HOA HẢI ĐƯỜNG TRÊN THẮT LƯNG

03

Lòng mang nhiều suy tư, ta thao thức suốt đêm không ngủ. Đến sáng tinh mơ, ta lại nghe tiếng cãi vã gay gắt từ viện bên cạnh. 

Chiêu Chiêu bị đánh thức, run rẩy chui vào lòng ta. Ta bảo nha hoàn chăm sóc tốt cho con bé, rồi bước ra ngoài xem hôm nay lại có chuyện náo nhiệt gì.

Dưa Hấu

“Tống Hoài An, có phải chàng đã chán ghét ta rồi không? Nếu chàng thật sự không còn tình cảm, vậy thì chia tay ngay cho xong!” Thịnh Dung Tuyết đỏ mắt, ném bình sứ trong tay vào đầu Tống Hoài An.

Tống Hoài An đưa tay sờ vết m.á.u trên trán, không nhịn được cười lạnh: “Bao nhiêu năm qua, nàng vẫn cứ cáu giận chỉ vì chút chuyện không vừa ý. Ta đã nhường nhịn và bao dung cho nàng đủ rồi. Nếu nàng cứ mãi tùy tiện thế này, thật khiến ta thất vọng.”

Thịnh Dung Tuyết lau nước mắt, bướng bỉnh nhìn hắn ta: “Lúc mới gặp, chàng biết tính khí ta nóng nảy, nhưng vẫn nói rằng ta khác với những cô nương khác, tính tình mạnh mẽ, yêu hận rõ ràng. Khi ấy chàng đã thích ta như thế, vậy sao giờ lại chán? Rốt cuộc là do chàng thay lòng, yêu thích con hồ ly tinh Tống Ngọc kia!”

Thôi rồi, định xem kịch, nào ngờ bản thân lại thành nhân vật chính.

Không muốn dây vào chuyện của họ, ta liền quay về viện, theo thói quen hằng ngày, bảo nha hoàn pha cho mình một ấm trà, rồi ngồi trên ghế nằm dưới tán hải đường, thong thả tận hưởng.

Chưa kịp uống trà, Tống Hoài An đã bất ngờ chạy đến, giật lấy chén trà từ tay ta, uống cạn một hơi, rồi thở dài.

“A Ngọc, nàng nói xem những năm qua, có phải ta đã sai rồi không?”

Ta không nói gì, hắn ta nhìn ta rồi lắc đầu.

“A Ngọc, mấy năm qua ta toàn tâm toàn ý với nàng ấy, nhưng nàng ấy ngày càng quá đáng, khiến ta mệt mỏi. Ngược lại, nàng vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ gây khó dễ cho ta, còn chuẩn bị trà khi ta đến. Có lẽ, ta nên bắt đầu trân trọng nàng…”

Hắn ta nói xong, định cúi xuống hôn ta.

Ta vội lấy quạt che mặt, hắn ta dừng lại, quay đầu nhìn quanh viện.

“Chiêu Chiêu đâu? Đã lâu rồi ta không nghe con bé gọi mình là phụ thân.”

Nghe vậy, ta chỉ thấy buồn cười. 

Bao năm qua, hắn ta gần như né tránh Chiêu Chiêu. May mắn là Chiêu Chiêu còn có phụ thân ruột yêu thương, không cần cầu xin tình thương từ kẻ khác.

Ta phe phẩy quạt, nhẹ nhàng đáp: “Con bé ngủ không ngon, vẫn còn đang nghỉ ngơi bên trong.”

Vừa nói xong, Thịnh Dung Tuyết bất ngờ xông vào, ánh mắt đầy giận dữ, giơ tay muốn bóp cổ ta.

“Tống Ngọc, ta biết ngay là ngươi câu dẫn Hoài An!”

Nàng ta định bóp cổ tôi, nhưng chưa kịp phản ứng, Tống Hoài An đã chắn trước mặt, nắm chặt cổ tay nàng ta, vẻ mặt đầy vẻ chán ghét.

“A Ngọc là người ta cưới hỏi đàng hoàng, dù ta có chút gì với nàng ấy thì đã sao? Thịnh Dung Tuyết, nàng đừng suốt ngày nghi ngờ vô cớ, thật phiền phức!”

“Ta nghi ngờ vô cớ?”

Thịnh Dung Tuyết cười lạnh, chỉ tay vào mình rồi chỉ vào ta.

“Ngày xưa chàng đối với ta dịu dàng biết bao, nhưng từ khi hồ ly tinh này sinh ra tiểu hồ ly, chàng bắt đầu lạnh nhạt với ta, cứ luôn bắt bẻ ta. Sao nào, chàng không làm tròn bổn phận làm trượng phu, làm phu quân của nàng ta, giờ lại trách ta phá hoại hạnh phúc gia đình các người?”

Bất cứ chuyện gì ta đều có thể nhẫn nhịn, duy chỉ có Chiêu Chiêu là không thể chịu uất ức. 

Vậy nên, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng ta, kéo mạnh xuống, nàng ta ngã xuống đất.

“Tuyết Nhi!” Tống Hoài An dù đang giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn là tình nghĩa nhiều năm. Lập tức cúi xuống đỡ nàng ta dậy.

Hắn ta quay đầu trách mắng ta: “Tuyết Nhi tính khí bốc đồng, chỉ mắng nàng và Chiêu Chiêu đôi câu, có cần phải động tay động chân không?”

Nghĩ lại lúc trước, người ấy còn lo lắng ta ở Tống gia lâu ngày sẽ có tình cảm với Tống gia nhị lang Tống Hoài An - người nổi tiếng là công tử như ngọc, vì vậy rơi nước mắt, bắt ta liên tục thề rằng ta yêu chàng ấy. Tối hôm đó, eo ta suýt gãy.

Giờ nghĩ lại, trước lo lắng ấy, ta chỉ thấy buồn cười.

Với một người như vậy, nếu ta thực sự đã yêu hắn ta, nếu Chiêu Chiêu thực sự là con của hắn ta, chẳng biết sẽ phải chịu bao nhiêu ấm ức.

May thay, ta chưa từng yêu hắn ta, cũng tuyệt đối sẽ không động lòng vì hắn ta.

Khi Tống Hoài An còn muốn tiếp tục trách mắng ta, quản gia vội vàng chạy vào, trông có vẻ gấp gáp, hình như là có việc trọng đại.

“Nhị gia, bệ hạ băng hà, Thất hoàng tử đăng cơ. Nhà chúng ta thuộc phe của Thất hoàng tử, giờ thánh chỉ đã ban xuống, triệu ngài vào kinh thành nhậm chức, mau chóng chuẩn bị chuyển nhà thôi.”

04

Những tranh đấu trong nội viện của nữ tử chẳng thể so bì với những vinh hoa phú quý ngoài kia. 

Vậy nên khi thánh chỉ vừa xuống, Tống Hoài An lập tức ra lệnh cho hạ nhân trong viện thu dọn đồ đạc. Đến khi ngồi lên xe ngựa vào kinh thành, ta vẫn còn chút mơ hồ.

Chiêu Chiêu ngoan ngoãn tựa vào lòng ta, tay cầm lá thư vừa được phụ thân con bé sai người mang tới. 

Con bé nhận biết được một vài chữ, nhưng cuối cùng vẫn không đọc hết, nó đưa lá thư tới trước mặt ta, mắt chớp chớp đầy tò mò và lên tiếng:

“Mẫu thân, thư của phụ thân viết gì vậy?”

Ta nhìn lá thư, lại ôm Chiêu Chiêu chặt thêm một chút rồi nói với con bé: “Phụ thân từng hứa sẽ đưa con trở về kinh thành. Giờ thì, cả nhà chúng ta sẽ sớm đoàn tụ rồi.” 

Sáu năm tranh đoạt ngôi vị, cuối cùng cũng khép lại. Ta không còn phải lo lắng ngày đêm, sợ rằng chàng sẽ bị các huynh đệ tính kế và mất mạng. 

Nếu không có những điều đó, gia đình bọn ta cũng chẳng phải chia cách đôi nơi.

May mắn thay, chỉ sau vài ngày, bọn ta đã đến kinh thành. Phủ đệ là quà ban thưởng của tân đế, vô cùng uy nghi.

Thịnh Dung Tuyết từ từ bước xuống xe ngựa giữa đám đông nha hoàn, bà tử vây quanh. 

Thấy ta và Chiêu Chiêu, nụ cười trong mắt nàng ta thoáng khựng lại, sau đó trực tiếp chỉ vào viện ở phía đông:

“Ta thấy viện đó không tệ, ta sẽ ở đó.”

Hiện nay, Tống Hoài An là người đứng đầu Tống gia, còn ta, là chính thất của hắn ta, là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận. Theo lý, viện phía đông đó nên là của ta. Nhưng ngay khi nàng ta vừa lên tiếng, những nha hoàn bà tử đã hầu hạ trong Tống phủ nhiều năm cũng không dám làm trái. Họ đưa mắt nhìn nhau, rồi ánh mắt cầu cứu đổ dồn về phía ta.

Những năm qua ta không muốn tranh đấu với nàng ta, đa số đều kết thúc bằng sự nhượng bộ của ta, đến mức người trong phủ cũng quen với việc đó.

“A Ngọc, chẳng lẽ ngươi cũng muốn viện đó?”

Thịnh Dung Tuyết thấy ta mãi chưa nhượng bộ thì bước tới trước mặt ta, đôi mắt mỉm cười nhưng mang theo ba phần khiêu khích. Thật ra, cả hai bọn ta đều hiểu rõ, chuyện không phải là viện.

Tống Hoài An thấy ta và nàng ta giằng co, như những lần trước, lập tức bước tới trước mặt ta, ánh mắt đầy vẻ áy náy:

“A Ngọc, tẩu tẩu vốn đơn chiếc, nàng nhường nàng ấy đi.”

Điều này đối với hạ nhân trong phủ chẳng có gì lạ lẫm. Chỉ xem như Tống Hoài An thương xót quả tẩu, vì thế trong phủ bất cứ thứ gì tốt đều ưu tiên cho nàng ta. 

Thấy Tống Hoài An lại đứng về phía nàng ta, trên gương mặt Thịnh Dung Tuyết lộ rõ vẻ đắc ý không sao giấu được. 

Ta im lặng nhìn vẻ áy náy thoáng qua trong mắt Tống Hoài An.

Mỗi lần muốn ta nhượng bộ, hắn ta đều lộ ra vẻ mặt như thế, rồi đêm đến sẽ vào phòng ta, thề thốt những lời như “suốt đời sẽ không phụ bạc ta”, sau đó lại bị mấy trò vặt của Thịnh Dung Tuyết lôi kéo, sáng hôm sau lại tiếp tục xin lỗi ta, rồi cố tình gần gũi.

Hắn ta muốn cả cá lẫn gấu, lần nào cũng như vậy, khiến đôi khi ta cảm thấy mình như trở thành một phần trong màn khiêu gợi của hai người họ. 

Ta không khỏi thở dài. 

Rồi lại cúi xuống nhìn sơ đồ bố trí viện mà hạ nhân trong phủ vừa mang tới, thoáng thấy bên phía tây có viện Hải Đường.

Hải Đường… Ta không khỏi mỉm cười. Rồi nhìn Thịnh Dung Tuyết: “Nếu tẩu tẩu muốn viện đó, A Ngọc tất nhiên sẽ không tranh giành. Ta thấy viện Hải Đường phía tây cũng không tệ, ta sẽ cùng Chiêu Chiêu ở đó, cũng để có chút thanh tịnh.”

Viện Hải Đường hơi khuất, Thịnh Dung Tuyết liếc nhìn sơ đồ, trong mắt lập tức hiện lên vẻ hài lòng. 

Nàng ta hiếm khi tặng ta một nụ cười.

“Coi như ngươi biết điều!”

Nói xong, nàng ta bảo người mang đồ vào viện phía đông, nói là phải trang trí thật đẹp. 

Viện đã được định, ánh mắt Tống Hoài An càng thêm áy náy, lập tức tiến lên muốn nắm tay ta, nhưng ta nhanh tay ôm lấy Chiêu Chiêu trước. 

Hắn ta dừng lại, đưa tay véo nhẹ má Chiêu Chiêu.

Rồi hắn ta nói với ta: “Ta biết nàng chịu thiệt thòi rồi, nhưng những lời ta nói đêm đó với nàng, ta không hề dối trá. Chỉ là dù sao, Dung Tuyết cũng là vợ trên danh nghĩa của đại ca, ta không thể đối xử tệ với nàng ấy. Nhưng nàng hãy yên tâm, nàng là thê tử của ta, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.”

Ta gật đầu qua loa, chẳng bao giờ tin những lời hứa hẹn của nam nhân như thế. Ta vài câu cho qua chuyện, rồi dẫn Chiêu Chiêu tới viện Hải Đường.

Viện Hải Đường hơi khuất, nhưng trong sân lại trồng đầy hoa hải đường, nơi đây cũng như được ai đó chăm chút tỉ mỉ, không một nơi nào không tinh tế. 

Chiêu Chiêu nhìn thấy chiếc xích đu dưới cây hoa hải đường, bèn khẽ giơ tay vẫy vẫy.

“Đây là do phụ thân sắp đặt phải không?”

Con bé tuy nhỏ tuổi nhưng rất thông minh, thoáng nhìn đã đoán ra sự tình. Hôm nay bọn ta vừa đến kinh thành, nên dù đã phái người đến dọn dẹp trước, nhưng vẫn không đủ tinh tế. 

Còn viện Hải Đường này, không thấy một cọng cỏ dại, trông bình thường nhưng nếu nhìn kỹ sẽ biết đã được trang trí kỹ lưỡng.

Ta khẽ gật đầu với con. Rồi bảo người dọn dẹp đồ đạc, bận rộn suốt một ngày, trời đã về khuya. 

Tống Hoài An vừa vào kinh, trong lòng chỉ nghĩ đến phú quý, những ngày này chắc chắn ở thư phòng, ta cũng đỡ phải suy nghĩ cách đối phó với hắn ta.

Những viên mê hồn dược trong tủ đã không còn nhiều, may mắn sau này cũng không cần đến nữa. 

Dỗ Chiêu Chiêu ngủ xong, ta trở về phòng mình. 

Vừa bước vào, một đôi tay mạnh mẽ nóng rực đã ôm chặt lấy eo ta. Cơn gió nhẹ lùa qua cửa, ngọn nến trong khoảnh khắc tắt ngấm, chỉ còn ánh trăng cao treo, chiếu rọi chút dư quang. Không phải là ánh sáng rõ ràng, nhưng thấp thoáng gợi cảm nhất.

Ta từ từ quay người, nhìn người mà ta ngày đêm nhung nhớ khẽ nghiêng đầu, lúc này đang mỉm cười với ta.

“A Ngọc…”

“Hành lang…”

Ta từ từ đưa tay, vuốt nhẹ lên má chàng, lúc chàng từ từ cúi xuống, ta mạnh mẽ nhéo một cái.

“Đau đau đau!” Không khí mờ ám tan biến trong chớp mắt, Chu Huyền Hành đưa tay xoa má mình, nhìn ta bằng ánh mắt đáng thương.

“Lâu ngày không gặp, sao A Ngọc vẫn có thể nặng tay như vậy?”

Ta nhìn dáng vẻ đáng thương của chàng, trong lòng không khỏi thở dài. 

Khi xưa cũng bị vẻ bề ngoài của chàng lừa gạt, mơ mơ hồ hồ mà trao thân, còn đánh mất cả trái tim.

Một trận hỏa hoạn khiến ta tưởng như trái tim mình đã chết, nhưng chàng lại xuất hiện trước mặt ta, bộc bạch tất cả. Tưởng là thư sinh yếu ớt, không ngờ thân phận lại khiến người ta kinh hãi. 

Là Thất hoàng tử triều đình, dù không muốn tranh ngôi vị, nhưng vẫn trở thành cái gai trong mắt các huynh đệ. Trận hỏa hoạn đó là minh chứng rõ nhất.

Muốn bảo vệ ta và Chiêu Chiêu, lui về giang hồ là điều không thể, chàng chỉ có thể đánh cược cả tính mạng để trở thành tân đế vương. 

Một lần cược kéo dài sáu năm.

Ta vốn chỉ là một nữ nhân nông dân bình thường, không có chút thân thế gì cả. Nếu mỗi ngày đều ở bên cạnh chàng, chắc chắn sẽ trở thành điểm yếu của chàng. 

Ta không sợ, đời ta chẳng đáng gì, sinh tử ta cũng nguyện theo chàng. Nhưng ta không muốn con bọn ta - Chiêu Chiêu, bị tổn thương vì chuyện này. 

Thân phận là phu nhân của Tống gia, ở một góc độ nào đó, cũng là một cách bảo vệ. 

Vì thế ta mới hết lòng hết dạ che giấu chuyện ngoại tình giúp Tống Hoài An.

Nếu hắn ta biết điều, đợi đến ngày ta ra đi, có lẽ vì tình nghĩa bao năm ta cũng sẽ đồng ý giúp hàng ta một lần để thành toàn chuyện tốt. Nhưng đó là chuyện về sau. 

Ta nhìn Chu Huyền Hành trước mặt, chàng thấy ta thở dài, không còn vẻ giả bộ tội nghiệp như lúc nãy.

Chàng vươn tay ôm lấy ta, rồi ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng nói:

“Ta biết nàng chắc chắn đang lo lắng cho ta.”

Chu Huyền Hành chậm rãi cởi áo ngoài, rồi nắm lấy cổ tay ta, đưa tay ta đặt lên bộ n.g.ự.c rắn chắc của chàng.

“A Ngọc, ta đã nghe lời nàng, lần này trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, ta không bị thương. Nếu không tin, nàng có thể tự mình kiểm tra.”

Chàng lại cười với ta, đôi mắt hồ ly càng thêm phần quyến rũ. Cảm giác dưới đầu ngón tay ta, sau bao ngày xa cách, khiến ta vô cùng nhớ nhung. 

Ta cũng không khách sáo, mạnh mẽ sờ một cái. Nghe tiếng chàng hít sâu bên tai, rồi lại cắn nhẹ vào vành tai ta, nũng nịu không ngừng:

“Chiêu Chiêu ngủ rồi à?”

Ta gật đầu, tựa thân mình mềm nhũn vào lòng chàng, tay không ngừng di chuyển, tiếp tục đùa nghịch. 

Chàng khẽ hừ một tiếng, ôm ta chặt hơn. 

Kể từ lần gặp trước đã ba tháng trôi qua, sáu năm nay chúng tôi, phu thê gặp gỡ thì ít mà chia ly thì nhiều. Mỗi lần gặp cũng đều lo sợ không yên. Ta sợ chàng bị đám huynh đệ hãm hại, chàng cũng lo không bảo vệ nổi ta nơi thâm sâu nội viện.

May mắn thay, giờ mọi chuyện sắp kết thúc. Chàng hôn bừa bãi lên cổ ta, hơi thở ngày càng nặng nề. 

Ta khẽ ngửa đầu, luồn tay vào tóc chàng. 

Dưới ánh trăng còn sót lại, ánh mắt của Chu Huyền Hành nhìn ta có chút mơ màng. 

Ta đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt chàng, chàng khẽ ngẩng đầu, lại hôn lên khóe môi ta, có vẻ lưu luyến không rời.

“Giờ đây chàng đã là tân hoàng, hậu cung rộng lớn thế này, chắc sẽ có không ít mỹ nhân tuyệt sắc nhỉ.”

Nói xong, ta đưa tay từ từ đặt lên cổ chàng. Chàng nhận ra ý đồ của ta, liền cười dung túng, rồi lại vòng tay ôm eo ta, kéo chúng tôi gần nhau hơn.

“A Ngọc, cả đời này ta chỉ có một thê tử là nàng, tuyệt đối không phụ bạc.”

Những lời ngọt ngào mãi luôn dễ nghe. 

Nhưng ta không còn là một thiếu nữ mười mấy tuổi nữa, dù người trước mắt là người ta yêu nhất trong đời, nhưng nỗi lo lắng ấy cũng không phải là vô căn cứ. 

Từ xưa đến nay, quân vương nào mà chẳng có ba nghìn mỹ nhân trong hậu cung. 

Nếu biết sớm chàng là hoàng tử, ngày ấy dù có mê muội thế nào đi nữa, ta cũng chỉ cho phép mình động lòng một đêm, sau đó sẽ mặc lại quần áo và bỏ đi. 

Tiếc rằng, ta biết quá muộn rồi.

Chu Huyền Hành từ từ đứng dậy, cùng với động tác của chàng, chiếc áo vốn đã lỏng lẻo hoàn toàn rơi xuống, lộ ra cảnh xuân vô cùng đẹp đẽ. 

Ta định kìm nén nhưng không chịu nổi, lại khẽ nhéo một cái.

“Hừ…”

Tiếng thở của chàng nghe thật quyến rũ. Khuấy động đợt sóng tình dâng trào bên trong ta, chỉ muốn quên đi đêm nay và ngày mai, chỉ cần hạnh phúc lúc này. 

Ta chưa bao giờ ép mình chịu thiệt, ngay lập tức lật người lên, dùng ngón tay vẽ trên cơ thể chàng.

Chàng khẽ nhíu mày, như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì. 

Một lúc sau chàng mới lấy từ tay áo ra một bình sứ trắng. Sau đó, chàng lấy ra một viên thuốc đỏ từ bình sứ.

“Đây là gì?”

Đối diện với câu hỏi của ta, chàng khẽ cười, đặt viên thuốc bên môi ta, giọng nói thật nhẹ:

“Thuốc độc, dám uống không?”

Ta mở miệng, nuốt luôn cả ngón tay chàng vào. Viên thuốc không đắng, còn có vị ngọt nhẹ, gần như tan ngay khi vừa vào miệng. 

Ngón tay chàng khẽ khuấy động trong miệng ta. Ta ngậm lấy ngón tay chàng, cười nói:

“Muốn lấy mạng ta thì được, nhưng chàng phải c.h.ế.t cùng ta.”

Chu Huyền Hành gật đầu, rồi rút tay lại. 

Sau đó, chàng nắm lấy cổ tay ta, đưa ngón tay ta từ từ đặt lên bông hoa hải đường đang nở rộ bên hông chàng. 

Không biết vì sao, ta cũng cảm thấy bên hông mình đột nhiên nóng rực. Kéo váy lên nhìn thì thấy, nơi ấy cũng có một đóa hải đường đỏ tươi. 

Tuy nhiên, đóa hoa bên hông chàng có màu nhạt hơn của ta rất nhiều.

Ta nhìn chàng bằng ánh mắt nghi hoặc, chàng vươn tay ôm tôi, lại hôn lên tai ta.

“Ta hiểu nỗi lo trong lòng của nàng. Ngàn lời hứa, cũng khó giữ trái tim không đổi thay. Nên ta đã tìm người mang đến hoa hải đường cổ. Từ nay về sau, nếu ta làm điều gì có lỗi với nàng, dưới sự điều khiển của cổ trùng, nàng có thể dễ dàng lấy mạng ta.”

Ta cũng từng nghe nói về loại cổ hải đường này. 

Người uống mẫu cổ sẽ có quyền kiểm soát tuyệt đối với người uống con cổ, chỉ cần động niệm là có thể khiến đối phương c.h.ế.t ngay tức khắc. 

Hơn nữa một khi đã uống vào, cả đời không thể giải.

Đây là lời hứa lớn nhất mà chàng có thể dành cho ta. 

Một khi đổi lòng, sẽ giao cả mạng sống cho ta, không còn đường phản bội. 

Ta bất giác mềm lòng, lập tức đẩy chàng ngã xuống giường, trước ánh mắt hơi kinh ngạc của chàng, ta từ từ cúi xuống, hỏi:

“Chàng có muốn… cùng ta tận hưởng niềm vui nhân gian không?”

Chàng dùng cả hai tay siết eo ta, ngẩng đầu cắn lên xương quai xanh, bật cười khẽ:

“Vậy ta xin nhận.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi