HÓA BƯỚM

Có lẽ là chưa hoàn toàn quen với môi trường xa lạ trên núi nên sáng ngày hôm sau, Du Liệt dậy rất sớm.

Ngoài cửa sổ có một chú chim sẻ bay từ trong rừng ra, lông vũ màu đen xen kẽ với màu xanh, ngồi xổm bên cửa sổ tò mò nhìn vào với đôi mắt như hạt đậu.

Thấy Du Liệt đứng lên, nó bay đi như thể sợ người lạ.

Nhân lúc có ánh nắng ban mai, Du Liệt quay đầu lại thấy hồ điệp nhỏ vẫn ngủ ngon lành trên giường. Ánh mặt trời mỏng manh trên núi phác họa thân hình mềm mại của cô, chiếu lên hàng lông mi của cô, là dáng vẻ ngoan ngoãn và không đề phòng như ngày thường, trong lúc ngủ mơ còn nghiêng người kề sát về phía anh.

Sợ làm phiền giấc mơ của cô, ý tưởng hôn cô vừa xuất hiện vài giây đã được xua tan.

Du Liệt nuối tiếc mà yên lặng xuống giường, anh mặc bộ đồ ngủ, nhặt áo khoác lên quấn quanh hông, nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng ngủ.

Tủ lạnh trong nhà mới được cắm điện ngày hôm qua, rau củ và nguyên liệu được Hạ Diên Điệp mua trong siêu thị trên trấn vào buổi tối đã được để vào trong bảo quản.

Du Liệt lấy trứng và bánh mì ra, lấy thêm rau xà lách và phô mai, chuẩn bị làm sandwich đơn giản.

Khi anh rửa rau bên hồ, mức nước được điều chỉnh đến mức nhẹ nhất để không đánh thức cô gái đang ngủ trong phòng, do đó hiệu quả cũng thấp đi nhiều.

Du Liệt không khỏi ngây người, anh nhớ đến hai năm đầu khi anh mới thành lập Khoa học Kỹ thuật Helena.

Khi đó lão Quách gia nhập vào đội ngũ công ty trước lão Nghê, thường thức đêm làm thêm giờ tại nhà Du Liệt, sáng sớm hôm sau lão Quách rời khỏi ghế sofa, ngái ngủ đi ra thì vô tình thấy Du Liệt đang nấu ăn trong bếp. Sau đó bị hù dọa làm rơi cốc.

Anh ấy nghĩ rằng mình thức khuya mà đột tử, vừa nhìn thấy quỷ.

Danh tiếng của Du Hoài Cẩn nổi tiếng trong giới kinh doanh, Du Liệt là con trai duy nhất của ông ta, cho dù đã cắt đứt quan hệ kinh tế với gia đình nhưng dòng họ thì không thể xóa bỏ được.

Lão Quách suy nghĩ rất lâu với chỉ số IQ hơn 130 mà vẫn khó hiểu tại sao một cậu chủ sinh ra ngậm thìa vàng lại có thể tự nấu ăn, mà còn rất thành thạo như vậy.

Đó là lần đầu tiên Du Liệt chủ động nhắc về Hạ Diên Điệp với anh ấy.

Nó cũng có thể được xem là “một trận chiến thành Thần”: Bởi vì kể từ đó, bạn gái cũ không biết tên của Du Liệt đã có hào quang một vị thần trong đầu Quách Kỳ Đào, dù sao khiến một cậu chủ ngậm thìa vàng dứt khoát nhảy xuống khỏi đám mây mà tiến vào khói lửa nhân gian, còn cam tâm tình nguyện rửa tay nấu canh, cuối cùng còn đá người ta bỏ đi không quay lại.

Đây không phải thần thì là gì?

Hơn mười phút sau, Du Liệt làm xong sandwich thì đặt lên đĩa, rót sữa nóng ra đặt lên bàn, Du Liệt để lại một lời nhắn, sau đó thay áo len và quần.

Anh đi chạy bộ buổi sáng trên núi.

Sau hơn một tiếng chạy bộ, Du Liệt gặp một người ‘hiếu khách’ trong thôn, họ nhìn khuôn mặt anh mà hỏi thăm những người lớn tuổi trong thôn anh đến từ đâu.



Trong và bên ngoài núi rất khác nhau, giao thông không thuận tiện, đường vào núi quanh co phức tạp, những người trẻ cũng đã rời đi gần hết, trong thôn chỉ còn lại người già.

Ngay cả khi đến năm mới cũng không có nhiều người trở về nhà.

Hầu hết đều là người già có giọng địa phương rất nặng, rất khó giao tiếp.

Cũng may hôm nay Du Liệt rất kiên nhẫn, dùng tiếng phổ thông kết hợp với ngôn ngữ cơ thể, cộng thêm tên của hồ ly nhỏ và chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của anh.

Một tiếng sau, gần như cả trưởng thôn cũng biết Hạ Diên Điệp mang về một người bạn trai sắp kết hôn trong năm nay.

Mà lúc này, Hạ Diên Điệp đang chìm trong giấc nồng không hay biết gì.

Sau khi chạy bộ xong, Du Liệt kết bạn với già trẻ khắp nửa thôn thì hài lòng trở về.

Sau đó anh thấy hồ ly nhỏ vẫn nằm trên giường trong phòng ngủ chưa tỉnh dậy.

Du Liệt ra khỏi phòng ngủ, chọn ra mấy tin nhắn chưa trả lời trong điện thoại, mỗi tin nhắn đáp lại không quá mười chữ, ý chính thể hiện anh ‘vẫn còn sống’, sau đó anh lấy chiếc vali lớn bên cạnh đến, đi sang phòng khác thu dọn đồ đạc của mình.

Lần này trước khi rời khỏi thành phố Khôn, Du Liệt nghĩ đó chỉ là kỳ nghỉ dài, vì vậy anh cố ý mang thêm quần áo mới cần thiết cho nhiều dịp khác nhau, khiến nó lấp đầy chiếc vali lớn nhất.

Bây giờ đều không cần đến nữa.

Một số quần áo bên trong đều là âu phục thủ công cao cấp của anh, đáng lẽ hôm qua phải được treo lên nhưng người nào đó nhất thời quên mất, hoàn toàn vứt đống quần áo đáng thương này lên chín tầng mây.

Thế là tủ quần áo nhàn rỗi bấy lâu nay cuối cùng cũng được mở ra, dưới ánh mặt trời, đồ đạc từ cánh cửa tủ gỗ bay múa rơi ra, Du Liệt không ngạc nhiên, bắt đầu thu dọn những đồ lặt vặt vương vãi trong tủ.

Một chiếc áo len nhỏ Hạ Diên Điệp mặc khi còn nhỏ, có nhiều lỗ thủng, sợi len rối loạn nhưng lại được Du Liệt cẩn thận cầm lên, để vào trong vali.

Anh muốn ‘cướp’ thứ này với hồ ly nhỏ, đặt nó ở sau nhà, đóng khung treo lên, bên cạnh viết chữ…

Cậu cả Du đang nghĩ tên, vừa nhặt một túi đồ khác trong tủ lên.

Ánh mắt anh dừng lại.

Đó là một túi nilon đựng chai thuốc.

Du Liệt chậm rãi nở nụ cười, nhặt lên rồi mở ra.

Viên nén Doxpin Hydrochloride, viên nang Fluoxetine Hydrochloride, Paroxetine…

Anh nhìn thấy những lọ thuốc mà Du Liệt chưa từng thấy bao giờ, anh cầm điện thoại lên kiểm tra tên của chúng.

Không biết đã tra bao nhiêu cái tên, cuối cùng Du Liệt tắt màn hình đi với ngón tay run rẩy.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại, hơi thở không kiểm soát được mà trở nên dồn dập.

Những cái tên thuốc đó vặn vẹo biến dạng trong bóng tối trước mắt anh, như thể biến thành những con quái vật ăn thịt người gớm ghiếc, cuối cùng nó sẽ không nuốt chửng anh mà là cô gái anh muốn ôm lấy và bảo vệ sau lưng bằng mọi cách có thể.

Lần đầu tiên trong đời Du Liệt, anh sợ hãi ớn lạnh về thứ gì đó khiến các cơ quan nội tạng của anh đều run rẩy.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, Du Liệt chợt nhớ ra gì đó, xoay người chạy về phía phòng ngủ.

Hộp thuốc gần như bị bóp nát trong tay anh, mạch máu trên thái dương anh gồ lên, gương mặt anh tuấn bị cảm xúc nặng nề làm cho trở nên dữ tợn.

Nhưng dù vậy anh vẫn nắm chặt tia lý trí cuối cùng, Du Liệt vẫn ép bản thân dừng lại trước khi mở cửa phòng ngủ ra.

Mạch máu trên chiếc cổ mảnh mai hằn lên, gân xanh như sắp nổ tung, màu da lạnh lẽo nhuốm đỏ như máu vì cảm xúc dữ dội của Du Liệt.

Du Liệt đứng ngoài cửa, nghiến răng đếm từ một đến mười.

Cuối cùng anh run rẩy đưa tay chậm rãi, yên lặng đẩy cửa ra.

Hồ ly nhỏ ngủ ngon trên giường.

Người Du Liệt cứng đờ, đi từng bước một, anh không dám chớp mắt vì sợ rằng giây tiếp theo cô gái nằm dưới ánh mặt trời sẽ biến thành con bướm hoặc tro bụi tan biến trước mắt anh.

Không biết anh mất bao lâu mới đi đến mép giường.

Anh lặng lẽ dừng lại bên giường, nâng đầu gối lên lặng lẽ quỳ lên giường, sau đó cúi xuống, siết chặt đầu ngón tay duỗi ra đặt lên cổ tay trái của Hạ Diên Điệp.

Ở đó có một chiếc đồng hồ được buộc lại với sợi dây đỏ.

Trước đây dù thế nào cô cũng không chịu cởi nó ra, cho dù ở trong phòng tắm cũng không cho Du Liệt chạm vào nó, khi đó anh hoàn toàn không thấy khác thường.

Đó là hồ ly của anh, anh hiểu cô nhất.

Nếu là người khác, Du Liệt sẽ cảm thấy suy nghĩ đó thật buồn cười.

Sao có thể chứ.

Nhưng giờ phút này Du Liệt không cười nổi.

Anh chịu đựng sự lạnh lẽo trong lòng, cẩn thận cởi dây đeo màu đỏ của chiếc đồng hồ kia, động tác nhẹ vô cùng, mỗi một giây đều cảm thấy như cả thế kỷ.

Cuối cùng cũng cởi sợi dây ra.

Đồng hồ rơi ra.

Du Liệt nhìn cổ tay Hạ Diên Điệp, ánh mắt run rẩy hoảng loạn, cố nén vô số cảm xúc khiến hốc mắt cũng đỏ lên.

Anh từ từ cuộn tròn người, cúi đầu xuống, cắn chặt lên xương ngón tay.

Du Liệt quỳ bên giường trong yên lặng.

Anh không phát ra một âm thanh nào.

Nhưng nếu có ai đó nhìn vào từ ngoài cửa sổ thì có thể thấy một cảnh tượng bi thương không tiếng động đến mức nào.

Không có gì xảy ra cả.

Một người từng chịu đau khổ trong quá khứ, một người khác là vào hôm nay.

Nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Những con chim ngoài cửa sổ không dám cất tiếng hót.



Khi Hạ Diên Điệp tỉnh dậy đã qua nửa buổi sáng.

Cô nằm duỗi người, nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ ước lượng thời gian, cảm thấy có lẽ đã gần giữa trưa rồi.

Đêm hôm qua ngủ say như vậy là bởi vì đã lâu không về nhà, còn có chú hạc nào đó bên cạnh nên cô mới thả lỏng như vậy sao…

Hạ Diên Điệp chống giường ngồi dậy, xốc chăn lên.

Sau đó cô bỗng nhiên dừng lại, chần chừ nâng cổ tay trái lên.

Chiếc đồng hồ với dây đeo màu đỏ vẫn còn nhưng nút thắt lại có cảm giác khang khác.

Mỗi tuần cô đều cởi ra một lần, rửa dây đeo và sấy khô, cho nên cô không chắc đó có phải là ảo giác của mình hay có chuyện gì khác không.

Chẳng lẽ tối hôm qua bị cọ vào đâu?

Hạ Diên Điệp vô thức chạm vào cổ tay và rời khỏi giường. Du Liệt không ở trong phòng ngủ, nhưng bên ngoài có tiếng động của dụng cụ nấu ăn.

Cuối cùng cô cũng thả lỏng tâm trạng xuống.

Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng bước ra, muốn xem thử Du Liệt đang làm gì, là đang làm bữa sáng hay cơm trưa.

Hồ ly nhỏ đẩy cửa ra, chỉ thò mỗi cái đầu hồ ly ra.

Nhưng anh đang đưa lưng về phía cô đứng trước bồn rửa bát, không quay đầu lại, như thể đang rửa rau hay trái cây.

Hạ Diên Điệp có hơi ngượng ngùng.

Rõ ràng cô là chủ nhà, vậy mà còn dậy muộn hơn cả Du Liệt, còn để anh phải dậy sớm nấu cơm, giống như xem anh là người ở rể vậy.

Vì thể hồ ly nhỏ bước nhanh đến, ôm lấy eo anh từ phía sau: “Buổi sáng tốt lành nhé.”

Khi Hạ Diên Điệp bất ngờ nhào lên cô không nhận ra, bỗng dưng cơ thể Du Liệt cứng đờ.

“Bữa sáng ở trên bàn.” Giọng nói Du Liệt có hơi nghèn nghẹn: “Em rửa mặt rồi ăn sáng đi.”

“Vâng.”

Hồ ly nhỏ rút tay lại, có hơi khó hiểu nhìn bóng lưng anh từ nãy đến giờ vẫn chưa quay lại.

Cô có hơi nghi ngờ.

Anh giận vì cô không thức dậy cùng anh sao.

Đợi Hạ Diên Điệp từ trong sân quay vào, ngồi vào chiếc bàn vuông, cô vô thức nhớ lại một số chuyện xảy ra ở đây tối qua do con hạc nào đó không biết kiềm chế mà làm ra hành động không phù hợp cho trẻ em, ngay lập tức hồ ly nhỏ có hơi ngượng ngùng mà ngồi xuống bên cạnh bàn.

Mãi đến khi ngồi xuống, Hạ Diên Điệp mới phát hiện ở góc bàn có một hộp nhung màu xanh đậm quen thuộc.

Mở hộp ra bên trong là một chiếc đồng hồ.

Hạ Diên Điệp thở dài, ngước mắt lên: “Anh nói không giữ lời, anh nói em chọn một trong hai, em chọn rồi.”

“Chọn một trong hai là quà cho đêm giao thừa, còn lại là quà năm mới.” Du Liệt vẫn không xoay người lại mà đứng ở trước bồn rửa bát.

Hạ Diên Điệp nhíu mày nhìn đồng hồ: “Nhưng nó quá đắt.”

“Đây chỉ là quà năm mới anh tặng em, không thể hiện bất kỳ giá trị nào khác, anh đã đoán sở thích của em mà chọn từ lâu rồi, em không thích sao?”

“…”

Tất nhiên là cô thích rồi.

Hồ ly cong khóe môi ngẩng mặt lên: “Từ trước em đã cảm thấy rất kỳ lạ.”

“Chuyện gì?”

“Tại sao, mỗi lần em đều cảm thấy em giấu rất tốt, người khác không phát hiện ra.” Cô khẽ cười: “Nhưng mỗi lần anh đều đoán được em suy nghĩ cái gì, mãi mãi đều đoán đúng.”

“…”

Tiếng nước ở bồn rửa đột nhiên dừng lại.

Giống như có một cây kim yên lặng chọc vào lớp mặt nạ giả dối.

Im lặng lâu đến mức khiến Hạ Diên Điệp đang chìm vào hồi ức cũng đột nhiên nhận ra, cô hơi giật mình buông tay xuống, sự bất an kia lại trào dâng ra khỏi đáy lòng: “Du Liệt?”

Cùng lúc cô gọi tên anh.

Cuối cùng người nọ chống tay lên bồn rửa, cúi đầu xuống thấp, giọng nói anh hơi run rẩy:

“Không phải lần nào cũng đúng.”

“?” Hạ Diên Điệp đứng lên theo bản năng.

“Anh tưởng mỗi lần đều như vậy.” Du Liệt cúi đầu, anh muốn cười nhạo sự tự phụ của bản thân nhưng anh không cười nổi nữa.

Cảm xúc mà anh kiềm chế đến mức không hít thở nổi cuối cùng vỡ toang vào giờ phút này.

Du Liệt xoay người lại, trước sự hoang mang chưa lấy lại tinh thần của Hạ Diên Điệp, anh bước đến trước mặt cô.

Hạ Diên Điệp vừa đứng lên định đi về phía anh đã bị anh đè xuống bên cạnh bàn.

Du Liệt cong gối ngồi xổm xuống, bàn tay nắm lấy cổ tay trái của cô, lật nó lại. Hàng mi cong không nhịn được mà run lên.

Anh không hề che giấu, đến cả màu đỏ nơi đuôi mắt cũng khiến Hạ Diên Điệp ngẩn người.

Cô nhíu mày, nâng tay kia lên muốn chạm vào đôi mắt anh: “Anh… khóc sao?”

Du Liệt không trốn tránh, cũng không đáp lại cô, anh chỉ dùng đôi mắt đen láy tăm tối nhìn sâu vào cô, trong đáy mắt kia như cất giấu nỗi run sợ.

“Tại sao?”

Giọng nói anh trầm thấp run rẩy hỏi cô.

Tay Hạ Diên Điệp dừng lại, buông xuống, cô có hơi bất an mà sờ cổ tay.

Thực ra Hạ Diên Điệp đã bớt hoảng loạn hơn nhiều so với lần đầu tiên anh chú ý đến chiếc đồng hồ này, bởi vì từ lâu cô đã nghĩ đến việc nói cho anh biết, cô muốn nắm tay người đàn ông này đi đến cuối đời, một ngày nào đó anh cũng sẽ biết.

Nhưng cô không biết phải nói với anh như thế nào.

Hạ Diên Điệp im lặng đến thất thần, mãi cho đến khi các đốt ngón tay ở cổ tay siết chặt lại cô mới tỉnh táo lại.

Cô ngước mắt lên: “Du Liệt, anh…”

Mà Du Liệt đột nhiên buông tay ra, giọng nói càng nghẹn hơn, thậm chí có hơi hốt hoảng: “Làm đau em sao?”

“…”

Hạ Diên Điệp như bị thứ gì đó bóp nghẹt, cô bất lực và đau lòng: “Có phải anh bị ngốc không, đã qua nhiều năm rồi, sắp không nhìn thấy được nữa, sao có thể đau được?”

“Sao có thể không đau chứ?” Du Liệt ngẩn người, anh cúi đầu xuống, gần như muốn gục xuống đầu gối cô, bờ vai cùng tấm lưng rộng lớn đều như đang kiềm chế đến mức run rẩy, cuối cùng chỉ hôn nhẹ lên cổ tay cô một cái, rồi lại thêm một cái…

Sao có thể không đau? Anh chỉ nhìn một cái thôi đã đau đến phát điên, đau muốn chết rồi.

Những nụ hôn nhẹ như nước rơi xuống, cuối cùng vào một giây, tách, Hạ Diên Điệp cảm nhận được một giọt nước ấm áp nhỏ lên cổ tay cô, trượt xuống.

Sau mấy giây lại có một giọt nữa.

Hạ Diên Điệp đau lòng, cô chưa từng thấy Du Liệt rơi nước mắt, cô khẽ run lên, một tay khác đẩy bờ vai Du Liệt: “Thật đó, đã không còn đau nữa rồi, chỉ là nhẹ một cái thôi… anh đừng như vậy Du Liệt…”

Nhưng cô không đẩy ra được cũng không cản được anh.

Hạ Diên Điệp hết cách, cô chỉ có thể ngồi xổm xuống theo ghế, mặc cho anh giữ chặt lấy cổ tay cô không chịu buông, cô nâng một tay khác lên ôm lấy anh.

“Anh đừng nghĩ nhiều, cũng đừng tự trách, thật ra lúc đó là khi bà nội em mới qua đời, chỉ là một đoạn thời gian rất ngắn, một mình em về tổ chức tang lễ cho bà, sau đó không thoát khỏi được nên không muốn làm gì, không biết bắt đầu từ ngày nào mà đột nhiên lại mất ngủ, mấy ngày đều ngủ không ngon, nhắm mắt lại là nghĩ đến bà nội… Cộng thêm một số chuyện rắc rối khiến em cứ nằm mãi trên giường, trợn tròn mắt. Đến một ngày, ngày đó em chỉ là quá mệt mỏi, chỉ muốn được ngủ.”

Hạ Diên Điệp khẽ nói, người trước mắt cuối cùng cũng dừng rơi nước mắt.

Rõ ràng anh ngồi xổm vẫn cao hơn cô một đoạn, vai rộng chân dài như vị vua sư tử nhưng khi khóc lại không có âm thanh nào.

Hạ Diên Điệp hơi nghiêng đầu, cố ý trêu chọc anh: “Anh Du, may mắn công ty các anh còn chưa đưa ra thị trường, nếu không anh khóc nhiều như vậy, cổ phiếu sẽ tụt chạm đáy đấy.”

Cuối cùng Du Liệt cũng chịu ngẩng đầu lên.

Hạ Diên Điệp dừng lại.

Cô nghĩ thế giới này thật sự bất công, sao lại có những người khóc mặt đỏ bừng lên rất xấu, có người đỏ mắt sưng lên như gấu trúc nhưng đôi mắt kia vẫn đen như mực, khiến cô nhìn trái tim mềm nhũn không chịu nổi.

Du Liệt nhìn cô, không nói lời nào như muốn xác định cô là thật hay mơ.

Sau vài giây, anh đột nhiên cúi xuống, hàng mi run rẩy hôn cô.

Nước mắt đã khô không dính lên mặt Hạ Diên Điệp, cô ngẩn ra, không từ chối, bị Du liệt ép ngửa ra sau.

“Bẩn… sàn bẩn.” Hồ ly hốt hoảng nói.

Đáng tiếc không kịp.

Du Liệt cũng cẩn thận đỡ lấy gáy cô, áp cô xuống nền gạch sứ hoa văn kiểu cũ lạnh như băng, hôn cô rất nhẹ gần như sợ cô tan vỡ.

Từ trán đến lông mày, đôi mắt, mũi, môi.

Anh như cảm nhận sự tồn tại của cô bằng nụ hôn này.

Như thể cô được làm từ bọt biển, anh cẩn thận sợ rằng nếu mình làm vỡ cô sẽ khiến cô biến mất khỏi tầm mắt anh.

Anh hôn từng chút một và gọi tên cô.

Hồ ly nhỏ, hồ điệp, Hạ Diên Điệp, sâu nhỏ…

Hạ Diên Điệp cũng không biết có nhiều tên gọi như vậy, anh gọi không ngừng, rõ ràng giọng đã khàn đến gần như mất tiếng rồi.

Không biết phải làm sao.

Rõ ràng vừa nãy nói về chuyện cũ còn không khóc. Nhưng bị Du Liệt còn chưa khô cạn nước mắt hôn, còn gọi tên cô đầy thâm tình như vậy, vành mắt Hạ Diên Điệp dần dần đỏ lên.

Đợi đến khi Du Liệt hôn xong, chống mặt đất, dùng đôi mắt như viên đá đen yên lặng nhìn cô.

Hạ Diên Điệp nín khóc mỉm cười: “Anh không che mặt đất bẩn sao, cậu chủ?”

“Hôm nay anh như chết đi một lần, em cảm thấy anh còn quan tâm cái gì nữa sao?” Du Liệt nói, bế cô gái bên dưới lên, anh lật người lại ngồi xuống, ôm cô vào lòng: “Hơn nữa anh lau nhà rồi, hôm qua làm mấy lần rồi, không bẩn đâu.”

“…”

Hạ Diên Điệp nghẹn họng.

Nếu lúc nói những lời này Du Liệt có biểu cảm gì cô đều muốn cắn anh một cái nhưng lại không có. Anh giống như tạm thời bị rút cạn đi toàn bộ cảm xúc dự trữ vậy, nói những lời thiếu đứng đắn như vậy nhưng chỉ có vẻ mặt hờ hững thản nhiên.

Khiến Hạ Diên Điệp không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi mắt anh: “Đừng buồn. Thật sự đã qua rất lâu rồi.”

Du Liệt rũ mắt xuống, nắm cổ tay cô nâng lên: “Đã qua lâu rồi nhưng vẫn có thể nhìn thấy.”

“Đã mờ đi rồi! Em cũng không có cơ địa để lại sẹo giống anh.” Hạ Diên Điệp thề thốt: “Qua một khoảng thời gian nữa, em đảm bảo anh sẽ không nhìn thấy nữa.”

Du Liệt chậm rãi ngước mắt lên: “Như vậy em sẽ không nói cho anh biết, phải không?”

“…”

Bị đôi mắt thờ ơ như ẩn sâu điều gì đó của Du liệt nhìn chằm chằm.

Hạ Diên Điệp chậm rãi rụt về phía sau: “Em cảm thấy trạng thái hiện giờ của anh không tốt lắm, anh có muốn về giường nghỉ ngơi chút không?”

“…”

Du Liệt im lặng nhìn cô.

Vài giây sau, anh khẽ chớp mắt, ôm cô vào trong lòng.

“Không sao, không phát điên được.”

“?” Hạ Diên Điệp ngây người. Chuyện này đã thành nỗi ám ảnh rồi, thật sự không ổn.

“Anh rất sợ, sợ đến mức run rẩy.” Du Liệt ôm chặt cô: “Chỉ cần tưởng tượng có một khoảnh khắc như vậy hoặc là một giờ, một ngày như thế trong bảy năm qua, có khả năng anh vĩnh viễn không thể gặp lại em nữa…”

Anh đột nhiên mất tiếng, giọng nói im bặt.

Những từ còn lại đều bị cảm xúc nuốt chửng.

Du Liệt nhắm chặt mắt lại, rất lâu sau anh mới mở miệng nói, giọng nói khàn khàn, cũng nở nụ cười chua chát: “Nếu còn có lần sau.”

“Không có…” Hạ Diên Điệp run lên, lập tức vòng tay ôm lấy Du Liệt: “Chắc chắn không, lần đó thật sự em không có ý định đó, em chỉ quá mệt mỏi, không ngủ được, em sắp phát điên rồi… Khi em tỉnh táo hoàn hồn lại thì lập tức ném nó đi, huống chi em còn có nhiều tiền phải trả, em không thể khiến chú Du nghĩ em…”

Cô chưa nói xong đã bị tay Du Liệt che lại.

Anh nâng người lên, gần như hôn lên mu bàn tay mình, mũi kề mũi, mắt đối mắt.

Đôi mắt anh sâu thẳm đến mức không tia sáng nào lọt vào, giống như muốn kéo cô xuống vực sâu.

Hạ Diên Điệp chớp mắt, cố ý nhẹ giọng nói giữa những đốt ngón tay mảnh khảnh của anh: “Anh dựa gần quá, em, không nhớ nổi một chữ nào.”

“Không cần trêu chọc anh, anh không sao.”

Du Liệt khẽ nói, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô trong khoảng cách gần.

“Anh chỉ có một yêu cầu, hồ điệp.”

Hạ Diên Điệp hơi bất an: “Chuyện gì?”

“Nếu lần sau em còn muốn bay đi.” Du Liệt nâng cằm lên, hôn giữa hàng mày của cô, anh nhắm mắt thấp giọng nói: “Thì hãy đưa anh đi trước.”

“…”

Trong mắt Hạ Diên Điệp đều là run rẩy sợ hãi.

Cô nắm lấy bàn tay Du Liệt, nhíu mày, giọng nói cũng lạnh đi: “Em nói, không có.”

Du Liệt mở mắt ra.

“Anh có biết em thoát khỏi khoảng thời gian đó như thế nào không?” Hạ Diên Điệp nghiêm túc nhìn anh, sau đó cô đứng dậy, sờ lấy điện thoại trên bàn, mở ra đoạn ghi âm mà mỗi lần dọn dẹp lại máy tính cô đều giữ lại, những chuỗi âm thanh chỉ với ghi chú bằng kỹ thuật số.

Du Liệt từng nghe.

Anh biết đó là gì.

“Khi đó em mãi không ngủ được, tình cờ lật xem mp5 mà anh đưa cho em hồi cấp 3, nó chứa đầy những bản ghi âm mà anh ghi âm cho em.” Hạ Diên Điệp mỉm cười, đôi mắt sáng ngời: “Trong đó anh gọi em là hồ ly nhỏ, rất nhiều lần, mỗi buổi tối em không ngủ được đều đặt bên tai để nghe.”

“Khi em nhắm mắt lại, thậm chí còn cảm thấy như anh ở ngay bên cạnh em.”

“Em nghĩ em không thể tiếp tục suy sụp như vậy nữa, mặc dù có lẽ anh đã quên mất em rồi, nhưng em vẫn muốn mấy năm, mười mấy năm, mấy chục năm sau hoặc là xa hơn nữa, gặp lại anh một lần.”

Hạ Diên Điệp nói xong, từ từ thở dài một tiếng buồn bã.

Cô cởi bỏ dây đeo màu đỏ, tháo đồng hồ ra, sau đó lật mặt đồng hồ ra.

Có một vết lõm ở khung đồng hồ được tùy chính, cô nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay ấn vào, lớp vỏ lập tức được tháo ra.

Bên trong đồng hồ có một thứ màu đen mà anh từng tặng cho cô một cách trịnh trọng nhất.

Đó là mảnh nhỏ của thiên thạch kia.

Du Liệt giật mình nhìn nó.

Hạ Diên Điệp đưa tay lấy nó ra, đặt vào lòng bàn tay anh: “Sau này em tìm người làm chiếc đồng hồ này, dùng để che vết sẹo này. Ngay từ khi bắt đầu, chỉ cần em thấy nó sẽ nhớ đến anh.”

“Cho nên Du Liệt, em hy vọng anh mãi mãi nhớ rằng…”

Hạ Diên Điệp nghiêm túc nhìn anh: “Mặc dù anh không ở bên cạnh em những năm đó nhưng anh vẫn luôn là nguồn sáng duy nhất khi em ở trong bóng tối.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi