HOA ĐĂNG GỬI TÂM TƯ - THANH HIỂU HIỂU THANH

Bàn tay của văn nhân Diệp Khuynh như bị kim châm.

 

Hắn nắm tay ta không biết chán dạy viết chữ "Khuynh", ta rõ ràng đã biết rồi, hắn vẫn không ngừng.

 

Ta buồn chán, nhìn đông ngó tây, thấy bàn tay trái hắn đang ấn giấy tuyên thành, ngón tay cái có mấy chấm đỏ.

 

Bàn tay hắn rất thon dài, trắng trẻo nên mấy chấm đỏ đó rất nổi bật.

 

"Diệp đại nhân, tay của ngài..."

 

Diệp Khuynh giơ tay gõ đầu ta: "Không được mất tập trung."

 

"Vâng."

 

Ở dưới mái hiên người ta phải cúi đầu, mãi đến khi người hầu nói sắp đến giờ ăn tối, ta mới được rảnh rỗi.

 

Ta đứng dậy, vươn vai một cái thật dài.

 

Ngồi cả một buổi chiều, người đều cứng đờ.

 

Vẫn là chạy trong rừng trong nước hợp với ta hơn.

 

"Cầm lấy."



 

Ta luống cuống tay chân đón lấy thứ hắn tiện tay ném tới.

 

Đưa lên trước mắt xem——hóa ra là một chiếc túi thơm.


 

Túi thơm bằng gấm màu xanh, thêu hoa tuyết màu trắng.

 

Kiểu dáng rất đơn giản và trang nhã.

 

Cũng khá đẹp.

 

"Dù sao cũng coi như là học trò của bản quan, đây coi như là quà ra mắt."

 

"Không phải đã tặng đèn lồng rồi sao?"

 

"Cái đó không tính."

 

Đầu óc ta đột nhiên như bị thứ gì đó làm cho mơ hồ: "Tại sao——"


 

"Đi thôi, ăn cơm."

 

Diệp Khuynh thản nhiên đi ra ngoài, ta cầm túi thơm trong tay, đầu óc không thể hiểu nổi: "Diệp đại nhân..."



 

Hắn dừng bước quay đầu lại.

 

Ánh chiều tà bao phủ, mỹ nhân diễm lệ không gì sánh được.

 

"Ta đeo vào giúp ngươi."

 

Hắn đi tới, lấy túi thơm, cúi đầu giúp ta đeo vào thắt lưng.

 

Ta không tự chủ được mà nín thở.

 

Người này, thật sự, quá đẹp.

 

Đứng gần, càng thêm chấn động.

 

"Được rồi, đi thôi."

 

Diệp Khuynh nắm lấy tay áo ta, kéo ta cùng đi vào trong ánh chiều tà ngập tràn.

 

Sao ta lại cảm thấy có chút kỳ lạ, có chút lưu luyến nhỉ?

 

Sao ta lại thấy thần hồn lẫn thân thể không được tự nhiên?

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi