HOA HỒNG ĐEN: NỔI LOẠN VÀ SA ĐOẠ

Thực ra, Trình Liên Hi đã sớm biết Thanh Nhã phu nhân vốn không phải mẹ ruột của mình. Nhưng Lữ Y Vân qua đời lúc cô ấy mới được một tuổi. Ấn tượng đối với người mẹ đẻ này, căn bản cực kỳ mờ nhạt.


Mà kể từ khi nhận thức được mọi thứ cho tới tận bây giờ, chủ tịch Trình vẫn luôn bận rộn công việc, cũng chỉ có một mình Thanh Nhã phu nhân bên cạnh chăm sóc cho cô ấy và Trình Nhu Nhi.


Người đời đều nói, công sinh không bằng công dưỡng. Đứa trẻ ở lâu với ai, có cảm tình với ai, thì sẽ tự khắc coi người đó như mẹ. Trình Liên Hi là vậy. Trình Nhu Nhi cũng thế. Nói đi nói lại, bọn họ gọi Thanh Nhã phu nhân một tiếng 'mẹ' dĩ nhiên chẳng hề quá đáng.


Chỉ riêng Trình Đế Uy. Dường như hắn đối với cái chết của người mẹ ruột Lữ Y Vân có chấp niệm quá sâu, nên mặc dù Thanh Nhã phu nhân có dành bao nhiêu sự quan tâm, trong mắt hắn lại chỉ tựa gió thoảng mây bay.


Nghe Thanh Nhã phu nhân nói mình phải trò chuyện cùng anh hai nhiều chút, Trình Liên Hi liền khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lại: "Vâng thưa mẹ. Con sẽ cố gắng khuyên bảo anh ấy, để anh ấy quay về giúp Trình thị chúng ta."


Kỳ thật, bản thân cô ấy vốn hiểu rõ, Trình Đế Uy ông anh đó tính cách cố chấp, cứng đầu từ bé. Do vậy, cho dù ai nói thế nào thì cũng vô dụng mà thôi.


Nhưng Trình Liên Hi chính là không muốn Thanh Nhã phu nhân phải buồn. Bởi vì cái số của bà căn bản khổ sở chẳng kém gì mẹ ruột Lữ Y Vân của cô ấy.


Thanh Nhã phu nhân gả cho chủ tịch Trình đã ngót nghét hai mươi lăm năm có lẻ. Cả cuộc đời đều chỉ cung cúc tận tụy đứng sau làm hậu phương cho chồng.


Bà hết lòng vì Trình gia, lại đổi về một cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc. Rõ ràng con ruột dưới gối chỉ có một, thế mà phải nuôi thêm ba đứa con riêng của chồng và tình nhân, không oán không giận.


Nhiều lúc, ngay cả chính Trình Liên Hi cũng chẳng biết nên nói Thanh Nhã phu nhân quá ngốc hay là nói bà quá nhân từ nữa.


Còn cả chuyện của anh hai và Vu An Nhiên, nếu bà nghe được tin tức này...


Trút một tiếng thở dài, Trình Liên Hi khẽ lắc đầu. Thôi bỏ đi, vẫn là đợi đến khi làm rõ ràng mối quan hệ giữa bọn họ trước rồi tính tiếp.


...


Giờ dùng bữa ở Trình gia vốn được quy định là bảy giờ tối. Còn bây giờ đã tận bảy giờ rưỡi hơn.


Trên chiếc bàn ăn hình chữ nhật hiện tại có tới năm người. Nhưng đồ ăn vẫn còn đậy kín, căn bản chẳng ai dám động đũa.


Trình Nhu Nhi nhìn Trình Liên Hi, bày ra vẻ mặt 'em đói lắm rồi', lại chỉ đổi lấy một cái lắc đầu của cô chị gái.


Cả hai người họ đồng thời liếc về phía anh cả Trình Trạch Dương. Nhưng anh ấy cũng lực bật tòng tâm, giơ tay chỉ chỉ vào vị đại tổ tông mặt nặng mày nhẹ ngồi chỗ ghế chủ tọa.


Thanh Nhã phu nhân ở một bên quan sát ba đứa con ra ám thị cho nhau mà không giấu được tiếu ý. Khoé môi bà cũng bất giác nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ.


Chính tại ngay lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng người hầu gọi ba chữ: "Nhị thiếu gia!"


Trình Đế Uy từ bên ngoài bước vào. Hắn không nói nhiều lời, liền ngồi xuống vị trí còn trống duy nhất trên bàn ăn. Đây cũng là vị trí cách xa ghế chủ toạ nhất - đối diện chủ tịch Trình.


Chủ tịch Trình ~ Trình Chấn Nam đem ánh mắt không mấy vui vẻ hướng lên người cậu con trai thứ. Ông nghiêm giọng, khẽ mắng: "Thật đúng là không có phép tắc gì hết."


Trình Đế Uy đương nhiên biết ông đang nói đến ai và về vấn đề gì. Hắn cũng chẳng hề né tránh, bình thản đáp: "Xin lỗi nhé, ngài chủ tịch. Lúc nãy, tôi bận nghe điện thoại."


Thực ra Trình Đế Uy không nói dối. Hắn đích xác có đi nghe điện thoại. Chỉ là ngay tại thời điểm sát giờ ăn tối, hắn cố tình gọi video cho Hắc Ly, huyên thuyên đủ điều cùng cô nàng hết bay nửa tiếng đồng hồ.


Hơn nữa, có kẻ nào thái độ xin lỗi mà như Trình Đế Uy không? Vẻ mặt hắn vẫn cứ một nét bất cần như thường, căn bản chẳng để ai vào mắt.


Đầu mày Trình Chấn Nam hơi cau lại. Thanh Nhã phu nhân lẳng lặng nhìn ông mà bắt đầu ngửi được mùi thuốc súng luẩn quẩn đâu đây.


Bà vội đặt tay lên tay chồng, mở miệng hòa giải: "Được rồi, lão Trình à. Tiểu Uy cũng đã giải thích như vậy, ông là ba lại đi so đo cùng con trẻ làm gì cơ chứ. Mau mau ăn đi kẻo nguội đồ ăn kìa."


Trình Chấn Nam cũng không muốn mất hòa khí, cho nên đành nhịn xuống sự tức giận trong lòng. Ông thở dài: "Chúng ta ăn thôi."


...


Im lặng, thậm chí còn là một hồi im lặng kéo dài hơn cả lúc Trình Đế Uy chưa bước vào.


Bình thường, bữa cơm tối vốn là khoảng thời gian thích hợp nhất để các thành viên trò chuyện về những điều họ đã làm trong ngày. Nhưng Trình gia không như vậy. Họ cứ im lặng ăn, còn việc nói chuyện sẽ được rời tới khoảng thời gian sau đó.


Tuy nhiên, hôm nay lại có một sự phá lệ ở đây.


Trình Chấn Nam sau khi uống xong chén canh gà hầm rau củ liền đặt chiếc bát xuống, chậm rãi lên tiếng: "Đế Uy à, con năm nay cũng gần 23 tuổi rồi. Có lẽ đã đến lúc con nên trở về làm việc cho Trình thị..."


"Cạch"


Tiếng đặt bát vang mạnh xuống mặt bàn. Trình Đế Uy đôi mắt lạnh nhạt liếc qua Trình Chấn Nam: "Chủ tịch Trình, ngài nên hiểu rõ, có những chuyện tôi rất ghét phải lặp lại nhiều lần."


Trình Chấn Nam đương nhiên không hài lòng với câu trả lời này của con trai mình. Vẻ mặt ông trở nên nghiêm nghị: "Thằng nhóc này, tại sao con lúc nào cũng thích chống đối ba thế hả? Con nhìn con xem, có ai mà lại ăn nói với ba mình như vậy không?"


Trình Đế Uy nghe ông nói, khoé môi hắn khẽ nhếch lên đầy giễu cợt: "Từ trước đến nay trong mắt tôi vẫn luôn chẳng có người ba nào tồn tại. Cần gì phải quan tâm đến việc ăn nói thế nào cho hợp lễ tiết!"


Lời này của Trình Đế Uy vừa thốt ra thành công chọc cho Trình Chấn Nam nộ khí xung thiên. Ông chẳng kiềm chế được cơn tức giận vốn đã nhen nhóm từ lâu, không suy nghĩ nhiều liền đứng dậy cầm miếng lót đũa trong tầm tay, nhắm thẳng phía hắn ném tới.


"Bốp."


Rõ ràng có thể né, nhưng Trình Đế Uy lại không tránh đi. Hắn cứ ngồi ở đó, ngay tức khắc lãnh nguyên miếng lót đũa vào trán.


Mọi người ở trên bàn ăn nhìn cảnh này đều được một phen hoảng hồn. Thanh Nhã phu nhân vội đứng lên, giọng bà gấp gáp: "Lão Trình à, anh cứ bình tĩnh đi. Anh trước ngồi xuống đã. Có gì lại từ từ nói chuyện, được không anh?"


"Đúng đấy ba. Em trai chắc chỉ là nhất thời hồ đồ thôi. Ba đừng tức giận." Trình Trạch Dương cũng lên tiếng, lựa lời nói với Trình Chấn Nam.


Kì thực, anh sớm đoán được nếu Đế Uy về nhà ăn cơm thì bữa tối hôm nay sẽ khó mà suôn sẻ được. Bởi vì tính cách của ba và em trai anh cực kỳ giống nhau. Hai người họ vốn cứng đầu lại còn đối nghịch nhau, không ai chịu nhường ai hết, chắc chắn không tránh khỏi xung đột.


Chỉ là Trình Trạch Dương không ngờ, họ lại cãi nhau nhanh thế.


Nhưng lúc này, Trình Chấn Nam đã sớm bị thằng nghịch tử kia của ông chọc cho bốc hoả đầy đầu, hơi đâu quan tâm vợ con nói gì. Ông chỉ tay vào Trình Đế Uy, giận đến phát run: "Nghịch tử, mày đừng tưởng mày cao quý lắm. Nếu không phải mày có cái danh Nhị thiếu Trình gia, mày nghĩ ai sẽ xem trọng mày. Vậy mà mày còn dám không biết tốt xấu, suốt ngày chơi bời lêu lổng, làm mất mặt gia đình này."


Dường như quá quen thuộc với tình cảnh hiện tại, thái độ của Trình Đế Uy không mảy may thay đổi. Hắn đẩy ghế đứng lên, đưa tay xoa xoa chỗ bị ném, khẽ nhếch mép lẩm bẩm: "Chà chà, cũng khá là đau đấy! Chẳng biết nó có bị sưng không nhỉ?"


Vẫn chất giọng mỉa mai thường thấy, đôi mắt tà tứ đầy lạnh nhạt của hắn liếc qua Trình Chấn Nam, mở miệng châm chọc: "Chủ tịch Trình à, nếu ngài cho rằng tôi đang làm mất mặt cái gia đình cao quý của ngài đây, chẳng bằng...thoải mái gạch tên tôi ra khỏi tộc phả đi. Coi như xóa sạch quan hệ, cũng sẽ được tẩy trắng nhanh thôi."


Để miếng lót đũa về trên mặt bàn, Trình Đế Uy bâng quơ nói tiếp: "Dù sao, tôi cũng đã sớm không sống dựa vào tiền của Trình gia các người nữa rồi. Thích thì cứ việc đoạn tuyệt, Trình Đế Uy tôi đây, cầu còn không được ấy chứ!"


(Miêu: Chương này dài gần gấp đôi. Mọi người đọc thấy ổn chứ? Chương này drama thế thôi là được rồi. Để chương sau hai bạn Trình Ly cùng nhau tâm sự một chút.)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi