HOA HỒNG ĐEN: NỔI LOẠN VÀ SA ĐOẠ

Khi Hắc Ly tỉnh lại lần nữa thì đã là tờ mờ sáng hôm sau. Người đàn ông hôm qua chăm sóc cô cả đêm lại chẳng thấy bóng dáng.


Hắc Ly vừa lấy điện thoại gọi cho Trình Đế Uy, vừa liếc nhìn qua chiếc đồng hồ đặt trên tủ đầu giường.


Còn chưa tới sáu giờ sáng. Hắn có thể đi đâu lúc này?


Điện thoại không có người bắt máy. Nghi vấn và lo lắng cùng nổi lên trong lòng, cô bất đắc dĩ đành phải gọi vào một số khác.


Chuông đổ từng hồi dài. Nhưng may mắn, người bên kia đã tiếp cuộc gọi. Trong điện thoại truyền đến giọng điệu uể oải của đàn ông.


"Chị Ly, có chuyện gì không vậy?"


"Phong Dực à, xin lỗi vì sớm thế này đã làm phiền cậu!" Hắc Ly ái ngại nói: "Nhưng cậu có biết Uy đi đâu rồi không? Tôi không thấy anh ấy ở nhà. Điện thoại cũng chẳng liên lạc được luôn."


"Chị hỏi Trình ca ấy ạ?" Phong Dực vừa nghe nhắc tên đại ca nhà mình liền tỉnh cả ngủ.


Anh với tay vớ luôn quyển lịch để bàn ở gần đó xem thử, sau cùng cười khẽ tiếng, lại trấn an Hắc Ly: "Chị Ly đừng lo lắng. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ ruột Trình ca. Thường ngày này mỗi năm anh ấy đều ra thăm mộ bác gái."


Ngày giỗ của mẹ anh ấy ư?


...


Quả thật là Trình Đế Uy đang đến thăm Lữ Y Vân. Trên tay hắn là một bó hoa diên vĩ, loài hoa mà mẹ hắn lúc còn sống thích nhất.


Trời mưa bay bay, chỉ lất phất vài hạt nhỏ. Lâu lâu lại có một hạt mưa nghịch ngợm đậu lên mặt Trình Đế Uy.


Cảm giác hơi lành lạnh!


Mặc dù nơi này là nghĩa trang, là chốn an nghỉ của những người đã khuất, nhưng vì trời đã tờ mờ sáng nên cũng không quá u ám. Bầu không khí buổi sớm trong lành thoáng đãng, khiến hắn thấy khá dễ chịu.


Với cái thời gian còn chưa đến sáu giờ như hiện tại, Trình Đế Uy vốn tưởng rằng mình là người tới nghĩa trang sớm nhất nhưng hóa ra không phải...


Khi hắn bước gần đến nơi yên nghỉ của Lữ Y Vân, tức khắc liền bắt gặp hai bóng người đang đứng ngay chỗ mộ mẹ mình. Đoán xem là ai?


Ngay cả Trình Đế Uy cũng chẳng thể ngờ lại gặp được Trình Chấn Nam và Thanh Nhã phu nhân ở đây. Trình Chấn Nam đang khuỵu gối trước di ảnh Lữ Y Vân. Trong khi đó, Thanh Nhã phu nhân đứng sau lưng ông. Vẻ mặt bà man mác nét buồn rầu.


Chỗ bia mộ đặt một bó hoa diên vĩ còn khá tươi. Nhìn bó hoa kia, Trình Đế Uy bất chợt nhận ra vài điều.


Mấy năm trước, mỗi khi hắn đến thăm mẹ đều sẽ thấy một bó diên vĩ được đặt ở đó. Ngay cả xung quanh mộ cũng đã dọn dẹp tươm tất.


Lúc đầu Trình Đế Uy còn tưởng người làm việc này là chị Hồng. Nhưng chính chị Hồng lại nói phủ nhận rằng không phải mình. Vậy thì là ai?


Hắn chưa bao giờ nghĩ đó là Trình Chấn Nam.


"Ba!" Trình Đế Uy bất ngờ cất tiếng gọi.


...


"Ba, hút một điếu không?"


Trình Đế Uy đứng dựa lưng vào cửa xe. Hắn chìa bao thuốc đã mở về phía Trình Chấn Nam, trong khi miệng ngậm sẵn một điếu.


Trình Chấn Nam đứng bên cạnh Trình Đế Uy. Có vẻ ông không thích nhìn cậu con trai như vậy, liền hơi nhíu mày, nghiêm giọng nhắc nhở hắn: "Tiểu Uy, con còn trẻ. Không nên hút thuốc!"


"Con tưởng ngày xưa ba cũng hút mà."  Nhưng Trình Đế Uy lại cố tình xem nhẹ lời nói của ông. Hắn cất bao thuốc vào túi áo khoác ngoài, rồi rút ra một chiếc bật lửa, chậm rãi châm thuốc.


Thấy thế, Trình Chấn Nam cũng chỉ biết đưa tay chống trán. Được rồi. Tính con trai khó bảo đều do di truyền từ ông cả.


"Từ hồi mẹ con mang thai Liên Hi thì ba đã bỏ thuốc rồi!" Trình Chấn Nam khoanh tay trước ngực, cố tình xoay người đứng song song với cậu con trai.


Khói thuốc trắng bạc lượn lờ. Trình Đế Uy ngẩng đầu, hướng ánh mắt xa xăm nhìn bầu trời buổi sớm. Hắn bất ngờ cất tiếng hỏi: "Ba cố tình đến sớm thăm mẹ là vì tránh mặt con phải không?"


Trình Chấn Nam không nghĩ tới con trai sẽ đoán ra được điều này. Vẻ mặt ông thoáng kinh ngạc, sau đó liền gật đầu: "Ừ."


"Vì sao?" Trình Đế Uy khó hiểu: "Con đâu có cấm ba đến?"


Né tránh hắn làm gì chứ?


Trình Chấn Nam đút hai tay vào túi áo. Ông cười khổ: "Vấn đề là...quan hệ giữa ba con chúng ta vẫn luôn không tốt. Dù sao thì chẳng mấy khi con đến thăm mẹ, ba...không muốn phá hỏng tâm trạng của con."


Lời bộc bạch của Trình Chấn Nam khiến Trình Đế Uy phút chốc trở nên trầm tư. Hắn im lặng, ông cũng không nói. Bầu không khí trong giây lát chẳng có lấy một tiếng động.


Bỗng nhiên có một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua.


Trình Chấn Nam cúi đầu khẽ thở dài não nề: "Nếu năm xưa ba không cố chấp ràng buộc mẹ con, thì chắc bây giờ cô ấy đã có một gia đình riêng và sống rất hạnh phúc."


Chứ chẳng phải nằm lại nơi đất lạnh như thế này.


Lữ Y Vân chính là người phụ nữ cuối cùng ông yêu, cũng là sự nuối tiếc lớn nhất đời này của ông.


"Tất thảy đều đã là quá khứ." Trình Đế Uy gảy gảy tàn thuốc xuống nền đất. Giọng điệu hắn bình thản đến kì lạ: "Vận mệnh luôn có an bài. Dù sao, nếu ba mẹ không như vậy, con cũng sẽ không xuất hiện được trên đời này."


Cho nên, Trình Đế Uy đối với người ba của mình dường như không chỉ có oán hận, mà còn cả biết ơn và...yêu thương.


Ngẫm lại, hắn vẫn luôn vì việc của mẹ mà trái lời ba, chống đối ba. Nhưng tới khi hai người nhìn thẳng mặt nhau nghiêm túc nói chuyện mới bất chợt nhận ra rằng, những vết sẹo trong lòng đã sớm được thời gian xoá mờ.


Hoặc Trình Đế Uy đã thật sự bị lời khuyên của Hắc Ly tác động. Nếu không, thái độ của hắn hôm nay chẳng bình thản đến thế.


Có vẻ Trình Chấn Nam cũng cảm nhận được cậu con trai đang dần dần mở lòng với mình. Ông không kìm được, vui vẻ mỉm cười.


"Tiểu Uy, có một vài chuyện nhân đây ba muốn nói luôn với con. Liên quan đến mối quan hệ của con và cô bé nhà họ Vu...ba thấy..."


"Xin ba hãy nói thẳng!" Trình Đế Uy nghe Trình Chấn Nam ngập ngừng liền cắt ngang lời ông. Hắn ném mẩu thuốc còn đang cháy dở xuống dưới nền đất rồi dùng chân dụi tắt hoàn toàn. Trên gương mặt chỉ có sự lạnh nhạt.


Con trai không thích dông dài, Trình Chấn Nam cũng chẳng lựa lời nữa, liền dứt khoát nói thẳng những suy nghĩ trong lòng mình.


"Quan hệ giữa con và Vu An Nhiên, có phải nên kết thúc rồi không?"


Tưởng chừng là một câu hỏi nhưng ngữ điệu lại giống một mệnh lệnh bắt buộc tuân theo.


Nghe được lời này, Trình Đế Uy nhíu mày, vẻ mặt hết sức không vui.


"Ba, những mối quan hệ của con thì con sẽ tự mình kiểm soát."


"Con chắc chắn có thể tự kiểm soát ư?" Trình Chấn Nam nhướn mày đầy ngờ vực: "Vu An Nhiên là Vu thị thiên kim. Theo lí mà nói thì người nhà họ Trình không nên có bất cứ liên quan gì với nhà họ Vu. Việc Liên Hi chơi cùng cô bé đó, ba đã thấy không vừa ý. Đến lượt con lại còn quan hệ mập mờ với người ta."


"Tiểu Uy, con cứ dây dưa cùng cô bé như vậy. Chẳng lẽ là thích rồi sao?"


Câu hỏi đột ngột của Trình Chấn Nam khiến Trình Đế Uy sững sờ trong giây lát. Ngay sau đó, hắn lập tức lắc đầu phủ nhận: "Không...Làm gì có chuyện đấy chứ?"


Giữa hắn và Hắc Ly thuần túy chỉ là giao dịch mà thôi. Tình cảm, tuyệt đối không có khả năng.


"Vậy thì tốt."


Đáp án của con trai có vẻ làm cho Trình Chấn Nam khá hài lòng. Đợi đến khi Trình Đế Uy lái xe đi xa, ông mới quay trở về xe của mình.


"Anh cảm thấy mình làm vậy là đúng sao?" Thanh Nhã phu nhân tuy ngồi trong xe nhưng cũng đã nghe được toàn bộ đoạn đối thoại của cha con bọn họ.


"Tiểu Uy và cô bé Vu gia kia sẽ không có kết quả đâu. Nên anh nhân lúc nó còn chưa nhận ra tình cảm của bản thân, cắt đứt hoàn toàn. Đó là giải pháp tốt nhất." Trình Chấn Nam vừa khởi động xe vừa đáp lời vợ.


Câu trả lời của ông khiến Thanh Nhã phu nhân chẳng biết nên nói gì. Nhưng sâu trong lòng bà lại xuất hiện một dự cảm cực kỳ mãnh liệt. Nó mách bảo bà rằng chia tách Trình Đế Uy và Hắc Ly mới là quyết định sai lầm.


Tấm gương ở ngay trước mắt: chính bà, Trình Chấn Nam và Lữ Y Vân của những năm tháng tuổi trẻ. Bởi vì ba người bọn họ đều không dứt khoát trong các mối quan hệ, không kịp thời nhìn rõ tình cảm của mình nên mới dẫn tới hậu quả của ngày hôm nay.


Lữ Y Vân nằm lại cô đơn ở nơi này. Còn bà và Trình Chấn Nam thì bị trói buộc bằng một cuộc hôn nhân không tình yêu, chẳng thể đi tìm hạnh phúc riêng cho bản thân.


Nhắm mắt tựa đầu vào ghế, Thanh Nhã phu nhân vẫn nhớ như in từng khoảnh khắc trong ngày cưới của mình. Hào nhoáng, rực rỡ, tất cả đều hoàn hảo. Từng câu chúc mừng của khách mời, thật lòng có, giả dối có.


Người đàn ông đứng bên cô luôn mang vẻ mặt vui mừng đầy gượng gạo. Và cả cô gái trẻ đang mang thai bật khóc nức nở ở một góc không người khi cô dâu chú rể trao nhẫn cưới.


Bây giờ ngẫm lại, nếu ngày đó bà không vì cái gọi là danh phận của con trai mà đồng ý cuộc hôn nhân này. Nếu như bà dứt khoát cùng Trình Trạch Dương ở nước ngoài không quay về, phải chăng kết quả ngày hôm nay sẽ tốt hơn?


...


Khi Trình Đế Uy trở lại biệt thự, hắn liền nghe thấy từ trong bếp truyền ra tiếng động. Có vẻ Hắc Ly đã khoẻ hơn rồi, còn có thể tự xuống nấu nướng. Nhưng hắn lại không vào tìm cô giống những lần trước mỗi khi về nhà.


Dường như Trình Đế Uy đang sợ, sợ phải đối mặt với Hắc Ly. Cảm xúc kì lạ đột ngột xuất hiện khiến hắn chẳng thể lí giải nổi. Hắn chỉ biết, mình không muốn gặp cô.


Tuy nhiên, Hắc Ly đã từ trong bếp đi ra. Thấy Trình Đế Uy, cô khẽ cười: "Anh về rồi!"


"Ừ." Hắn cũng mỉm cười, đưa tay vẫy cô: "Lại đây với anh."


Hắc Ly vui vẻ bước nhanh tới chỗ Trình Đế Uy, nhào vào lòng hắn, ôm chặt. Trình Đế Uy cũng nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô. Động tác vẫn âu yếm như thế, chỉ là...


"Hắc Ly, chúng ta chia tay đi!"


(Miêu: Tự dưng muốn một cái kết HE cho ba mẹ anh Trình. Có cách nào làm người chết sống lại không bà con??)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi