tóc dài rủ xuống thái dương.

Mặt lão Quách lập tức tỏ thái độ một lời khó nói hết: “Sao mấy người cuồng công việc như các người có thể thu hút nhau vậy?”

Du Liệt không để ý lời trêu chọc của lão Quách, lạnh nhạt nói: “Tôi bảo trợ lý cho thuê phòng bao rồi, tối nay mời tổ phiên dịch ăn cơm.”

“? Vậy tôi và lão Nghê đâu rồi, chẳng lẽ chúng tôi không phải người có công à? Chỉ khao mỗi tổ phiên dịch không khao chúng tôi, chứ đừng nói đến những người nhỏ bé vất vả lao động phía sau còn một đống! Tổng giám đốc Du cũng giỏi việc cùi trỏ hướng ra ngoài này quá ha?”

Du Liệt khẽ nhíu mày, quay qua: “Chẳng phải việc của anh là nhân sự và ngoại giao sao. Công việc của anh, hỏi tôi làm gì.”

Quách Tề Đào: “...”

Vậy mà không phản bác được.

Du Liệt nói xong, đi thẳng về phía bên kia.

“Không phải, chờ đã.” Quách Tề Đào quay người: “Nếu như ngoại giao là việc của tôi, vậy tại sao cậu phải mời tổ phiên dịch ăn cơm?”

Đôi chân dài của Du Liệt khựng lại, quần tây rủ xuống làm tăng thêm vài phần mạnh mẽ.

Anh nghiêng mắt: “Có tâm tư riêng.”

Quách Tề Đào: “?”

“????”

Đến khi lão Quách chấn động quay đầu muốn xem có phải trăng vừa ngoi lên đã lặn xuống hay không thì Du Liệt đã đi đến sảnh khu ghế sô pha.

Ba người Hạ Diên Điệp đã sớm được văn phòng hành chính thông báo, tối nay Helena có sắp xếp cho bọn họ “Tiệc ăn mừng”, lúc này đang chờ ở sảnh lớn.

Thấy đích thân Du Liệt tới, cả ba người đều dừng việc đang làm lại.

Khổng Kỳ Duệ chấn động há hốc mồm: “Không biết… A…”

“Cảm ơn ba người đã nhận nhiệm vụ lúc cấp bách, vất vả cho mọi người rồi, lần này có thể hợp tác thành công, thật sự không thể bỏ qua công lao của ba người.” Mí mắt Du Liệt uể oải rũ xuống, giọng cũng lạnh lùng.

Không giống như nói lời cảm ơn mà giống như truyền thánh chỉ thì hơn.

Khổng Kỳ Duệ âm thầm quay đầu nhìn về phía Hạ Diên Điệp, làm khẩu hình miệng khi phát âm: ‘Cứu tôi với trưởng phòng ơi… Không phải chúng ta đi ăn bữa cơm chặt đầu chứ?’

Lúc này Hạ Diên Điệp mới tỉnh táo lại, cô lấy cuốn sổ ra, đứng dậy, ánh mắt hơi lo lắng: “Tổng giám đốc Du, chúng tôi không dám nhận.”

Hàng mi dài rủ xuống của Du Liệt cuối cùng cũng được nâng lên từ khóe mắt đến đuôi mắt mắt, giống như các chi tiết dần dần được lộ ra.

Đôi mắt như được nhuộm sơn bị che đi đang nhìn Hạ Diên Điệp từ trên xuống.

“Thật sao.” Du Liệt cười nhạt: “Hóa ra cô Hạ cũng không gánh được chuyện này?”

Điền Kính và Khổng Kỳ Duệ ngồi trên ghế sô pha nhìn nhau như thể hai sinh viên đang ngồi nghe giảng.

Khổng Kỳ Duệ: ‘Tình huống gì thế này?’

Điền Kính lắc đầu tỏ vẻ không rõ.

“Phòng đã đặt xong rồi, tôi chỉ ngồi tạm ở đây thôi, sẽ có những người khác ở tổ hành chính đi cùng.” Du Liệt cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: “Tiện thể mọi người có thể hỏi một chút về vấn đề hội thảo khá quan tâm vào tuần sau, còn lại, không có gánh nặng gì cả.”

Lúc này trợ lý hành chính của Du Liệt bước tới: “Tổng giám đốc Liệt, xe đã chuẩn bị xong rồi. Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì.”

Du Liệt hơi ngước mắt lên.

Sau đó ánh mắt anh đột nhiên dừng lại…

Trợ lý hành chính ngập ngừng tránh ra phía sau, lộ ra nụ cười ngây thơ xinh đẹp của cô gái đang chạy tới từ phía cửa công ty.

“Du Liệt!”

Dưới ánh mắt hóng hớt của đám người Khổng Kỳ Duệ, Hà Ỷ Nguyệt đến bên cạnh Du Liệt, ngước mặt cười đầy tươi tắn: “Anh ăn cơm chưa?”

Du Liệt nhíu mày: “Ai bảo em tới đây.”

“Anh hung dữ quá đi… Chắc là chưa ăn đâu đúng không?” Hà Khởi Nguyệt nói xong, nghiêng đầu cười với trợ lý hành chính và ba người ở tổ phiên dịch: “Buổi tối có bữa tiệc, tạm thời mượn tổng giám đốc Du của mọi người dùng một chút nha, thật là ngại quá!”

Không đợi Du Liệt phản ứng.

Hà Ỷ Nguyệt quay người sang, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy được: “Giang hồ cứu mạng đi mà… Đại ca, quan hệ hợp tác còn chưa hết, một cô gái trẻ đẹp thanh xuân ngời ngời sắp ra đi trước mắt anh rồi, anh có thể thấy chết mà không cứu sao?”

Du Liệt hờ hững không có động tĩnh gì: “Tôi chỉ quan tâm cô ấy thôi.”

… Những người khác có chết hay không cũng chẳng sao.

Hà Ỷ Nguyệt nghiến răng, nghiêng đầu, cười nói: “Anh vô tình như vậy đừng trách em vô nghĩa, anh có tin tối nay em cho tất cả những nhà giàu có tiếng ở thành phố Bắc biết anh vốn dĩ còn độc thân, sáng mai trước cửa nhà anh sẽ bị chất đầy tài liệu về các tiểu thư đài các ở thành phố Bắc không?”

“...”

Du Liệt chán nản nhíu mày.



Hồ điệp nhỏ của anh khó khăn lắm mới bay đến bên cạnh anh.

Trong khoảng thời gian tới, anh chỉ muốn làm một chuyện duy nhất, không thể để bất cứ ai làm phân tâm hay làm phiền được.

“Chỉ lần này thôi.” Du Liệt kiềm chế sự nóng giận ngước mắt lên: “Tôi chẳng muốn tìm đối tượng hợp tác, nhưng cô đâu phải không có người thay thế.”

Trước sô pha.

Hạ Diên Điệp nhìn thấy hai người một cao một thấp, một lạnh lùng một cười ngọt ngào, trai tài gái sắc, nhan sắc đối lập nhau đứng nói chuyện cũng tạo ra một khung cảnh cực kì đẹp mắt, cô vô thức siết chặt đầu ngón tay.

Bây giờ cô đã không còn là cô gái từ trên núi xuống không biết gì của bảy tám năm trước, cô biết rõ chiếc túi mà Hà Ỷ Nguyệt đang lắc qua lắc lại kia, có khi để mua được một cái cô phải dốc sức làm việc trong bảy năm mới có thể trả hết nợ.

Cô gái này ở bên cạnh anh, mọi người sẽ không cảm thấy kỳ quặc.

Đúng là rất xứng đôi.

Bất kể thành phần gia đình, xuất thân, ngoại hình, môi trường lớn lên…

Không gì có thể xứng đôi hơn nữa.

Mặt Trời và Mặt Trăng cùng nhau tỏa sáng, nào đến lượt một viên đá.

Cô giống như viên đá được đào ra từ trong núi, chịu đựng sự cắt gọt, đánh bóng, mài giũa những góc nhọn bằng chính đôi tay của mình mới có thể trở thành viên ngọc không xấu lắm.

Người khác thấy cô sẽ khen phôi ngọc tốt.

Làm viên ngọc cũng tốt.

Cho dù chỉ là trong mơ, hà cớ gì mà phải chuốc lấy khổ sở khi nghĩ về Mặt Trời trên bầu trời.

“Phía nhà hàng tôi sẽ nhờ trợ lý đưa mọi người qua. Tối nay có việc gấp, thật là có lỗi quá.”

Hạ Diên Điệp nghe thấy giọng nói lạnh lùng mà từ tính của Du Liệt.

Anh nói chuyện như thể đang nhìn cô, nhưng hôm nay Hạ Diên Điệp quá mệt mỏi rồi, mắt cũng không muốn ngước lên một chút: “Không sao, chúc tối nay tổng giám đốc Du và cô Hà dự tiệc vui vẻ.”

“...”

Sau khi Du Liệt rời đi cùng Hà Khởi Nguyệt, cuối cùng ba người Hạ Diên Điệp cũng từ chối khéo lời mời của trợ lý hành chính… Trưởng phòng Hạ mời mọi người ăn mừng, cũng mời các thành viên khác trong nhóm dự án của công ty Đông Thạch đi cùng, đến một hàng thịt xiên nướng ngoài trời gần đó, làm vài que thịt xiên nướng.

Sau khi bà nội qua đời, càng ngày cô càng thích sôi nổi ồn ào.

Dù cô vẫn cảm thấy lẻ loi khi đang ngồi với mọi người nhưng ít ra vẫn được vây quanh bởi những tiếng cười rộn rã, khiến cho bản thân cảm thấy chuyến này mình đến trần gian cũng không lãng phí lắm.

Rất tuyệt.

“Keng.” Những ly rượu đụng vào nhau tạo ra những âm thanh leng keng.

Khổng Kỳ Duệ uống nhiều, dẫm một chân lên ghế: “Mọi người chưa được gặp cô Hà kia đâu, nói chuyện làm nũng cực kì ngọt ngào, đừng nói là tổng giám đốc Du, đến tôi với Điền đầu gỗ ngồi cách xa như vậy mà vẫn có cảm giác như xương mềm nhũn ra… Cho dù tổng giám đốc Du có là khối băng đi nữa chẳng lẽ vẫn chống đỡ được à?”

“Haizz, gì mà tình cảm sâu sắc không quên, gì mà tổn thương mối tình đầu, chỉ là chưa gặp được người đủ mê đắm mà thôi.” Cô gái vừa thất tình trong nhóm trên bàn khó chịu nhấp một ngụm bia: “Dưới gầm trời này, đàn ông thâm tình còn khó tìm hơn cả ** ba chân!”

“Ai đó, sao lại đả kích anh em chúng tôi làm gì? Hơn nữa tổng giám đốc Du trước kia bị người yêu cũ bỏ, không có chuyện người yêu cũ bỏ chạy vì tiền nên anh ấy phải bám trụ lại quê nhà đâu đúng không?”

Một nam đồng nghiệp giơ chân.

Khổng Kỳ Duệ bất ngờ buông bàn chân đang dẫm trên ghế kia xuống: “Thật ra tôi có thể lý giải cho người yêu cũ của anh ấy.”

“??”

Mọi người trên bàn lập tức quay ra phía anh ta với vẻ ngạc nhiên.

“Không phải lý giải chuyện cô ấy lấy tiền, mà là lý giải lý do cô ấy chia tay.”

Khổng Kỳ Duệ lau mặt, mỉm cười nhưng vẫn suy sụp, “Lúc tôi học đại học có quen với một bạn nữ, điều kiện gia đình rất tốt, các cậu biết tôi mà, cha mẹ tôi chỉ là những người công nhân hết sức bình thường, hoặc là bị sa thải, muốn gì cũng không có.”

“Trước khi tốt nghiệp tôi đến nhà cô ấy ăn cơm, bố cô ấy gọi tôi ra trước cửa nhà họ hút thuốc, sau đó tôi lại hút thêm hai điếu nữa. Sau khi trở về, không lâu sau tôi chia tay với cô ấy.”

Khổng Kỳ Duệ ngồi lên chiếc ghế anh ấy dẫm lên, quên lau qua: “Tôi cũng không phải tình thánh gì, cũng không thể mấy lời như vì tốt cho cô ấy, tôi chỉ là không muốn sau này cô ấy phải cùng tôi trải qua cuộc sống khổ sở, lại oán trách tôi, nói nếu ban đầu không quen tôi thì đã không cần nếm trải những vất vả này, cuộc sống và tương lai của cô ấy sẽ như thế nào.”

“Sự thật chứng minh tôi không sai chút nào, không có tôi, cô ấy tốt hơn rất nhiều.” Nói xong anh ấy nở nụ cười: “Tôi có thể tự giày vò chính mình, nhưng không muốn giày vò những điều tốt đẹp giữa chúng tôi, so với tôi thì cô ấy xứng đáng có được những hồi ức tốt đẹp.”

Cốc bia bị anh ấy nâng cao lên: “Đời người này, dù sao cũng phải giữ lại chút chuyện gì đó để đến già có thể nghĩ mà bật cười.”

Khổng Kỳ Duệ cười lớn: “Tôi giữ lại cô ấy!”

Trên bàn yên lặng.

Hạ Diên Điệp tỉnh táo lại, cô nghiêng đầu như nhìn cái người bình thường có vẻ tùy tiện lỗ mãng lại có thể khiến bầu không khí sôi động trở nên trầm xuống, đến cả bản thân cũng sắp khóc như một cậu bé.

Nhìn vài giây, nhìn đến mức sắp thấy mấy cái bóng của anh ấy đang chồng lên nhau.

Hạ Diên Điệp cúi đầu, nở nụ cười mỉm, cô đứng dậy, cầm lấy ly rượu của mình, vỗ vỗ nhẹ lên “thùng rượu” Khổng Kỳ Duệ bên cạnh.

“Trân trọng kỉ niệm.”

Những thứ đó sẽ không quay lại nữa, nhưng mãi mãi đẹp, mãi mãi phát sáng khi nhớ lại.

Trên bàn không biết ai “Ôi” một tiếng, khiến cả bàn đứng dậy, vô số cốc đụng tới…

“Trân trọng kỉ niệm!!”

“…”

Đêm đó làm ầm ĩ đến hơn tám giờ.

Gần đến chín giờ, điện thoại của Hạ Diên Điệp đột nhiên vang lên.

Đêm nay hiếm khi cô mới uống nhiều hơn một chút nên vẫn hơi say, nhưng nhìn khi nhìn thấy cái tên ghi chú hiện lên trên màn hình cuộc gọi, cô bỗng thấy có chút sửng sốt.

Dường như bị kéo trở về hiện thực từ trong cảm giác đa sầu đa cảm.

Hạ Diên Điệp đứng dậy, ngồi xuống dưới bóng cây nghe.

“Chị.” Phía đối diện rất ồn ào, là giọng nói của một thiếu niên đang đè nén sự hưng phấn: “Em nhận được thư thông báo trúng tuyển Đại học Bắc Kinh rồi!”

Hạ Diên Điệp bất ngờ, cười nói: “Chúc mừng em nha Lê Hân, đạt được ước muốn rồi đó.”

“Còn một tin tốt nữa chị có muốn nghe không?”

“Hả?”

“Em tới thành phố Bắc tìm chị nè!”

“…”

Nụ cười trên mặt Hạ Diên Điệp hơi cứng lại: “?”

Vào phút sau.

Hạ Diên Điệp trở lại bên bàn: “Tôi thanh toán hết rồi đó, mọi người cứ từ từ ăn, tôi có đứa em trai đột nhiên tới thành phố Bắc, giờ đang ở trạm phía tây bên kia, tôi phải đi đón thằng bé.”

“Ơ? Vậy trưởng phòng đi đường cẩn thận nha!”

“…”

Chào tạm biệt với đám người uống đến ngà ngà say xong, Hạ Diên Điệp đi tới ven đường, đang chần chờ không biết nên tự bắt xe hay gọi xe qua app thì bên đường bỗng có một chiếc xe con màu đen ẩn mình dưới bóng cây trong cảnh đêm đang chậm rãi lái đến trước mặt cô.

Cửa sổ xe mở xuống.

Gương mặt của trợ lý hành chính ngồi ở ghế phó lại lộ ra: “Cô Hạ, có cần đi xe không?”

Hạ Diên Điệp yên lặng nhìn chiếc xe của Du Liệt ở trước mặt: “Sao trợ lý Đổng lại ở đây?”

“Tổng giám đốc Du biết tôi không chăm sóc tốt cho ba vị công thần của đôi phiên dịch nên rất không hài lòng với tôi.” Trợ lý hành chính nửa đùa nói: “Nghe đồng nghiệp nói đúng lúc mọi người đi ăn ở gần đây nên tôi chạy qua, mong cô Hạ cho tôi một cơ hội để về báo cáo lại với Tổng giám đốc Du.”

“…”

Chỉ một câu thôi đã biến từ anh ta giúp cô thành cô giúp anh ta.

Hạ Diên Điệp không thể không thừa nhận đối phương có thể làm được trợ lý hành chính của Du Liệt không phải là không có lý do.

Nhưng trời càng ngày càng tối, đây còn là lần đầu tiên Lê Hân tới thành phố Bắc, Hạ Diên Điệp thực sự sợ cậu xảy ra chuyện, cô không thể bàn giao lại được với ba mẹ của cậu ấy nên không từ chối.

Hạ Diên Điệp nói cảm ơn với trợ lý Đổng rồi ngồi vào trong xe.

Hơn chín giờ tối.

Đường đến trạm phía Tây thành phố Bắc gần như không còn bị kẹt xe.

Cảnh đêm sặc sỡ của nơi phố thị vụt qua bên ngoài cửa sổ xe, Hạ Diên Điệp ngồi trong xe, yên lặng nhìn ra ngoài.

Lê Hân chính là đứa trẻ trong gia đình bị Hạ Vĩnh Tài phá hủy năm đó. Cậu ấy bị mất rất nhiều máu nên phải nằm trong phòng ICU nhiều ngày, may mà cuối cùng không bị sao hết. Năm đó cậu ấy mới mười một mười hai tuổi, học lớp sáu tiểu học mà giờ dường như mới chỉ thoáng chớp mắt vài cái cậu ấy đã tốt nghiệp trung học, thi được vào Đại học Bắc Kinh rồi.

Bảy năm, dường như thời gian trôi qua vô cùng nhanh nhưng lại rất dài.

Nhưng tất cả đều đã thay đổi, cũng chỉ là cảnh còn người mất mà thôi.

Hạ Diên Điệp mệt mỏi nhắm mắt lại.

-

Quá trình đón Lê Hận cũng không có gì phiền phức.

Năm đó Hạ Diên Điệp còn lo không biết liệu lần bị thương đó có để lại di chứng sau này không, nhưng không ngờ chàng thiếu niên phát triển rất nhanh, chỉ mới qua mấy năm đã cao hơn cả cô.

Lần này cũng phải đến một năm không gặp, cậu thiếu niên đã cao hơn cô gần hai cái đầu rồi.

Mới mười tám mười chín tuổi…

Không biết đám trẻ bây giờ ăn gì mà cao thế chứ.

Nghe Lê Hân hưng phấn kể cô nghe những chuyện đã xảy ra trong một năm này, Hạ Diên Điệp vừa cười vừa thầm xúc động.

“Giờ chúng ta bắt xe về nhà chị sao?” Lê Hân đứng ven đường nhìn quanh, đôi mắt trên gương mặt sáng sủa của thiếu niên tỏa sáng rạng rỡ.

Hạ Diên Điệp khựng lại: “Nhà chị?”

“Đúng vậy.” Lê Hân bày ra vẻ mặt đáng thương: “Chị cũng không thể để cho em lưu lạc đầu đường xó chợ chứ? Em đẹp trai như vậy, nhỡ bị bọn buôn người bắt đi mất thì sao.”

“…”

Hạ Diên Điệp bật cười: “Em tự luyến như vậy, người ta còn lâu mới thèm bắt em.”

Không đợi Lê Hân đang cười lên tiếng.

Hạ Diên Điệp đã thấy trợ lý Đổng đứng ở ven đường đợi co lên xe: “Đi thôi, chị đưa em đến khách sạn.”

Cô ngoắc ngoắc tay với Lê Hân, khóe mắt liếc nhìn thấy cậu ấy hệt như một chú cún đuổi theo.

“Hả?” Chú cún nhỏ rất thất vọng.

“Hả cái gì?” Hạ Diên Điệp cười nhạt dọa cậu ấy: “Cuối tuần này với tuần sau chị đều rất bận, hôm nay mệt cả một ngày rồi, còn vừa mới ăn liên hoan xong, không ngửi thấy mùi rượu trên người chị à? Ngày mai cùng lắm chúng chỉ chơi với em được một ngày, em…”

Giọng cô im bặt trước động tác tiến đến ngửi vai cô của thiếu niên.

Cô gần như nhảy bật ra.

Lần đầu tiên thấy Hạ Diên Điệp phản ứng mạnh như vậy, Lê Hân cảm thấy buồn cười nhưng vẫn phải cố nín lại: “Không phải chị bảo em ngửi mùi rượu trên người chị sao?”

Hạ Diên Điệp hơi nghiến răng, kịp thời nhận ra được trò của của tên nhóc quỷ này: “Em còn dám nghịch ngầm như vậy là chị ném em lại đây, mặc kệ em luôn đấy.” 

“…”

Có lẽ là thấy Hạ Diên Điệp hơi giận thật rồi nên Lê Hân cũng ngoan ngoãn lại.

Cuối cùng hai người cũng đi tới cạnh chiếc xe trợ lý Đổng lái.

Anh ta đứng cạnh cửa xe hình như đang nghe điện thoại, sau khi thấy hai người tiến đến thì nói gì đó với người ở đầu dây bên kia rồi cúp máy.

Trợ lý Đổng cười tiến lên, chủ động giúp đỡ, nhận lấy vali hành lý của Lê Hân: “Cô Hạ, đây là em trai cô sao?”

“Đúng vậy, tối nay làm phiền trợ lý Đổng quá.”

“Cô Hạ khách sáo rồi. Công việc của tôi chính là giải quyết những mối lo cho Tổng giám đốc Du mà.”

“…”

Hạ Diên Điệp hơi sợ run lên.

Cô đang suy nghĩ không biết là do mình uống nhiều nên mới thấy hơi choáng hay là vì câu nói dường như có ý nghĩa sâu xa nào đó của trợ lý hành chính thì chợt nghe thấy Lê Hân hỏi: “Đây là xe của sếp chị sao?”

Phía sau Hạ Diên Điệp có làn gió thoảng qua khiến cô thấy chếnh choáng men say.

Du Liệt chính là bên A.

Bên A chính là ông chủ.

Du Liệt chính là ông chủ.

Không có vấn đề gì hết.

“Ừ.” Hạ Diên Điệp gật đầu, nhẹ giọng cảnh cáo: “Sau khi lên xe nhớ không được nói chuyện, nếu không chị mà bị sa thải thì em cứ chờ nạn đến đi.”

“…”

Lê Hân đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa.

Sau khi lên xe, cuối cùng Hạ Diên Điệp chọn một khách sạn ngay gần nhà cô rồi nhờ trợ lý Đổng đưa hai người tới đó.

Chọn xong điểm đến, cô ngà ngà say dựa lên ghế nên Hạ Diên Điệp không nhìn thấy trước khi xuất phát trợ lý Đổng còn dùng điện thoại làm việc của anh ta gửi định vị.

Bốn mươi phút sau.

Xe con đỗ dưới khách sạn, Hạ Diên Điệp kéo vali hành lý của Lê Hân xuống xe, lại lần nữa nói cảm ơn với trợ lý Đổng: “Muộn rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi.”

Vậy mà trợ lý Đổng lại lên xe lái đi mà không hề từ chối.

Hạ Diên Điệp cảm thấy hơi là lạ nhưng chỉ coi như là đối phương bị cô làm phiền nhiều rồi, còn có chút chột dạ.

“Đi thôi, chị đưa em lên tầng.” Hạ Diên Điệp quay người lại, vừa định đưa tay ra thì đã bị Lê Hân cướp lấy vali hành lý, cô bật cười: “Lê Hân ơi em trẻ con quá.”

“Là do chân chị ngắn quá đó, chị gái.”

“Cẩn thận chị đây đánh em đấy.”

“…”

Bóng lưng thân mật của chàng trai cùng với cô gái trẻ tuổi cười cười nói nói bước vào trong cánh cửa, sau đó sánh vai biến mất trong tòa khách sạn kia.

Cách tấm kính chắn gió mờ ảo cùng với nửa con đường trong cảnh phố thị ban đêm, ngồi trên tay lại, ngón tay thon dài chậm rãi siết chặt lại.

Dưới hàng lông mi đen nhánh là ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong khung cảnh yên tĩnh.

Ngón tay đang cầm vô lăng buông ra, rủ thấp xuống. Du Liệt không có tâm trạng cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cứ thể nhận điện thoại, đeo tai nghe lên.

“Anh Dù à, anh đi nhanh vậy.” Giọng nói hờn dỗi mang theo vẻ buồn bực của Hà Ỷ Nguyệt vang lên: “Em mới chớp mắt mấy cái anh đã biến đâu mất tiêu rồi, gọi điện cũng chẳng chịu gọi cho em lấy một cuộc, anh biết như vậy là không ga lăng lắm không? Quan trọng nhất là túi của em vẫn còn trên xe của anh đấy, anh…”

“Hiện giờ tâm trạng của tôi đang rất tệ, không muốn nghe cô nói gì hết.”

Du Liệt lạnh lùng cắt lời. Anh ngước đôi mắt đen như sơn mực lên, lạnh lùng nhìn cửa hiên khách sạn: “Đồ tôi sẽ để trợ lý đưa lại cho cô, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.”

“Như vậy sao được…”

Không đợi Hà Ỷ Nguyệt nói xong, Du Liệt đã cúp điện thoại.

Anh không buông điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào cửa hiên không ai bước ra của khách sạn, ngón tay như là có cơ trí nhớ nên không cần nhìn anh cũng có thể dễ dàng gọi đến một dãy số hoàn toàn không có trong danh bạ.

Bên kia nhận điện thoại.

Giọng nói vội vàng của Hạ Diên Điệp vang lên: “Chào anh?”

… Cô đang làm gì với chàng trai kia mà thậm chí còn không thèm nhìn tên hiển thị trên màn hình?

“…”

Ngón tay xuôi bên người Du Liệt bỗng siết chặt lại, những đường gân như núi xanh suối cạn lan trên những ngón tay thon dài trắng nõn của anh.

Hơi thở nặng nề, anh ngửa đầu ra sau tựa trên gối, cố gắng đè nén lại cảm xúc, yết hầu trên cần cổ thon dài của anh ẩn nhẫn chuyển động.

“Hạ Diên Điệp.”

Giọng anh trong bóng đêm trầm khàn.

Đầu bên kia điện thoại bỗng yên lặng mất một hồi.

Trên tầng khách sạn, trong một căn phòng nào đó, Hạ Diên Điệp hoảng sợ nhìn xuống điện thoại, sau đó lại phiền muộn cầm chiếc khăn tay bị nhuộm thành màu đỏ trên váy…

Làn váy bị nửa bình nước cà rốt đổ vào đã không thể cứu vãn được nữa.

Cô quyết định từ bỏ.

“Tổng giám đốc Du.” Hạ Diên Điệp hít sâu, đè lại cảm xúc khi nghe thấy anh hỏi: “Đã trễ thế này rồi, không biết anh có việc gì không?”

Dưới sự kí.ch thích của cồn rượu.

Ngay cả đại não cũng bị kí.ch thích, thiếu chút nữa là cô bật thốt ra câu nói nhảm “Tôi không cung cấp dịch vụ phiên dịch cho tiệc tối”.

May mà nhịn xuống được.

Đầu bên kia yên lặng một lúc lâu, cuối cùng là tiếng cười lạnh lẽo âm trầm: “Cô cũng biết giờ này đã muộn rồi?”

Hạ Diên Điệp khựng lại: “?”

Không đợi cô kịp nghĩ, giọng nói hờ hững lạnh lùng như băng của người trong điện thoại lại truyền tới: “Thứ sáu, tài liệu của hội nghị thường kỳ hàng tháng của bộ phận vật tư, chắc là cô có bản sao chứ?”

Đột nhiên chủ để chuyển tới công việc, Hạ Diên Điệp có hơi ngẩn ra: “Dạ, có.”

“Bây giờ lập tức mang tới nhà tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi