HOA HỒNG ĐEN: NỔI LOẠN VÀ SA ĐOẠ

Khung cảnh hộp đêm Phú Hào của hôm nay cũng vẫn như bao ngày bình thường khác. Vẫn có tiếng nhạc ồn ào, tiếng cười nói của những vị khách và các cô đào. Trên sàn nhảy, vô số thân ảnh nam nữ cùng nhau lắc lư theo điệu nhạc 'cực cháy' của DJ.


Nhưng dường như mọi thứ xung quanh đều chẳng ảnh hưởng gì đến người đàn ông đang ngồi ở một chỗ khá khuất. Trình Đế Uy cầm chai whiskey, tiếp tục rót đầy vào chiếc cốc đã cạn. Hắn cầm cốc rượu chứa thứ chất lỏng màu hổ phách đưa lên môi. Đôi mắt đen hướng về phía sàn nhảy.


Lần đầu tiên Trình Đế Uy gặp Hắc Ly chính là ở nơi này. Cô quyến rũ đu trên cây cột, nhảy múa, mỉm cười với tất cả những kẻ đứng bên dưới. Nhưng trong mắt lại chỉ toàn sự lạnh nhạt.


Thoáng chốc, Trình Đế Uy bỗng nhớ tới khoảnh khắc bông hoa hồng đen kia được ném xuống, hay khoảnh khắc Hắc Ly đến bên, ngồi cạnh hắn.


"Ly, tên em là Hắc Ly!"


Cô là Black Rose, là Hắc Ly. Cô giống như một bông hoa đơn độc mà kiêu kì, toả ra một sức hút chết người khiến cho kẻ khác dễ dàng sa chân.


Tiếc rằng hôm nay, đứng trên đó đã chẳng còn là Hắc Ly nữa.


"Bởi vì em muốn biết cảm giác chinh phục được một người đàn ông phong lưu nhưng chưa từng yêu ai là như thế nào!"


"Trình thiếu, anh đi được rồi đấy!"


Hồi tưởng lại những lời phũ phàng của Hắc Ly, tâm trạng Trình Đế Uy đột nhiên cảm thấy vô cớ khó chịu. Hắn cầm chặt cốc rượu, ngửa cổ uống hẳn một ngụm lớn, hết tới gần nửa cốc.


"Tiểu Uy, uống ít thôi." Lữ Anh Hồng bất ngờ xuất hiện trước mặt Trình Đế Uy. Chị ngồi xuống vị trí đối diện hắn, thả chiếc túi xách lên mặt ghế da.


“Sao dạo này em hay đến đây uống rượu thế?" Lữ Anh Hồng vừa nhìn vào gương tô lại son môi, vừa thuận miệng hỏi: "Có tâm sự gì à?"


"Em thì có tâm sự gì chứ!" Trình Đế Uy tiếp tục uống rượu trong cốc. Nhưng vì chị họ đã ngăn cản, hắn chỉ nhấp từng ngụm nhỏ: "Em hoàn toàn bình thường. Cuộc sống mỗi ngày đều vui vẻ khoái hoạt."


"Thật ư?" Lữ Anh Hồng cố ý kéo dài giọng. Khuôn mặt chị viết rõ sáu chữ 'chị đây còn lâu mới tin' dành cho Trình Đế Uy. Cất thỏi son và gương vào trong túi xách, chị chống cằm, nhìn cậu em họ duy nhất mà cười: "Chị nghe nói em đã chia tay với Tiểu Ly rồi?"


"Vâng." Trình Đế Uy đặt cốc rượu xuống bàn. Hắn tựa lưng lên ghế, lạnh nhạt đáp: "Dù sao cô ấy cũng đã đạt được mục đích của mình. Bọn em ắt phải kết thúc."


"Ái chà!" Lữ Anh Hồng xoa xoa hai tay vào nhau, ý cười trong mắt càng đậm: "Theo như chị tìm hiểu thì rõ ràng là cậu em trai của chị đòi chia tay người ta. Mà sao chị trông em bây giờ cứ như bị đá vậy!"


"Chị đừng có suy diễn linh tinh nữa." Trình Đế Uy rút ra một điếu thuốc, chậm chạp ngậm lên môi: "Là em tự mình kết thúc."


Nói rồi, hắn đưa bao thuốc tới trước mặt Lữ Anh Hồng. Chị cũng rút một điếu, sau đó lấy bật lửa châm thuốc.


Chậm rãi nhả ra một ngụm khói trắng bạc, Lữ Anh Hồng trêu cợt bảo Trình Đế Uy: "Vậy còn được. Chứ chị tưởng em bị người ta đá thì..."


Thực ra Lữ Anh Hồng cũng khá tiếc nuối vì không thể thấy viễn cảnh cậu em họ bị Tiểu Ly cho ra chuồng gà. Chắc chắn sẽ rất thú vị cho mà xem.


Quan sát biểu cảm sinh động trên gương mặt của bà chị, khuôn mặt Trình Đế Uy thoáng đen lại như đít nồi. Đừng tưởng hắn không biết bà chị này đang nghĩ cái gì.


May mắn, Lữ Anh Hồng cũng không tiếp tục đùa cợt. Chị nhìn thẳng Trình Đế Uy, nghiêm túc hỏi: "Uy, em thích Tiểu Ly không?"


Thích Hắc Ly ư?


Câu hỏi bất ngờ khiến cho Trình Đế Uy sững sờ giây lát.


"Chị nói lung tung gì vậy? Tất nhiên là kh..."


"Đừng vội trả lời 'không'!" Ngay khi hắn còn chưa dứt câu, Lữ Anh Hồng đã lập tức ngắt lời: "Uy, câu hỏi này là chị nghiêm túc hỏi em. Cho nên em cũng đừng mong trả lời cho có lệ."


Mỗi ngày quanh quẩn ở chốn phù hoa hoan lạc, điều mà Lữ Anh Hồng giỏi nhất chính là nhận biết tâm tư của người khác. Thậm chí chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ để chị thấy rằng tình cảm Trình Đế Uy dành cho Hắc Ly vốn không đơn giản. Hoặc ít nhất, thứ tình cảm đó khác hoàn toàn so với những cô gái trước kia.


Mỗi một ánh mắt cử chỉ, hay cách đối xử của Trình Đế Uy với Hắc Ly tuyệt đối không chỉ xuất phát từ mối quan hệ người yêu giao dịch.


Lời nói của Lữ Anh Hồng làm cho Trình Đế Uy trở nên trầm mặc trong phút chốc. Hồi lâu sau, hắn mới thở dài, nhỏ giọng đáp: "Em thích cô ấy!"


Trình Đế Uy thích Hắc Ly.


Điều này bản thân hắn vốn dĩ đã nhận ra từ rất lâu, chính là lúc cứu cô khỏi căn phòng khách sạn ấy.


Bởi vì thích Hắc Ly, hắn vẫn luôn không thoải mái mỗi khi nhìn cô và Hoắc Dật Minh thân mật, dù là thật hay diễn. Bởi vì thích cô, nên khi nghe cô nói những lời kia, tâm trạng lại khó chịu vô cùng.


"Nếu vậy tại sao em không nói cho Tiểu Ly biết?" Lữ Anh Hồng khó hiểu nhìn hắn.


Trình Đế Uy cầm cốc rượu lên. Không vội uống, hắn lắc lắc dòng chất lỏng trong cốc, vẻ mặt trầm tư.


Không phải Trình Đế Uy không muốn nói, mà là hắn không đủ tự tin.


Kết quả của mối quan hệ giữa ba và mẹ mình đang ở ngay trước mắt. Đồng thời việc đó tạo ra cho Trình Đế Uy một loại trở ngại. Hắn không tin vào tình cảm nam nữ, cũng chưa từng thử tìm hiểu với bất cứ cô gái nào; lao vào những cuộc tình chóng vánh, nhưng chẳng hề rung động trước một ai.


Tuy nhiên, người tính chẳng bằng trời tính, Trình Đế Uy đang dưng lại bị một cô gái kém mình năm tuổi hớp hồn. Rung cảm qua thời gian bên nhau cứ ngày một lớn dần, cũng khiến hắn nảy sinh hoài nghi: Nếu bắt đầu một mối quan hệ, liệu tình cảm của hắn dành cho Hắc Ly sẽ đi đến đâu?


Trình Đế Uy đem suy nghĩ của mình kể cho Lữ Anh Hồng. Từ nhỏ đến lớn, chị luôn là người cùng hắn tâm sự mọi chuyện, gỡ rối những phiền muộn trong lòng.


Nghe xong, Lữ Anh Hồng khẽ nhíu mày. Chị vẫy cậu phục vụ gần đó, bảo cậu ta đem tới cho mình một chiếc cốc không.  Cầm chai rượu rót đầy vào cốc, chị lại nói với Trình Đế Uy: "Em chưa thử thì làm sao biết được? Dù sao em vốn chẳng phải ba em, Tiểu Ly cũng chẳng phải là mẹ em."


"Nhưng Hắc Ly..." Trình Đế Uy bóp trán: "Cô ấy không thích em."


Đây mới là trọng tâm vấn đề.


"Chắc gì chứ!" Lữ Anh Hồng mỉm cười ý vị: "Hai đứa đều là kiểu người khẩu thị tâm phi. Trong lòng nghĩ một đằng, ngoài mặt lại nói một nẻo.”


Hơn nữa, chị đã nghe Tưởng Diễm kể lại một số chuyện khá thú vị. Xem ra có vài người tình trong như đã mặt ngoài còn e đây mà.


" Ý chị là, Ly cũng thích em?" Trình Đế Uy vẻ mặt ngờ vực hỏi.


"Chị không biết." Lữ Anh Hồng cố tình lấp lửng: "Em tự đi mà hỏi Tiểu Ly ấy."


"Cô ấy sẽ nói lời thật lòng sao?" Trình Đế Uy vẫn khá ngờ vực về bản thân.


Được rồi, tất cả đều tại kinh nghiệm trên phương diện tình cảm của Trình thiếu là tiệm cận không thôi! Lần đầu tiên thích con gái người ta nên có chút không chắc chắn cũng bình thường mà.


"Cái này còn phải xem thành ý của em mới được." Lữ Anh Hồng nhún vai, tỏ vẻ chị đây chẳng liên quan.


Trên đời này, thứ không theo quy luật nhất chính là tình cảm nam nữ. Muốn Hắc Ly nói lời thật lòng, vậy phải dựa vào tâm ý của Trình Đế Uy đến đâu nữa cơ.


"Thôi. Chị đi trước đây." Liếc mắt ra ngoài cửa, thấy bóng dáng anh người yêu cảnh sát lấp ló đằng xa, Lữ Anh Hồng liền đứng dậy: "Lý Thanh đang đợi chị rồi. Bye em!"


...


Ngồi vào trong xe, Trình Đế Uy chưa vội khởi động máy mà rút điện thoại ra. Ngẫm nghĩ hồi lâu, hắn vẫn quyết định gọi vào dãy số kia.


Trong điện thoại truyền ra một tràng 'tút, tút' kéo dài, sau đó là một tiếng 'cạch'. Đầu kia bắt máy, nhưng chẳng có ai nói gì.


"Ly?" Trình Đế Uy dò hỏi.


"Vâng?" Hắc Ly lúc này mới đáp. Giọng điệu cô lạnh nhạt: "Có chuyện gì vậy anh?"


"À thì..." Trình Đế Uy chẳng biết nên mở lời thế nào: "Ngày mai em rảnh chứ?"


"Ngày mai..." Đầu kia hơi kéo dài giọng: "Vâng. Em rảnh."


"Vậy, tối mai anh mời em đi được không?" Trình Đế Uy ngập ngừng. Nghe ngữ điệu của Hắc Ly, sao có vẻ như cô đang không vui thì phải?


"Được ạ." Hắc Ly chẳng hề do dự mà đồng ý luôn.


"Thế thì mai anh sẽ qua đón em nhé!"


Hai đầu cùng cúp máy. Hắc Ly đặt chiếc điện thoại đã tắt xuống đệm giường. Đôi mắt cô đượm buồn liếc qua chỗ hành lí va li đã được xếp gọn gàng, đặt ở trong góc phòng ngủ.


Ngày mai nữa thôi. Một lần cuối cùng nữa thôi.


(Miêu: Nào mọi người, đội mũ vào và cầm gạch lên. Tôi đã sẵn sàng để bị ăn đòn rồi đây?)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi