"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn bởi vì đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh "
- ----------------------
Giọng điệu lỏng lẻo trầm thấp bởi vì không chút để ý,như thể đang dỗ dành một đứa trẻ bất giác khiến cô có một loại ảo giác Lương Hiện chính là cái người vô cùng dịu dàng ôn nhu.
Thất thần và ngẩn người mãi cho đến khi Lương Hiện ngồi xổm xuống, dùng ngón tay mình chạm vào mắt cá chân khiến cho nó truyền đến một cơn đau xuyên thấu, cô lúc này mới đột nhiên hoàn hồn trở về không ngừng thét lên "Đau đau đau đau quá!!"
Từ nhỏ Minh Tự đã rất sợ đau mặc dù cô chỉ bị trầy da một chút xíu thôi cô phải xoa xoa ngón tay cả nửa ngày nói chi bây giờ là cô bị trẹo chân như thế này.
Chân mày bởi vì đau mà không ngừng cau chặt lại.
Lương Hiện thu tay, sau đó nhẹ nhàng kéo ống quần tây xuống che lại mắt cá chân cho cô,đứng dậy nói: "Tôi cõng cô xuống dưới?"
Hỏi xong còn chưa kịp trả lời,Minh Tự đã thấy Lương Hiện quay người lại ngồi xổm xuống trước mặt.
Dáng người vai rộng eo hẹp, đồ tác chiến ở trên người không ngừng giúp anh toát ra vẻ cứng cỏi có sức mạnh và hơn thế nữa là lúc anh ngồi xổm xuống Minh Tự có thể thấy vai và lưng Lương Hiện bị bó chặt qua lớp quần áo, ẩn ẩn sức lực không hề nhỏ.
Do dự một lúc rồi thận trọng leo lên.
Khi còn nhỏ bọn họ như vậy là không tính nhưng lần này dù gì Lương Hiện cũng là một người đàn ông to cao trưởng thành, xúc cảm sẽ đặc biệt cực kì xa lạ.
Quên đi,dù sao đi nữa bây giờ cô cũng chẳng có lựa chọn nào khác,mặc dù đây là lần đầu tiên cô được người khác phái cõng trên lưng,trong lòng nghĩ và nghĩ,thật ra nó không mềm mại chút nào.
Tâm tình cứ thế chậm chạm chưa xuống hết đã thấy Lương Hiện bỗng nhiên nắm lấy hai chân cô nhanh chóng đứng lên, bất ngờ hét lên một tiếng sau đó nhanh chóng ôm chặt lấy cổ Lương Hiện.
"Cô có thể dùng lực nhiều hơn" Lương Hiện tiến lên một bước, ôn nhu nói "bóp chết tôi rồi, chúng ta sẽ không phải xuống núi."
Minh Tự giận dữ buông tay cô ra, sau đó suy nghĩ lại đánh vào vai anh một cái và quên mất sự vụng dại ý nghĩ ban đầu trong lòng mình.
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Trong sảnh câu lạc bộ,Minh Tự sau khi thay đổi quần áo ngồi trên ghế sô pha cẩn thận nghiêng một chân.
Lương Hiện liếc mắt nhìn cô rồi bất giác cong khóe môi trong đầu đột nhiên cảm thấy rằng bộ dáng này của Minh Tự trong thật đáng yêu.
Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt Minh Tự nó hiện lên vẻ vô cùng khả nghi.
Cô nắm lấy một cái gối dựa "Lương Hiện, anh nhìn thấy mắt cá chân của tôi bị trẹo, bây giờ anh là đang đặc biệt hả hê trong lòng?"
"Nếu hả hê" Lương Hiện nhướng mày "Tôi đã để cô dùng một chân nhảy xuống núi sau đó quay lại một cái video rồi."
"Hừ." Minh Tự nắm tay thành nắm đấm,đấm mạnh vào chiếc gối dựa ban nãy.
Giống như coi chiếc gối kia là anh.
Quả nhiên,không ngoài dự đoán của anh,Minh Tự thật sự càng đánh càng hăng say.
Gần như bật cười vì thái độ trẻ con này của Minh Tự, anh cúi người kéo cái gối dựa kia ra "Không biết rằng sức lực cô như vậy mà vẫn còn tốt, nếu biết sớm một chút có lẽ tôi đã để cô cứ như vậy mà đi xuống rồi."
Minh Tự vươn tay muốn với tới đoạt lại thì thấy Lương Hiện nhẹ nhàng nhấc lên cao.
"Được rồi, cô nghỉ ngơi một lát, ông chủ câu lạc bộ-tôi cần đi qua đó nói chuyện với ông ta một tiếng về sự cố sau đó sẽ đưa cô đến bệnh viện." Lương Hiện trông như người không thích làm khó người khác đem gối dựa đoạt đi ban nãy trả về cho cô.
Rõ ràng là anh ta đến lấy đồ của cô trước nhưng cuối cùng lại có vẻ như là cái người vô cùng rộng lượng kia.
Tức giận khiến Minh Tự không có vươn tay nhận lấy "Anh thích lấy thì lấy đi."
Ông chủ câu lạc bộ đứng ở phía xa nhìn qua bên này thấy rằng hai người đó hình như đang cãi nhau, vội vàng đi qua "Hai người có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, cô ấy bất cẩn bị trẹo mắt cá chân nên tôi muốn mang cô ấy đi bệnh viện" Lương Hiện đặt cái gối sang một bên "Ngài nhìn thấy Thừa Vũ giúp tôi nói một tiếng, xe của cậu ta tôi lái đi rồi."
Theo kế hoạch ban đầu, bọn họ có lẽ sẽ xuống núi vào ngày mai.
"Cô không có sao đấy chứ?Thôi được rồi, hai người cứ đi đi,trên đường nhớ cẩn thận là được."Ông đặc biệt có ấn tượng sâu sắc với hai cái người này, ngoại hình khí chất xuất chúng không cần nói đến chỉ dựa vào bạn của Thừa Vũ.Thoạt nhìn có vẻ là người khó dây vào.
Tuy nhiên, cái tính khí của hai người này giống như là luôn đối nghịch, mới vừa rồi chính ông còn thấy hai người tốt đẹp thoát cái cứ vậy mà cãi nhau.
Xem ra không thể trông mặt mà bắt hình dong cũng như cả cp cũng không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài được.
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Minh Tự ngồi trong chiếc xe SUV màu đen đang đậu trong bãi đậu xe của câu lạc bộ từ từ lấy ra túi chườm đá sau đó đưa tay chạm nhẹ vào mắt cá chân.
.....Nó vẫn còn rất đau.
Cô cẩn thận di chuyển bàn chân trở lại.
Lương Hiện quay trở lại và bắt đầu cho xe xuống dốc nhẹ nhàng êm ái.
Nhiệt độ trên núi lúc này đã xuống thấp, gió từ bên ngoài đập vào cửa kính xe mang theo chút lạnh. Mây và sương mù lơ lửng trên ngọn núi xanh thẫm một màu che khắp cả bầu trời phía xa.Cảm giác giống như đặc biệt lạnh lẽo,u ám.
Minh Tự nhìn một hồi, sau đó mới quay mặt đi "Còn bao lâu nữa mới tới nơi?"
"Hai giờ." Lương Hiện ước lượng.
Buồn bực chống cằm "Thừa Vũ cũng thật là biết chọn một nơi như thế này."
"Ngủ một lát sẽ đến." Anh đặt tay lên vô lăng, nghiêng đầu nói qua.
Buồn bực khiến cả người không muốn nói chuyện, bắt đầu từ từ nhắm mắt lại.
Bởi vì ở chân có vết thương nên Minh Tự không dám chìm sâu vào giấc ngủ,cô mơ mơ hồ hồ tưởng tượng chính mình đi qua mấy khúc quanh sau đó hình như là một đường thẳng rồi.....Xe rẽ vào một khúc cua, trọng tâm của cả người chuyển động theo nó....
Đột ngột mở bừng mắt và nhìn thấy một mảng xanh đậm ở phía trước.
Hình như chiếc xe này đã dừng lại khá lâu.
Sau khi để chính mình dần dần tỉnh táo, Minh Tự xoa xoa cổ và phát hiện bên ghế điều khiển lúc này không có ai ngồi ở đó.
Cởi bỏ dây an toàn, liếc nhìn bên ngoài cửa sổ hai bên cũng không phát hiện ra cái gì kì lạ.
Lương Hiện sẽ không chạy nửa đường rồi đem cô ném ở nơi này chứ?
Mở cửa sau đó dùng một bàn tay chống đệm,di di mũi chân từ từ xuống khỏi xe.
Ngay khi vừa ra khỏi cô nhìn thấy Lương Hiện lúc này đã đứng ở phía sau bên cạnh cô "Tỉnh rồi?"
"Ừm" Minh Tự trả lời "Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"
"Lốp xe bị thủng." Lương Hiện nói.
Minh Tự đỡ cửa xe nhảy về phía trước hai bước, muốn nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Quả nhiên là bị thủng rồi.
"Không phải trên xe có lốp xe dự phòng sao?"
"Đây chính là nó"
"......"
Nhớ rằng lúc trên đường đi đến đây lốp xe bọn họ hình như có thủng một lần.
Đơn độc tự mình đứng đó bằng một chân, một tay nắm cửa như là đang chìm trong suy nghĩ.
Lương Hiện nhìn qua thì thấy dưới cái ánh nắng vàng nhạt ban trưa xuyên qua lớp áo phông màu trắng mỏng manh mơ hồ phác họa ra đường cong chuẩn eo thon mượt mà của Minh Tự,muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng lại bất ngờ trở nên khô khốc khó hiểu.
Anh vội vàng liếc mắt sang chỗ khác và nói "Vào bên trong xe trước đi."
Ngồi trở lại xe một lần nữa, Minh Tự nhìn tín hiệu trên xe và nhận ra một sự thật rằng cô cùng với Lương Hiện chỉ sợ là phải ở lại đây rất lâu.
"Cũng không phải nhất định là như vậy" Lương Hiện đặt cùi chỏ vào cửa kính xe, lười biếng nói "Nếu có người đi ngang qua đây, chúng ta có thể đi nhờ một đoạn đường."
"Nếu không có thì sao?"
"Nếu không có thì phải đợi đám người Dụ Xuyên đến " Lương Hiện thoải mái nói "Luôn có cách."
Hóa ra là vẫn nhờ tới sự may mắn.
Minh Tự dựa lưng vào ghế và cảm thấy kì lạ rằng hầu như trong mỗi tình huống cay nghiệt như thế này trông Lương Hiện đặc biệt nhàn nhã không hề tỏ ra vội vàng nóng nảy như cô.
"Lo lắng nhiều cũng vô ích"Lương Hiện dường như đọc được suy nghĩ "Chân đau lắm sao?"
Minh Tự liếc nhìn anh một cái "Cũng còn được."
Nhưng mà hình như cảm thấy có gì đó quái quái ở đây thì phải.
Lương Hiện "Ừ" một tiếng rồi bất chợt nói "Chờ một chút."
Không biết người khác có trải qua tình cảnh giống như cô bây giờ không, cùng một người lớn lên từ nhỏ hoặc là đồng một người tự nhiên bất chợt trở thành chồng mình kẹt trong xe ở một nơi như thế này trong khi ngay cả một bước chân di chuyển đều cực kì khó khăn.
Nói chung vô luận là loại tình cảnh nào đi chăng nữa thì nó đều trở nên xấu hổ một cách lạ thường huống chi là cô có cả hai tình cảnh như thế.
Lương Hiện dường như cũng có loại suy nghĩ tương tự giống như cô, trong vòng một giờ đầu sau khi lên xe,bọn họ gần như là không ai nói gì với nhau.
Ngồi phía trước ngủ rất không thoải mái nên cô nhờ Lương Hiện đưa tay đỡ chính mình nằm xuống ở hàng ghế phía sau.
Đưa mắt nhìn không biết anh từ đâu lấy ra một chiếc chăn mỏng đắp lên trên người mình sau đó rời đi.
Vốn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ là hai giờ sẽ có xe chạy qua.
Nhưng theo thời gian, mặt trời dần ngả về phía Tây. Trên đường núi, từ đầu đến cuối ngay cả khói cùng bóng dáng cái gọi là xe đều không thấy cũng như chưa từng xuất hiện.
Cẩn thận suy nghĩ lại một chút.
Nếu có người đi ngang qua nơi này hẳn đều là muốn đi đến câu lạc bộ chơi xuyên suốt như bọn họ.Dù gì câu lạc bộ trên kia có nhiều hoạt động như CS trực tiếp, bida, tiệc nướng BBQ,.... có lẽ sẽ không có khả năng có người đi xuống dưới này sớm như vậy.
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Ánh sáng ngoài cửa sổ xe từ từ mờ đi, mặt trời cũng dần đi xuống khiến bầu trời càng ngày càng dày đặc một màu đen u ám.
Minh Tự tỉnh dậy lần nữa và suýt thì ngất xỉu bởi vì chính mình sắp nhìn không rõ sớm chiều. Cô bấm điện thoại để xem giờ, đã tám giờ tối và điện thoại vẫn như cũ không có tín hiệu.
Bực mình vứt nó qua một bên.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng sột soạt.
Minh Tự nháy mắt trở nên căng thẳng, giật mình ngồi dậy "Anh có nghe tiếng gì không?"
Lương Hiện bình tĩnh nói "Hẳn là một con vật đi qua đây."
Xung quanh là một mảnh đen nhánh còn chưa tính đã thấy một vầng trăng khuyết chiếu xuống một tia sáng mỏng manh.
Cây cối phản chiếu ánh sáng lờ mờ giống như chỉ cần lơ đãng một chút sẽ ở trên bầu trời gương nanh múa vuốt.
Minh Tự cảm cảm thấy da gà mình sắp nổi hết cả lên, cô đóng cửa sổ đang hé một khe hở nho nhỏ lại sau đó xoa xoa cánh tay và cuối cùng không nhịn được hỏi: "Anh xác định?"
Lương Hiện chống tay lên thành xe nghe thấy lời nhắc nhở này vẻ mặt anh có hơi ngưng tụ "Có thể, nghe nói rằng mảnh đất này lúc rước vốn là một ngọn núi hoang, thường xuyên có thú dữ lui tới và đặc biệt thích ăn thịt người nhất."
Có một cơn gió thổi mạnh ở bên ngoài làm bụi cây phát ra tiếng xào xạc. Tiếng của động vật nhỏ ban nãy càng ngày càng lớn hơn giống như là bị dọa sợ nhanh chóng chạy mất.
Nó chạy trốn, có nghĩa là một cái gì đó hung dữ hơn đang đến?
Minh Tự càng nghĩ đến điều đó thì càng sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay hận không thể cứ vậy mà nhắm mắt lại.
"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô." Giọng Lương Hiện khá bình tĩnh.
"Làm sao bảo vệ? Anh cho rằng anh là Võ Tòng sao?" Minh Tự không ngừng lục lọi tìm kiếm trong hộp đựng đồ "Ngay cả con dao cũng không có......"
Lương Hiện cuối cùng cũng không thể nhịn được cười.
Tìm kiếm một lúc rồi đột nhiên bừng tỉnh phát giác ra có điều gì đó không thích hợp, nhìn qua Lương Hiện một cái rồi nặng nề đập vào lưng anh một cái thật đau "Lương Hiện!"
Cái gì mà núi hoang,thú dữ thích ăn thịt người, tất cả không phải là do anh tự tiện nói bừa ra sao.
Lương Hiện quay lại nhìn cô, trong lòng mang theo một nụ cười chưa dứt "Minh Tự, sao cô lại dễ bị lừa như vậy?"
Nếu không phải bị trẹo mắt cá chân, Minh Tự thật muốn xông lên cùng anh đánh tanh bành một trận.
Nói về lần đầu tiên hai người gặp nhau nó cũng xảy ra kiểu đánh nhau như vậy. Khi đó, Minh Tự đi theo Minh Chính Uyên cùng Sầm Tâm Nhạn đến hải đảo công tác, hai người đó bởi vỉ cần phải bàn công việc nên để cô tùy ý chạy ra ngoài bãi biển chơi một mình.
Từ xa nhìn thấy một chiếc vỏ sò xinh đẹp hưng phấn muốn chạy tới nhặt nó không ngờ được là có người còn nhanh hơn cô.
Bởi vì cả hai người đều kiên trì nói là chính mình nhìn thấy trước nên bắt đầu động tay động chân, cô nhớ không rõ lúc đó ai trong số họ là người ra tay trước nhưng dù sao chờ đến lúc người hầu trong nhà chạy tới thì thấy trên bãi biển có hai đứa trẻ đang túm tụm với nhau,trên người dính đầy cát.
Sau đó cũng không biết như thế nào mà chiếc vỏ sò đó thuộc về Minh Tự.
Lúc đó sau khi trở về nhà Minh Tự mới biết được rằng Lương Hiện lúc đó chính là muốn nhặt vỏ sò mang đến cho mẹ anh -người đang bị bệnh nằm ở trên giường.
Sau khi Minh Tự rối rắm hồi lâu,cô quyết định mang vỏ sò đó đi đến và trả lại cho Lương Hiện.
Nhưng bất quá, cô vẫn nhớ như in cái cảm giác đau rát khi bị Lương Hiện đánh trúng.
Cho nên,giữa bọn họ đối với cái ấn tượng ban đầu gặp mặt chính là cảm giác khắc sâu sâu vô cùng.
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Nhìn thấy cô xuất thần, Lương Hiện đưa tay ra lay nhẹ vài cái trước mắt cô.
Minh Tự chụp lấy cánh tay anh mơ hồ thấy có gì đó không ổn nhanh chóng thu hồi tay lại.
Không biết vì cái gì mà cô đối với Lương Hiện có sự phòng bị đặc biệt nghiêm trọng và rõ ràng là anh chưa từng chiếm tiện nghi của cô theo cách này hay cách khác.
"Minh Tự." Một lúc sau, cô nghe thấy anh nhẹ nhàng nói với cô bằng cái giọng nói vẫn bất cẩn như trước thậm chí còn pha thêm chút trầm lắng giống như sắp dung nhập vào bóng đêm.
"Hả?" Giọng điệu nghiêm túc đột ngột này của anh khiến cô hơi có chút khó chịu.
"Chúng ta quen nhau gần 20 năm, cô thích thường xuyên cãi nhau với tôi sao?"
Minh Tự không thể không nói: "Tôi bị biến thái sao mà thích ngày ngày cùng anh cãi nhau?"
Lương Hiện khẽ cười một tiếng vừa lúc ánh trăng nhẹ nhàng xẹt qua ánh mắt của anh cho anh một tầng nhu hòa "Tôi cũng không thích cùng cô cãi nhau."
Sau đó cô nhìn thấy khóe môi anh khẽ giật giật "Hoặc là chúng ta, thử hòa giải."
- ------Edit:Ninh Hinh------
Note: Mọi người ơi, nếu thấy chỗ nsof đó không ổn hãy để lại cmt tớ sẽ sửa chữa nhé!!!Tớ dịch được nhưng vẫn còn hơi sai sót về việc chuyển ngữ ?