HOA CAM (HOA CHANH)



edit: Khiija
Mùng bảy, trời đổ mưa.

Hai giờ chiều, Vưu Cẩn Vi gửi bản phác thảo hoàn chỉnh cho bên hợp tác để xác nhận, kiểu giáng không quá phức tạp nhưng lại rất sáng tạo, màu sắc kết hợp hài hòa thật xinh đẹp.

Người hợp tác hỏi cô có rảnh không để đến khu nghỉ dưỡng lần nữa, Trình tổng đang ở đó nếu anh ta thấy ưng ý thì có thể bắt đầu chế tác.

Chị ta còn gửi cho cô một bao lì xì nói rằng đầu năm mới cô đã vất vả nhiều rồi.

Vưu Cẩn Vi không sợ vất vả cũng không sợ những tác phẩm khó nhằn.

Cô sợ nhất là phải tiếp xúc với những vị khách hàng xa lạ đó, nói chuyện với người lạ thật sự rất mệt.

Cô âm thầm thở dài, đành thay đồ ra cửa, vẫn là chiếc áo khoác dày đó bọc kín mít cả người, áo len cổ lọ bên trong che khuất cằm, hơn một nửa khuôn mặt cô vùi trong khăn quàng cổ, thật tốt nếu lông dê trên khăn quàng không dính vào miệng cô.

Ngày mưa luôn khiến người ta phiền lòng.


Tuy người ta nói tiếng mưa rơi xuống hiên nhà thanh thúy dễ nghe, nhưng bức tranh mưa này vẽ ngoài đường lớn thì khó mà khơi được tâm trạng thưởng thức của dòng người vội vã, ngược lại khiến người ta thêm phiền.

Vưu Cẩn Vi xuống xe, cầm ô cẩn thận đi qua hồ nước, đến khi vào hẳn trong vườn cảnh mới thở ra một hơi.

Cô cụp ô cầm bản vẽ của mình vào trong.

Mùa đông lạnh nhưng những kẻ lắm tiền lại có vẻ thanh tao hơn người, hai người đàn ông đang ngồi trong đình hứng gió lạnh thẩm trà.

Trình vệ mặt đầy đau khổ, mấy hôm nay Lục Gia Ngọc thiếu điều hành anh ta chết đi sống lại.

Anh ta muốn phát giận mà không được, hùng hổ nói: "Chẳng lẽ hạng mục này thiếu Lục Gia Ngọc thì ông đây không làm xong sao? Cùng lắm thì không hợp tác nữa, tôi hết chịu nổi rồi!!"
Bạn anh ta thở dài: " Ai bảo người ta họ Lục cơ chứ.

Anh bới thử xem trong đất tìm được mấy người có thân phận được như Lục Gia Ngọc? Tôi nghe nói anh ta lại làm loạn với người nhà nên mới bị "lưu đày" đến Nghiệp Lăng, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa qua đây thôi, vài tháng sau là đi rồi, anh nhịn chút đi."
Trình vệ lại rót một chén trà: "Lưu đày cái gì? Nghiệp Lăng của chúng ta thiếu thốn chỗ nào!!"
Người bạn giúp anh ta têm nước: "Không phải ý đó.

Lại nói chuyện này không còn là bí mật nữa, Lục Gia Ngọc với Nghiệp Lăng có tình cảm sâu đậm, người mẹ đã khuất của anh ta là người Nghiệp Lăng.

Đương nhiên anh ta muốn hoàn thiện tốt hạng mục này."
Trình Vệ không thể ngờ: "Lục phu nhân không phải vẫn khỏe mạnh hả? là mẹ kế sao?"
"Đúng là mẹ kế, sinh được cho Lục Chính Minh một bé gái còn đang học cấp hai.

Nói đúng ra anh ta chính là độc tôn, anh cũng đừng quá ghi thù.

Không chỉ có hạng mục này, sau này không chừng ngay cả Nghiệp Lăng hay Lạc kinh cũng cần đến anh ta."
Trình Vệ gãi đầu, trong lòng thầm than, dỗ phụ nữ anh ta còn có chút bản lĩnh chứ dỗ đàn ông thì sao anh ta biết làm???
Giây tiếp theo anh ta thấy Vưu Cẩn Vi.

Cô gái đơn thuần sạch sẽ như nụ hoa chớm nở giữa trời đông, như nàng tiên trong vắt để lại những bông sen nở rộ sau dấu chân
Trình vệ không nhịn được nghĩ, nếu vợ anh ta không hung dữ như vậy thì anh ta cũng muốn thuê vài cô gái xinh đẹp mặc đồ thuần khiết đi đi lại lai trong vườn, chẳng cần làm gì, nhìn thôi đã thấy cảnh đẹp ý vui rồi.


Qua một lúc, anh ta nói: " Tôi có cách rồi, thử xem."
7 giờ tối.

nhà số 16, hẻm Đậu Thạch.

Tiểu Mê lại lần nữa thắng ván game, đứng lên đi ra ngoài.

Gần cửa ra vào, người đàn ông trên ghế nằm vẫn không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Cậu đến bên cạnh lung lay chiếc ghế, Giọng nói đặc sệt không chuẩn phổ thông cất lên: "Dậy đi"
Cái đầu lộ ra khỏi chăn không có động tĩnh gì.

Cậu lấy sức hét: "Lục Gia Ngọc, dậy đi."
"..."
Sau một hồi im lặng, người trong chăn nhỏ giọng hừ cười: "Không giả làm người câm nữa à? Phục cậu, diễn người câm cũng thật nhập vai."
Tiểu Mê là được Lục Gia Ngọc nhặt từ nước ngoài về.

Nhóc con này tiếng phổ thông không chuẩn lắm, lòng tự trọng lại cao nên bị người ta cười nhạo vài lần liền bắt đầu giả câm.

Ban đầu là không muốn mở mồm ra nói, sau đó chơi thấy vui, sau nữa lại bắt đầu cảm thấy mọi người xung quanh không thú vị nên lười mở miệng nói chuyện, cứ thế mà đã giả câm được hai năm.


Tiểu Mê thấy anh dậy rồi, buồn bực nói: "Tôi muốn gặp Vưu Vưu."
Lục Gia Ngọc kéo thảm ra, đôi mắt hẹp dài liếc lại đây, con ngươi hiện lên tia lạnh lẽo: "Cô ấy có bạn trai."
Tiểu Mê ngẩn ngơ: "Thật sao?"
"Đại khái là vậy."
Lục Gia Ngọc vuốt vuốt tóc, nhớ tới cuộc gọi của cô ở trên xe đêm hôm đó.

Tuy anh không nghe hết được nội dung nhưng vẫn nghe ra đầu kia là một người đàn ông, quan trọng hơn là từ ngữ điệu đến lời nói của người con gái hoàn toàn khác với khi nói chuyện cùng họ.

Tạm thời anh chưa có cái ý tưởng muốn làm tiểu tam.

Tiểu Mê xem thường.

"Nha"
"Anh đây là không dám đi, sợ không bằng người ta chứ gì.

Vưu Vưu cũng thấy gai mắt anh, tính tình lại tồi tệ, ngang tàng, chỉ được cái mặt ưa nhìn.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi