HOA HỒNG ĐEN: NỔI LOẠN VÀ SA ĐOẠ

Hai ngày sau đó, Trình Đế Uy đột nhiên xuất hiện ở Du gia. Nói gì thì nói, hắn và Du Lạc tuy không thân nhưng cũng chẳng thể coi là xa lạ. Có một số chuyện, đích thân hắn phải phân định rõ ràng.


Người làm thông báo. Du lão gia và Du phu nhân mặc dù đối với Trình Đế Uy tuy tức giận ngút trời, vẫn phải mời hắn vào nhà.


"Du Lạc đang ở đâu?" Trình Đế Uy lạnh nhạt hỏi.


"Trình thiếu, cậu và Lạc Nhi nhà tôi đã chẳng liên quan gì tới..." Du phu nhân đang định lựa lời đuổi khách thì Du lão gia bất ngờ cắt ngang: "Con bé đang ở trên phòng của nó. Để tôi bảo người làm dẫn Trình thiếu lên."


"Cảm ơn, Du tiên sinh." Trình Đế Uy theo lễ đáp lại một câu.


"Không có gì." Du lão gia xua tay: "Chỉ mong cậu cẩn trọng lời nói một chút. Đừng khiến Lạc Nhi kích động."


Hắn khẽ gật đầu, rồi cất bước theo người làm lên tầng.


"Chồng à, sao anh lại để cậu ta gặp Lạc Nhi?" Đợi Trình Đế Uy khuất dạng, Du phu nhân mới không hài lòng chất vấn Du lão gia.


"Đúng đấy, ba! Anh ta chính là kẻ gián tiếp hại Lạc Nhi thành như hiện tại. Ba đang muốn Lạc Nhi tức chết ư?" Đại tiểu thư Du Liên cũng bất bình thay em gái.


"Hai người thì hiểu gì chứ." Du lão gia bóp trán, trút tiếng thở dài: "Căn bản không thể đổ hết lỗi lầm cho cậu ta. Đều tại Lạc Nhi tự đâm đầu vào cậu ta trước. Chúng ta không phải chưa từng ngăn cản nó. Chuyện nó gặp phải, chính là tự làm tự chịu."


Hơn nữa Trình Đế Uy tìm tới, chắc chắn muốn cùng Lạc Nhi nói rõ mọi chuyện. Còn hơn một số người đàn ông khác né tránh sợ bị tai vạ.


Trình Đế Uy được đưa đến trước cửa phòng của Du Lạc.


"Trình thiếu, cậu tự vào đi. Cô hai đang ở bên trong." Người làm cúi đầu cung kính, chậm rãi rời khỏi.


Hắn nhìn cửa phòng, hồi lâu liền mở cửa bước vào. Trong phòng, rèm che kín mít, chỉ có chút ánh sáng le lói từ bên ngoài do khe hở.


Du Lạc ngồi trên giường. Tóc dài hơi rối xoã trên lưng. Gương mặt hốc hác. Vẻ mặt cô ta thẫn thờ. Thậm chí khi Trình Đế Uy đứng ngay bên giường, cô ta cũng chẳng hay.


"Du Lạc?" Chỉ lúc hắn cất lời gọi tên Du Lạc, cô ta mới giật mình hoàn hồn. Ngẩng đầu thấy hắn, cô ta lộ vẻ vui mừng: "Đế Uy? Là anh phải không? Em biết là anh sẽ đến thăm em mà."


Du Lạc định giơ tay nắm lấy tay của Trình Đế Uy. Nhưng cô ta còn chưa kịp chạm vào thì hắn đã vội lùi xa giường hai bước.


"Anh làm sao vậy?" Du Lạc ngỡ ngàng. Đế Uy của cô ta, chưa bao giờ né tránh cô ta như thế cả.


Trình Đế Uy hơi cúi đầu. Lờ đi ánh mắt của Du Lạc, hắn lạnh lùng buông một câu: "Du Lạc, hôm nay tôi tới để nói với cô vài điều, chúng ta kết thúc thôi."


"Dạ?" Cô ta ngây ngốc, cứ ngỡ bản thân nghe lầm. Hắn đang nói gì thế?


"Nghe không rõ à? Tôi bảo, chúng ta nên kết thúc thôi."


"Tại sao chứ?" Du Lạc run giọng. Đôi mắt nhanh chóng đong đầy nước: "Đế Uy, anh đang chê em bẩn ư? Vì em đã bị đám người kia...nên anh ghét em ư?"


Cô ta tin rằng hắn đã biết mọi chuyện. Nếu không sẽ chẳng đến gặp cô ta.


"Không phải vì mấy thứ vớ vẩn ấy."


"Vậy tại sao?"


Mặc kệ câu hỏi cũng như sắc mặt đang dần tái đi của Du Lạc. Trình Đế Uy kéo ghế ngồi xuống, tiếp tục thốt ra những lời mà đối với cô ta chẳng khác gì tra tấn, hỏi ngược lại: "Du Lạc, thế cô nói tôi nghe thử trước. Trải nghiệm bị cưỡng hiếp, cảm giác như thế nào?"


Không nhắc thì thôi, một khi nhắc, Du Lạc lại bắt đầu trở nên sợ hãi. Cô ta bất ngờ co rụt người, hai tay ôm đầu hoảng hốt: "Đế Uy, anh đừng có hỏi câu này! Em không muốn nói! Em không muốn nói!"


Sao có thể đủ can đảm mà nói chứ? Cứ nghĩ đến chuyện đêm đó, Du Lạc lại cảm thấy khủng hoảng và kinh hoàng. Hai hôm nay, cô ta đều gặp ác mộng, không tài nào ngủ được. Những âm thanh, giọng nói như muốn bức cô ta phát điên lên.


Trình Đế Uy chống cằm, bình thản quan sát Du Lạc. Hồi lâu, hắn lại theo thói quen rút một điếu thuốc ngậm lên miệng, nhưng chưa vội châm lửa.


"Chính bản thân cô gặp chuyện còn bị giày vò thành bộ dạng như này. Cớ sao lại muốn hãm hại Hắc Ly?"


Hãm hại Hắc Ly?


Du Lạc nghe vậy, cô ta bất giác mím chặt môi. Hoá ra hắn đến không phải để thăm cô ta, mà là muốn chất vấn chuyện này?


Du Lạc cúi gằm mặt, tiếng cười đột nhiên vang lên. Lúc đầu chỉ khe khẽ, rồi càng lúc càng lớn dần. Cô ta cười như điên dại, ngẩng đầu liền thấy cả nước mắt cũng trào ra.


"Ha ha ha, Trình Đế Uy, anh vô tình thật đấy! Rõ ràng cô ta đã an ổn, em mới là nạn nhân. Vậy mà anh lại đến đây tra hỏi em sao?" Du Lạc nhào tới túm áo Trình Đế Uy, oán hận kêu gào. Nước mắt phút chốc rơi nhiều hơn: "Em không làm gì sai hết. Đều do cô ta xuất hiện cướp mất anh. Vì cô ta mà anh chẳng thèm đoái hoài tới em! Cô ta là đồ hồ ly tinh đáng chết."


Nghe Du Lạc mắng chửi Hắc Ly, Trình Đế Uy có chút không vui nhíu mày. Tuy thế, Du lão gia đã dặn hắn chớ khiến cô ta kích động quá, nên hắn chỉ im lặng thở dài.


"Du Lạc, cô quả nhiên đã đem tâm tư không nên có đặt lên người tôi." Gỡ tay Du Lạc ra khỏi người, Trình Đế Uy niết nhẹ mi tâm, giọng điệu bình thản: "Ngay từ khi bắt đầu, trước cả lúc Hắc Ly xuất hiện, tôi từng nhắc nhở cô. Giữa chúng ta, ngoại trừ trao đổi, tuyệt đối không bao giờ tồn tại bất kỳ hứa hẹn nào hết."


Phải. Hắn nói đúng.


Giữa bọn họ chẳng hề tồn tại một lời hứa hẹn, chỉ có trao đổi lợi ích công bằng mà thôi. Chuyện này sao Du Lạc có thể quên được, cô ta luôn ghi nhớ rõ từng phút từng giây.


Nhưng cô ta đã thích Trình Đế Uy. Thích một người đàn ông không nên thích. Vì vậy, nếu cô ta không thể có hắn, ai cũng đều phải giống cô ta.


Loại bỏ tất cả những người phụ nữ quấn lấy Trình Đế Uy, đối với Du Lạc hoàn toàn dễ như trở bàn tay. Thế mà cố tình lại lòi ra một Hắc Ly. Cô đến, cô ta căn bản chẳng cách nào đuổi đi được.


Ấy thế mà...


"Hôm nay tôi tới chỉ để tuyên bố chấm dứt quan hệ. Cô muốn hay không cũng đều phải đồng ý." Trình Đế Uy tựa quân vương cao cao tại thượng ra lệnh cho người khác. Chỉ được phép tuân theo chứ chẳng thể chống đối.


Dứt lời, hắn từ dưới ghế đứng dậy. Bỏ mặc Du Lạc ngồi trên giường, Trình Đế Uy vội vàng rời khỏi.


"Trình Đế Uy, chắc chắn có một ngày anh sẽ yêu Hắc Ly!" Đột nhiên, giọng nói của Du Lạc lần nữa vang lên, khiến cho bước chân hắn khựng lại.


Cô ta cũng ngừng cười từ lâu. Chất giọng tựa như đang nguyền rủa, lại pha chút gì đó thống khổ: "Không chỉ thế. Cô ta rồi sẽ vứt bỏ anh như cái cách anh vứt bỏ em ngày hôm nay!"


"Tới lúc ấy, anh rất nhanh cảm nhận được cảm giác của em bây giờ."


(Miêu: Các tình yêu yên tâm là bé Lạc không thể làm gì nữa đâu)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi